Đệ Nhất Tần Tranh

Chương 42: Anh tức giận tôi sao

Trong lòng Tần Tranh không khỏi tự trách mình, anh nghĩ đến chuyện cưỡng bức của Tử Đàn lúc đó, anh đã quên kết thúc!

Lẽ nào Tử Đàn lại bị Phương Tử Diệu cưỡng bức?

Lần trước chưa thành công, có lần thứ hai cũng rất bình thường, biết đâu còn bạo lực hơn!

Càng nghĩ, trong lòng Tần Tranh càng lo lắng.

Nếu Sở Tử Đàn xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ là một đả kích rất lớn đối với nhà họ Sở!

Khu biệt thự gần với nhà họ Sở, Tần Tranh bắt taxi, đi hai phút là đến cổng tiểu khu.

Vừa đến nơi thì nhìn thấy Sở Hiểu Đồng sốt ruột đi tới đi lui bên cạnh chiếc xe ở cổng, rõ ràng là đang đợi Tần Tranh.

“Hiểu Đồng.” Tần Tranh xuống xe bước nhanh tới.

“Anh đến rồi, thật tốt quá.” Sở Hiểu Đồng túm lấy Tần Tranh, giống như bắt được chỗ dựa vững chắc nhất, đôi mắt lập tức đỏ lên.

Những giọt nước mắt cô cố nén bấy lâu lúc này cũng tuôn ra: “Vừa rồi có người gọi điện thoại cho tôi, nói rằng Tử Đàn hiện đang ở trường đua xe Sơ Nhất ở ngoại ô, nếu muốn đưa người đi phải đưa ra một trăm triệu tiền chuộc.”

Nghe xong, sắc mặt Tần Tranh chợt u ám: “Người gọi điện thoại cho em là một người đàn ông?”

“Đúng vậy!” Sở Hiểu Đồng nhìn Tần Tranh, “Tần Tranh, anh nói thật cho tôi biết, có phải anh biết điều gì không?”

Tần Tranh nhíu mày: “Lên xe hẵng nói, chúng ta lái xe đến đó trước đã, chỗ tôi có một trăm triệu! Em yên tâm, có tôi ở đây Tử Đàn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

“Được, được, tôi tin anh!” Sở Hiểu Đồng vội vàng lên xe, “Chuyện này tôi không dám nói với bố mẹ, tôi sợ họ không chịu nổi.”

Tần Tranh gật đầu: “Không cần nói với họ.”

Anh đạp ga, phóng thẳng lên đường, lái xe về phía trường đua.

“Lúc em nghe điện thoại, có nghe thấy động tĩnh gì khác không?” Tần Tranh vừa láu xe vừa hỏi.

“Có, ngoại trừ Tử Đàn, còn có vài bạn học nữ của Tử Đàn cũng ở đó.”

Tần Tranh gật đầu, đại khái anh cũng đoán ra được là tình huống gì.

Chiếc xe phóng rất nhanh, lúc đến trường đua, đã qua nửa tiếng đồng hồ.

Mà lúc này, điện thoại của Sở Hiểu Đồng lại reo: “Máy dò của chúng tôi nhìn thấy các người đã vào trường đua, rất tốt!”

“Sau khi vào sân, hàng thứ ba từ trái sang phải, chỗ đó có người của tôi! Để một trăm triệu xuống, người của tôi sẽ lập tức trả em gái cô lại cho cô.”

Giọng nói trong điện thoại đã được xử lý bằng máy chuyển đổi giọng nói, Tần Tranh không nghe ra được là ai.

Cúp điện thoại, Tần Tranh nhìn Sở Hiểu Đồng: “Em đợi ở trong xe, chỉ cần không phải là tôi thì bất cứ ai đến em cũng đừng mở cửa!”

Sở Hiểu Đồng gật đầu.

Tần Tranh đi ra ngoài, đứng dậy, tay không đi về phía xa.

Một trăm triệu tiền chuộc?

Ha!

Vậy cũng phải xem thử, các người có khả năng lấy được nó hay không!

“Đại ca, có một người đàn ông đã ra khỏi chiếc xe đó, nhưng không mang theo vali!”

Trong phòng giám sát lúc này, một tên lông vàng nhìn người đàn ông bên cạnh.

Người đàn ông đó nhíu mày, quay đầu lại nhìn, lúc nhìn thấy Tần Tranh trong hình ảnh, lập tức đứng dậy!

“Tại sao là hắn!”

Nghĩ đến tất cả mọi chuyện xảy ra ở phòng bao lúc đó, sắc mặt người đàn ông trong nháy mắt tái nhợt!

“Đại ca?”

Lông vàng sửng sốt, Phương đại ca làm sao thế?

Phương Tử Diệu có chút hoảng sợ, nhưng anh ta đã làm cho mình bình tĩnh lại ngay lập tức.

Là tên đó thì thế nào, dù sao hôm nay mình cũng đã dẫn theo vài chục người, còn sợ một mình Tần Tranh hắn hay sao?

Giờ phút này nhìn lại Tần Tranh, trong mắt Phương Tử Diệu tràn đầy phẫn nộ và thù hận!

Từ sau mũi châm đó của Tần Tranh, anh ta không thể nào dựng lên được nữa!

Tất cả mọi thứ ngày hôm nay, đều là do anh ta lên kế hoạch để trả thù!

Lấy danh nghĩa tiệc sinh nhật, để Sở Tử Đàn và những người ở trong ký túc xá cùng nhau đến! Sau đó một mẻ hốt gọn!

Sở Tử Đàn quá kiên cường, lần trước bị cưỡng bức suýt nữa đã khiến cho cô ta tự sát, cho nên Phương Tử Diệu đã dùng cô gái khác để uy hϊếp Sở Tử Đàn.

Nếu không muốn những cô gái này xảy ra chuyện, thì hãy thành thật chờ đợi!

Tiếp đó gọi điện thoại cho Sở Hiểu Đồng, nếu muốn Sở Tử Đồng không sao thì đưa ra một trăm triệu!

Vẻ mặt Phương Tử Diệu âm u hung ác, anh ta đã biết thực lực của nhà họ Sở.

Một trăm triệu, đủ để khiến cho nhà họ Sở một phen lao đao!

“Sở Tử Đàn, muốn trách thì trách cô ra vẻ thanh thuần! Một con đĩ phóng túng, còn con mẹ nó ra vẻ là con gái kiên trinh!

Đột nhiên, anh ta nhìn em trai bên cạnh: “Không cần để Sở Tử Đàn ra ngoài, tao đổi ý rồi.”

Em trai sửng sốt: “Phương ca?”

“Gọi người, tóm lấy tên này...” Phương Tử Diệu gõ vào màn hình camera giám sát, chỉ bóng dáng Tần Tranh, “Tao muốn hắn chết!”

“Vậy Sở Tử Đàn?”

Phương Tử Diệu hừ lạnh: “Hoặc là, tên này tự bẽ gãy hai tay quỳ xuống cầu xin tha thứ, đưa ra một trăm triệu, tao sẽ tha cho Sở Tử Đàn. Hoặc là, hắn chết, tao tha cho Sở Tử Đàn.”

“Một mạng đổi một mạng, rất hợp lý, không phải sao?”

Em trai hãi hùng khϊếp vía, gật đầu điên cuồng, nhưng sắc mặt đã trắng bệch.

Lần này Phương ca muốn làm lớn chuyện ư!

Tần Tranh lúc này đã đi vào hội trường, anh nhìn xung quanh, sau đó đi đến khu vực ghế ngồi phía xa.

Hàng thứ ba, đã có người chờ sẵn

Nhưng vào lúc này, khi Tần Tranh vừa mới đi vào, bỗng nhiên gần ba mươi người lao ra từ bốn phía, trong tay cầm theo gậy gộc, dao kéo xông thẳng về phía Tần Tranh, đứng trước mặt anh!

Sau đó, có một người chậm rãi bước ra khỏi nhóm người, chính là Phương Tử Diệu.

Nhìn thấy Phương Tử Diệu, Tần Tranh thầm nghĩ quả nhiên là như thế!

Lẽ ra lúc đó anh nên đánh Phương Tử Diệu thành người thực vật!

“Đã lâu không gặp, không biết mày có bao giờ nghĩ đến cảnh này không?” Phương Tử Diệu lạnh lùng nhìn Tần Tranh, trong mắt tràn đầy hận thù!

“Tâm trạng thế nào? Có phải rất tức giận, muốn đánh tao đúng không?” Phương Tử Diệu nở nụ cười lạnh lùng nói, “Đáng tiếc, hôm nay đã khác rồi!”

Anh ta nghểnh cổ, liếc nhìn Tần Tranh: “Có phải mày rất hối hận không, hối hận tại sao lại trêu chọc tao? Nhưng đã muộn rồi, tao đã nói với mày từ trước, tao là người không dễ trêu chọc!”

“Sao không nói chuyện? Sợ rồi sao? Biết mày sắp chết nên không biết nói gì ư?”

Tần Tranh mím môi mỏng: “Mày nói nhảm nhiều quá.”

Trong nháy mắt, khuôn mặt Phương Tử Diệu đỏ bừng: “Tần Tranh! Mẹ nó, hôm nay tao nói cho mày biết, hoặc là mày chết, hoặc là quỳ xuống tự chặt hai tay cầu xin tao tha thứ! Nếu không, Sở Tử Đàn tuyệt đối sẽ không sống sót mà rời khỏi nơi này!”

Khoảnh khắc này, sắc mặt của Tần Tranh rốt cuộc đã thay đổi!

“Cưỡng bức người khác là mày, đánh không lại báo thù cũng là mày, muốn một trăm triệu tiền chuộc là mày, bây giờ nói một đằng làm một nẻo cũng vẫn là mày!” Tần Tranh cực kỳ tức giận bật cười, “Đã như vậy, hôm nay vạch ra một đường đi!”

Phương Tử Diệu nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên hét lên: “Mẹ kiếp, bắt nó lại cho tao.”

Ngay cả Phương Tử Diệu cũng cảm thấy Tần Tranh thật con mẹ nó có bệnh!

Nhưng khoảnh khắc sau, tất cả bọn họ đều sững sờ, cơ thể của Phương Tử Diệu bỗng nhiên cứng đờ, vẻ âm u hung tợn trên mặt cũng đông cứng lại trong nháy mắt.

Ngay sau đó, một nỗi sợ hãi bao trùm lấy tất cả bọn họ!

Trong mắt bọn họ, Tần Tranh giống như ma quỷ, vừa ra tay, ba bốn người bay ngược ra ngoài ngay lập tức!

Đây hoàn toàn không phải là việc mà người bình thường có thể làm được!

Trong một lúc, xung quanh Tần Tranh lại hình thành một vùng chân không!

Không ai dám tiến lên!

Ba mươi người, trong nháy mắt đã có mười bảy mười tám người ngã xuống!

“Lên đi, bọn mày còn ngây ra đó làm gì!” Phương Tử Diệu hoảng sợ, bọn họ không lên, người tiêu đời chính là mình!

Tần Tranh nở nụ cười lạnh lùng, đi từng bước về phía Phương Tử Diệu.

Hai chân Phương Tử Diệu run rẩy, liên tục lùi về phía sau!

Lúc này, ai dám tiến lên?

Bọn họ đều là học sinh, không phải xuất thân từ xã hội, dám ra tay như vậy cũng đủ to gan rồi, bọn họ không muốn chết!

Lúc này Phương Tử Diệu thật sự sững sờ, anh ta không biết nên làm thế nào, Tần Tranh tiến một bước, anh ta sẽ lùi một bước!

Giờ phút này đã bị dồn đến một góc, không có đường lui!

“Chặt đứt tay tao? Quì xuống dập đầu? Bồi thường một trăm triệu?” Tần Tranh nở nụ cười nhìn Phương Tử Diệu hỏi từng câu.

Cuối cùng Phương Tử Diệu sụp đổ, đột nhiên hét to một tiếng, quỳ rạp xuống đất: “Anh ơi em sai rồi, em sai rồi! Là em tự chặt đứt hai tay mình, em quỳ xuống cầu xin tha thứ, em cho anh một trăm triệu!”

Tần Tranh nhướng mày: “Ồ? Phải không? Tôi không nhìn thấy nhỉ.”

Sắc mặt Phương Tử Diệu lập tức sợ hãi: “Anh, anh tha cho em đi, em sai rồi em thật sự sai rồi, em lập tức thả người, lập tức thả người!”

Nhưng Tần Tranh không dừng lại, mà ngồi xổm xuống nhìn vào Phương Tử Diệu lúc này: “Chúng ta đang nói về chuyện, chặt đứt tay.”

Tần Tranh nhìn hai tay của Phương Tử Diệu.

Cả người Phương Tử Diệu run lên, vội vàng đưa hai tay ra phía sau: “Anh, anh có gì từ từ nói…”

“Không sao, cậu không ra tay thì để tôi giúp cậu.” Tần Tranh chậm rãi đứng dậy, một cú đá, đạp mạnh Phương Tử Diệu xuống đất, sau đó dùng mũi chân đá mạnh vào hai xương bả vai của Phương Tử Diệu!

Ngay lập tức, hai tiếng rắc rắc vang lên!

Hai cánh tay của Phương Tử Diệu bị cắt đứt khỏi vai, chỉ còn lại da thịt nối liền với nhau.

“Á!” Ngay lập tức, Phương Tử Diệu đau đớn hét lên, mồ hôi lạnh chảy ra từ trên trán, trên lưng!

Lúc này, Tần Tranh lại ngồi xổm xuống, túm lấy tóc Phương Tử Diệu, kéo đầu anh ta lên nhìn mình.

“Kêu to như vậy làm gì? Cậu tức giận với tôi sao?”

Phương Tử Diệu lắc đầu nguầy nguậy, ngậm miệng khóc, không dám kêu nữa.

“Ồ, vậy là không hài lòng với tôi?”

Phương Tử Diệu lắc đầu mạnh hơn.

Trong mắt Tần Tranh lóe lên một tia sáng lạnh, túm đầu Phương Tử Diệu đập mạnh xuống đất!

Rầm!

“Nhớ lâu không?”

Trên đầu Phương Tử Diệu đầy máu, hai mắt anh ta hoa lên, gật đầu theo phản xạ, trong miệng khóc hu hu: “Anh ơi, em nhớ rồi, nhớ rồi!”

Lúc này Tần Tranh mới đứng dậy: “Trong vòng ba ngày, tôi phải nhìn thấy trong tài khoản có thêm một trăm triệu, nếu không, tôi sẽ lại đến tìm cậu.”

Nói xong lời này, Tần Tranh nhìn người xung quanh: “Thả người đi.”

Những người đó giờ phút này làm sao dám giả vờ, Phương ca cũng đã thành như vậy, bọn họ không muốn bị đánh tàn phế!

Ai nấy đều không an toàn, vội vàng đưa chìa khóa cho Tần Tranh.

Em trai lông vàng dẫn Tần Tranh đi đến chỗ nhốt Sở Tử Đàn: “Anh Tần mời đi bên này, anh Tần yên tâm, tất cả đều ổn.”

Tần Tranh gật đầu, khi nhìn thấy khu vực nghỉ ngơi thì phất tay: “Lăn đi.”

Em trai đó lập tức gật đầu, thật sự lăn xuống đất rời đi.

Có năm cô gái trong phong nghỉ, Sở Tử Đàn ngồi ở trong góc với vẻ mặt bình tĩnh nhất, nhưng trong lòng cô ta lúc này đã rối bời.

Cô ta biết, những người trong ký túc xá bị nhốt ở nơi này hôm nay, là bởi vì mình.

Nhưng cô ta cũng không thể làm được gì, cô ta đã quá xem thường Phương Tử Diệu!

Rồng mạnh không kiềm được rắn, mặc dù cô ta đã nhờ bạn bè ở tỉnh Thanh ra mặt, bố của Phương Tử Diệu cũng đã dạy dỗ anh ta thật tốt, nhưng Phương Tử Diệu không những không cúi đầu mà ngược lại trả thù càng thô bạo hơn!

Đây là sơ xuất của cô ta!

“Có người đến!” Đột nhiên một cô gái kêu lên.

Sở Tử Đàn lập tức ngẩng đầu, đứng dậy đi về phía cửa: “Các cậu lùi ra sau, để tôi nói chuyện với bọn họ.”

Nhưng ngay sau đó, khi Sở Tử Đàn nhìn thấy người đến, liền sửng sốt.

“Tần Tranh?”

Người phía sau cũng phát hiện không đúng: “Người này hình như không phải người trong đám người kia đúng không?”

“À, tôi nhớ ra rồi, đây không phải là anh rể câm của Tử Đàn sao? Nghe nói là con rể ở rể.”

Lúc này Tần Tranh đã mở cửa ra, vừa định mở miệng nói Sở Tử Đàn có thể đi.

Thì một cô gái đột nhiên kéo Sở Tử Đàn lại: “Thế nào? Bây giờ một tên ăn hại cũng trở thành người của Phương Tử Diệu rồi sao? Anh muốn đưa Tử Đàn đi đâu hả?”

Họ đều biết Tần Tranh, một người con rể ở rể, trong ấn tượng của họ, Tần Tranh vẫn là một tên vô dụng mà thôi!

Họ tuyệt đối sẽ không tin rằng, Tần Tranh có thực lực đánh tàn phế những người kia, muốn dẫn họ đi!

Sở Tử Đàn có chút xấu hổ, trước đây cô ta luôn chỉ trích Tần Tranh trước mặt bạn học, không ngờ sẽ khiến cho bạn học có suy nghĩ như vậy về Tần Tranh.

“Tiểu Thấm, cậu đừng kích động.” Sở Tử Đàn cười khổ kéo Phó Thấm lại, nhìn Tần Tranh, “Bạn học của tôi không phải cố ý nói vậy đâu, tôi xin lỗi thay cô ấy, sao anh đến đây?”

Tần Tranh gật đầu, xem như chấp nhận lời xin lỗi: “Người đã giải quyết xong, các cô có thể đi được rồi.”

Cái gì?

Mọi người sửng sốt, tên này là đến cứu bọn họ?

Ơ… Điều này…

Vẻ mặt của Phó Thấm là bối rối nhất, vừa rồi cô ta còn tưởng Tần Tranh là…

“Xin lỗi!” Phó Thấm vội nói xin lỗi, vẻ mặt xấu hổ, “Tôi tưởng anh cùng một nhóm với chúng.”

Tần Tranh cười cười: “Trở về đi.”

Các bạn học giải tán, Tần Tranh dẫn Sở Tử Đàn đi ra ngoài.

“Cái đó, cảm ơn anh.” Sở Tử Đàn mím đôi môi đỏ mọng, nhìn bóng lưng Tần Tranh, không biết tại sao lại cảm thấy bóng lưng này rất cao lớn.

“Cô là em gái của vợ tôi, cô xảy ra chuyện, tôi chắc chắn sẽ giúp đỡ. Trở về đừng nói với bố mẹ, đừng để họ lo lắng.”

Vẻ mặt Sở Tử Đàn phức tạp gật đầu, đột nhiên trong lòng khẽ động lên tiếng: “Tuần sau trường của tôi có một buổi giao lưu, anh có muốn tham gia không? Xem như là tôi xin lỗi anh.”

Tần Tranh thoáng sửng sốt, ồ, thật là hiếm thấy, người này vậy mà mời mình đi tham gia buổi giao lưu?

“Có thời gian tôi sẽ đi.”

Đưa Sở Tử Đàn trở lại xe, Sở Hiểu Đồng lo lắng cả buổi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi Sở Tử Đàn lên xe.

Đưa Sở Tử Đàn về nhà, Tần Tranh vừa định tắm rửa rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.

Thì điện thoại của Lương Khanh đột ngột gọi đến.

Tần Tranh nhíu mày nghe máy.

“Cái đó, xảy ra chút vấn đề.” Giọng Lương Khanh truyền đến.

“Biệt thự xem xong cũng đã đặt cọc, đợi ngày mai anh đến ký hợp đồng nữa là xong. Thế nhưng tôi vừa về đến phòng khám, thì người bán nói với tôi là người khác đã mua nó, cho nên… Xin lỗi, hôm nay không thể hoàn thành nhiệm vụ.”

“Sáng sớm ngày mai tôi sẽ đến xem căn khác, tôi bảo đảm sẽ không phạm sai lầm nữa.”

Trong giọng nói của Lương Khanh tràn đầy áy náy, hiển nhiên cô ấy cảm thấy biệt thự xảy ra vấn đề, hoàn toàn là lỗi của cô ấy.

Nhưng sau khi nghe thấy câu này, vẻ mặt Tần Tranh lập tức u ám.

“Tại sao phải xem căn khác? Tôi sẽ quay lại ngay bây giờ, cô đợi đấy!”

Biệt thự đã đặt cọc lại bán cho người khác, xem Tần Tranh anh là quả hồng mềm? Ai muốn bóp thế nào cũng được ư?