“Tôi có tính toán của tôi, anh tin tưởng tôi là được.” Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, nói, “Anh nói với Ngô Đồng, bảo cô ấy làm tốt chuẩn bị lập gia đình, kế hoạch đã sớm định ra không thay đổi.”
Lô Hiểu Thanh yên lặng nhìn hắn, nói: “Tôi cũng không hỏi anh kế hoạch là cái gì, tôi chỉ hy vọng, Ngô Đồng không nhìn lầm người.”
Diệp Thiếu Dương nhếch miệng cười cười.
Lô Hiểu Thanh bởi vì là lén lút đi ra, không dám lưu lại, nói xong chuyện này, lập tức cũng đi ngay. Diệp Thiếu Dương đem ánh mắt chuyển qua trên mặt Diệu Tâm, cười nói: “Cô lại muốn nói cái gì?”
“Hắn cũng nói xong rồi.” Diệu Tâm buông tay, “Nhưng tôi cảm thấy, cách làm này của anh rất ngu ngốc, tranh nghĩa khí nhất thời, nhưng anh nghĩ tới chưa, ngày mai nếu anh thua, sẽ chịu nhục nhã như thế nào?”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Cái này, tôi tự có tính toán, vừa lúc cô đến, tôi cũng tìm cô hỗ trợ, ngày mai, Ngô Đồng đi rồi, tôi hy vọng cô có thể bầu bạn cô ấy, các người quan hệ tốt, việc này cô nhất định sẽ giúp.”
Diệu Tâm giật mình, sau đó dở khóc dở cười nói: “Diệp Thiếu Dương, anh không phải thật sự muốn ở trước mắt bao người, từ bên người Trương Hiểu Hàn đem Ngô Đồng mang đi chứ?”
“Có cái gì không thể?”
“Anh nằm mơ à?”
“Giấc mộng vẫn là cần có, nhỡ đâu thực hiện thì sao.” Diệp Thiếu Dương tiện tiện nhíu nhíu mày.
Diệu Tâm tức đến mức cười khổ. “Anh quả thực chính là đồ điên!”
“Cái khác cô không cần phải quản, cô chỉ cần đáp ứng tôi chuyện này là được.”
“Được được được, tôi đáp ứng anh. Tôi lời cũng đã nói, anh kiên trì làm như vậy, tôi cũng không có cách nào khuyên anh. Tôi chỉ cho rằng Ngô Đồng là nhìn lầm người rồi.” Diệu Tâm nói xong, ném cho Diệp Thiếu Dương một cái xem thường thật to, dỗi lao ra khỏi cửa phòng.
Diệp Thiếu Dương sau khi biết cô trở về, nhất định sẽ đi khuyên Ngô Đồng bỏ lại mình, đào hôn rời khỏi, nhưng hắn tính chắc, Ngô Đồng hẳn là sẽ không đi.
Đêm đó, một đêm không nói chuyện, Diệp Thiếu Dương thổ nạp bốn chu thiên, lại ngủ một giấc, buổi sáng bị đám người Đạo Uyên gọi dậy ăn điểm tâm. Đạo Uyên đã đi ra ngoài dạo qua một vòng, trở về nói cho Diệp Thiếu Dương, hắn đã ra ngoài hỏi thăm, pháp thuật công hội phái ra rất nhiều người chuẩn bị tiệc cưới, đã bắt đầu bận bịu.
Ăn xong bữa sáng, Diệp Thiếu Dương theo đoàn người cùng nhau đi qua xem, tới trước sơn môn Đào Hoa Sơn, có thể nhìn thấy rất nhiều người đang khuân vác bàn ghế, đang vận chuyển lên núi, còn có các loại nguyên liệu nấu ăn, đều là đồ chay, đây là truyền thống của giới pháp thuật: tàng truyền Phật giáo, còn có bộ phận môn phái đạo giáo, là không ăn thịt, ở trên tiệc rượu vì thế dứt khoát cũng không dùng thịt, như vậy cũng là tôn trọng đối với toàn bộ mọi người.
Đoàn người Diệp Thiếu Dương đi theo phía sau đội ngũ, đi tới tận đỉnh núi, thấy trên quảng trường phía trước chính điện Đào Hoa Sơn đã được bố trí ra rất nhiều bàn ghế, lại nhìn trên ngọn núi lẻ loi ngày hôm qua xảy ra chiến đấu, thi thể đã được thu thập sạch sẽ, không có một ai, người áo lam cũng không còn nữa.
Đạo Uyên Chân Nhân đã hỏi thăm, Sơn Hà đạo nhân của Đào Hoa Sơn, ngày hôm qua đã mang theo các đệ tử còn lại, đem thi thể thu liễm, sau đó theo người áo lam cùng đi hậu sơn của Đào Hoa Sơn, cũng chưa từng đi ra nữa.
“Người áo lam và Bích Thanh còn ở trên núi, Quỷ bà dám ở trước đại điện bày rượu, không sợ cô ta tới sinh sự?” Mao Tiểu Phương buồn bực nói.
Mỹ Hoa nói: “Tôi nghĩ, bà ta đã dám bày rượu ở trên Đào Hoa Sơn này, ở sau lưng bà ta, khẳng định là có Tinh Nguyệt Nô ủng hộ, hơn nữa đã làm tốt sự chuẩn bị đầy đủ.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Lời này cô nói có lý.”
Sau đó quay đầu nhìn đoàn người, nói: “Tiểu Phương, Đạo Uyên, hai vị lão huynh, trên tiệc rượu, nếu tôi xảy ra đánh nhau với người khác, các anh tuyệt đối đừng hỗ trợ, dù sao các anh đều có tông môn, đến lúc đó miễn mang tới phiền toái cho tông môn các anh.”
Mao Tiểu Phương và Đạo Uyên Chân Nhân nhìn nhau một cái, liền nói: “Cậu muốn làm gì?”
Diệp Thiếu Dương mím môi, cười một cái, phun ra hai chữ: “Cướp dâu!”
Đoàn người trợn mắt há hốc mồm.
Yến hội cử hành ở chạng vạng.
Đoàn người Diệp Thiếu Dương tới trước sơn môn, lập tức nhìn thấy hai đệ tử phụ trách tiếp khách ở ngoài sơn môn chiêu đãi, một trái một phải, nghiễm nhiên đem Đào Hoa Sơn coi là địa bàn của mình. Diệp Thiếu Dương đưa ra thϊếp cưới, mang theo một đám người bước lên đường núi, trên cả con đường, hai bên đều treo đèn l*иg lớn màu đỏ, giăng đèn kết hoa, không khí cũng tràn ngập vui mừng
Tới tham gia tiệc vui, đều là các pháp sư ngày hôm qua cùng nhau lên núi, trong đó đại bộ phận là đệ tử môn phái dựa vào pháp thuật công hội, dọc theo đường đi chuyện trò vui vẻ, Diệp Thiếu Dương ở bên trong tìm được thầy trò mấy người Mao Sơn, đi chung với mấy hòa thượng và đạo sĩ lớn tuổi. Trong đó còn có đám người chưởng giáo Long Hổ Sơn. . TruyenHD
Đạo Uyên Chân Nhân đi qua, chào hỏi cùng sư phụ cùng mấy sư thúc của mình, nói chuyện với nhau vài câu, mọi người cùng nhau quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, trong sắc mặt mang theo hồ nghi, một trưởng bối còn trách cứ Đạo Uyên Chân Nhân vài câu, Đạo Uyên Chân Nhân cũng không hé răng, sau đó lại về tới Diệp Thiếu Dương bên này, Diệp Thiếu Dương hỏi hắn nói gì đó, Đạo Uyên Chân Nhân bất đắc dĩ tỏ vẻ, sư phụ cùng các sư thúc hắn rất khó chịu mình qua lại với hắn thằng cha không rõ lai lịch này.
Đi cả quãng đường đến trước đại điện đỉnh núi, phóng mắt nhìn lại, trước đại điện, đã dựng lên mấy chục cái bàn, có không ít đệ tử của pháp thuật công hội đang hầu hạ, đem đồ ăn từ trong một gian phòng ốc cách đó không xa không ngừng đưa ra, đặt tới trên bàn.
Diệp Thiếu Dương phóng mắt nhìn lại, nhìn ngoài cửa phòng nhỏ kia chồng chất thành đống củi gỗ, nghĩ nơi này vốn hẳn là nơi kiểu như phòng chứa củi, bị pháp thuật công hội trưng dụng, trở thành phòng bếp, trái lại cũng cách quảng trường rất gần.
“Diệp Thiếu Dương, ngươi cũng thật đến đây rồi.”
Ở trước quảng trường, đám người Trần Hiểu Vũ và Lô Hiểu Thanh đảm đương người tiếp khách, cung nghênh mọi người tham gia yến hội. Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương tới đây, Trần Hiểu Vũ lập tức nhảy ra, mặt mày vui vẻ, hơn nữa khoa trương làm cái động tác tay mời. “Ta còn lo lắng ngươi không đến, ngươi đến là tốt rồi, ngươi ngồi trước đi.”
Diệp Thiếu Dương không nói một lời, dẫn theo đoàn người đến trên quảng trường, liếc một cái, bàn ăn trước nhất đều có tên, bên trên viết tên một số người, Diệp Thiếu Dương ở một hàng trước nhất tìm được tên của đám người Vân Xuân Sinh, nghĩ đến một dãy trước nhất, đều là chưởng giáo của mấy đại môn phái, pháp thuật công hội muốn lung lạc bọn họ, tự nhiên sẽ cung kính đối với bọn họ.
Bàn phía sau đều là không có tên, có thể tùy tiện ngồi. Diệp Thiếu Dương dẫn bọn họ tìm góc không bắt mắt nhất, sau khi ngồi xuống, có người của pháp thuật công hội tới rót trà, Diệp Thiếu Dương đánh giá tên hàng chỗ ngồi này, có một số đều là mình từng nghe ở thời đại kia của mình, những cái tên này đại biểu đều là một đám tiền bối thanh danh hiển hách.
“Diệp Thiếu Dương, anh thật sự đến đây.” Diệu Tâm đi tới, ngồi xuống sát bên cạnh Diệp Thiếu Dương, lạnh lùng nói.
Diệp Thiếu Dương bốc một nắm hạt bí ăn, hướng Diệu Tâm cười cười, nói: “Chờ xem kịch vui là được.”
Diệu Tâm hừ một tiếng nói: “Xem anh bị người ta đánh chết như thế nào sao? Tôi cảm thấy tôi vẫn là cách anh xa một chút, miễn cho đến lúc đó máu bắn đầy người tôi.”