“Ta nhất định đi. Ngày mai gặp.” Diệp Thiếu Dương đem thϊếp cưới nhét vào trong túi, hướng Ngô Đồng cười cười, sau đó cùng đám người Mao Tiểu Phương đi xuống núi.
Đoàn người lục tục xuống núi.
Trên đỉnh núi cô đơn ở Đào Hoa Sơn chỉ để lại mấy trăm thi thể, tám phần mười đều là đệ tử Đào Hoa Sơn, pháp thuật công hội bên này, Quỷ bà kiểm kê một phen, hai mươi đệ tử kia đã chết bốn, sáu đại đệ tử chết hai người, tuy nhìn từ trên nhân số, pháp thuật công hội là thắng, nhưng… Chỉ có Quỷ bà cùng mấy đại đệ tử biết, bọn họ thật ra đã thua.
Sáu đệ tử chết đi, nhất là hai kẻ hàng chữ “Hiểu” trong đó, là lực lượng trung kiên của pháp thuật công hội ở nhân gian, bọn họ chết, là tổn thất trọng đại.
Nhưng việc đã đến nước này, bộ dáng vẫn là cần giả một chút, Quỷ bà đại biểu pháp thuật công hội, tổng kết một phen một trận chiến hôm nay, cho rằng gϊếŧ địch vô số, về phần hai tà ma, có Tinh Nguyệt Nô tự mình hỏi đến, cũng không cần quan tâm, tóm lại, một trận chiến này vẫn là thắng lợi.
Trở lại khách sạn, đoàn người Diệp Thiếu Dương tụ tập một chỗ, triển khai thảo luận đối với trận chiến đấu này hôm nay được xem, từ quá trình mà nói, kịch liệt vẫn là kịch liệt, chỉ là, kết cục thật sự có chút ra ngoài dự đoán của mọi người.
“Tinh Nguyệt Nô, cùng người áo lam kia nhất định là hàn huyên cái gì, sau đó đạt thành nhất trí, sau đó đình chiến, tôi cảm thấy là như thế này.” Mao Tiểu Phương sờ cằm nói.
Đạo Uyên Chân Nhân nói: “Nếu dễ như vậy đạt thành nhất trí, cũng sẽ không diễn biến thành như lúc trước. Tôi cảm thấy, nhất định là hai bên tạm thời đình chiến… Nguyên nhân à, có thể là trong khoảng thời gian ngắn, ai cũng không làm gì được đối phương, cho nên không vội ở trong khoảng thời gian ngắn phân ra thắng bại.”
Bọn người Diệp Thiếu Dương đều tương đối tán đồng quan điểm của Đạo Uyên Chân Nhân. Mao Tiểu Phương nói: “Điều anh nói có đạo lý, nhưng, người áo lam không làm gì được pháp thuật công hội, cái này tôi hiểu, nhưng Tinh Nguyệt Nô đã từ trong tranh hiện thân, tự mình đối phó người áo lam kia, nói lên cô ta rất coi trọng đối thủ này… Vậy vì sao phải thỏa hiệp đối với người áo lam, người áo lam này rốt cuộc là ai?”
Đoàn người đều trầm mặc.
Phượng Hề nói: “Người áo lam đó rất lợi hại, sáu đại đệ tử của pháp thuật công hội, kém cỏi nhất cũng là bài vị Thiên Sư nhỉ, hắn lấy một địch sáu, thế mà lại chiếm thượng phong, mỗi khi nghĩ đến nhân gian thế mà lại có cường giả bực này…”
Diệp Thiếu Dương nói: “Hắn vốn không phải người.”
Trong lúc nhất thời, đoàn người đem ánh mắt đều tụ tập ở trên mặt hắn.
Diệp Thiếu Dương nhìn Phượng Hề, nói: “Phượng Hề, cô xem hắn giống ai, một người chúng ta quen biết.”
Phượng Hề giật mình, hồi tưởng lại, sau đó lắc lắc đầu, “Khoảng cách quá xa, tôi thật sự không thấy rõ diện mạo hắn.”
“Thiếu Dương Tử, cậu biết hắn?” Mao Tiểu Phương hỏi.
“Không xác định, nhưng hắn rất giống một người tôi biết. Nói ra, thật sự hù chết các người.”
Mao Tiểu Phương nói: “Không có khả năng, có cái gì dọa người, hắn chung quy sẽ không là Xiển giáo Kim tiên chứ.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Xiển giáo Kim tiên… Nói tới cũng chỉ là vãn bối của hắn, cái tên anh có khả năng kêu ra, đều là vãn bối của hắn.”
Mọi người càng thêm giật mình, hơn nữa tỏ vẻ hoài nghi.
“Đừng cố biết mà còn giấu nữa, nói mau là ai!” Mao Tiểu Phương thúc giục nói.
“Vật cưỡi của Lão Tử năm đó… con trâu xanh năm đó Tây xuất Hàm Cốc quan.”
Mọi người trầm mặc.
Mao Tiểu Phương đợi hồi lâu không có câu dưới, nói: “Về sau thì sao, Thanh Ngưu và hắn có gì quan hệ.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cái gì về sau, hắn chính là con trâu xanh đó, vì chứng đạo, trăm kiếp luân hồi, ở một kiếp đó tôi gặp được, hắn tên Lý Hạo Nhiên, là đại đệ tử Huyền Không quan, nhưng rất sớm đã phi thăng Thanh Minh Giới. Thanh Minh Giới Xiển giáo Kim tiên, ở trước mặt hắn cũng chỉ là tồn tại giống như đệ tử…”
Mọi người đều kinh động. Ai cũng nói không ra lời.
“Trời ạ… Thanh Ngưu tổ sư!!” Đạo Uyên Chân Nhân luôn luôn không quan tâm hơn thua cũng kinh hô lên.
“Thiếu Dương Tử, cậu xác định sao?” Mao Tiểu Phương bắt lấy cánh tay Diệp Thiếu Dương, hỏi.
“Không xác định, tốt nhất không phải, nếu đúng mà nói, phiền toái to rồi.”
“Có gì phiền toái?” Mao Tiểu Phương khó hiểu, “Đúng rồi, cậu đã không xác định, lúc trước vì sao không lên nhìn cho rõ ràng?”
“Nhìn cho rõ ràng? Đại ca ơi, tôi trốn còn không kịp đâu!”
Đám người Mao Tiểu Phương ngạc nhiên.
“Á, hóa ra các người không phải bằng hữu?”
“Bằng hữu? Ha ha, tôi thật ra muốn làm bằng hữu với hắn, anh hỏi một chút người ta có làm hay không, thực không dám giấu, một trận chiến Tinh Tú Hải lúc trước, hắn chính là chủ lực số một trong một đám người đối nghịch với tôi…”
Mọi người không biết nói gì.
“Lão đại, anh thời điểm kia, cũng đánh không lại hắn?” Mỹ Hoa hồ nghi hỏi.
Diệp Thiếu Dương lườm cô một cái, “Tôi là người, hắn là thần, làm sao mà đánh? Nhưng sư huynh tôi thật ra đã chém rụng một tay của hắn.”
Đoàn người thảo luận hồi lâu, cũng không có đầu mối gì, tiếp theo thảo luận về hôn sự của Ngô Đồng, Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ mình nhất định đi dự, về phần đi làm cái gì, hắn lấp lửng bỏ đó, chưa nói rõ.
Buổi tối, đoàn người cùng nhau đi ăn cơm, vừa xuống lầu, gặp Diệu Tâm, bên cạnh còn một người đi theo, lại là Lô Hiểu Thanh, công bố có việc tìm Diệp Thiếu Dương, hơn nữa sự tình không quan hệ với người khác, bởi vậy chỉ nói với một mình Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương bảo bọn họ đi ăn cơm trước, mình dẫn theo Lô Hiểu Thanh và Diệu Tâm cùng nhau đến trong phòng, thật muốn hỏi Lô Hiểu Thanh chi tiết chiến đấu ban ngày. Lô Hiểu Thanh mở mồm nói: “Thiếu Dương Tử, tôi hôm nay đến, là phải nhắc nhở anh, tiệc cưới ngày mai, anh vô luận như thế nào đừng tham gia, mau rời đi!”
Diệp Thiếu Dương hơi kinh ngạc, nói: “Như thế nào?”
“Trần Hiểu Vũ muốn ở trên tiệc cưới hẹn đấu với anh, đã thương lượng sẵn với bọn Trương Hiểu Hàn, muốn khiến anh xấu mặt, các người lúc trước ước định, anh là biết, nếu anh đi, cho dù anh không đáp ứng, hắn vẫn sẽ động thủ.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Là Ngô Đồng bảo anh đến sao?”
“Phải. Ngô Đồng nói, nếu anh đồng ý mang cô ấy cùng nhau đi, đêm nay giờ Tý, ở đầu núi gặp nhau, nếu anh không đi… Cô ấy ngày mai sẽ gả cho Trương Hiểu Hàn.”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn Lô Hiểu Thanh, nói: “Tôi không hiểu, anh làm như vậy…”
“Tôi biết anh muốn nói cái gì, theo đạo lý, tôi làm như vậy là phản bội Trương Hiểu Hàn, nhưng… Hắn khác với chúng tôi, hắn là con cưng của trời, từ nhỏ đã không qua lại nhiều với chúng tôi, tôi cùng Ngô Đồng cảm tình huynh muội thân thiết hơn chút. Tôi biết anh không thích Hiểu Hàn, cho nên tôi chỉ là chuyển lời, anh có đi hay không, là chuyện của anh.”
“Mặt khác.” Diệp Thiếu Dương vừa muốn mở miệng, lại bị hắn cắt ngang, nói, “Chúng ta dù sao từng chung hoạn nạn, tôi rất thưởng thức các làm người của anh, cũng cảm tạ anh từ trong cổ mộ cứu tôi đi ra, cho nên tôi không thích anh phải chịu nhục nhã, thậm chí tử vong, anh nghe hiểu không?”
Diệp Thiếu Dương đem một tay đặt lên trên vai hắn, vỗ vỗ thật mạnh, nói: “Cảm ơn anh, Lô Hiểu Thanh, từ hôm nay trở đi, tôi đem anh coi là bằng hữu, ngày mai, tôi hy vọng thực đánh mà nói, anh không nên động thủ.”
“Anh không đi?” Lô Hiểu Thanh mở to mắt nhìn.