Mạt Thế - Người Đứng Đắn Ai Lại Viết Nhật Ký

Chương 33: : Nghĩ đến em sau khi trưởng thành khỏa thân để người đàn ông khác làm

Nóng.

Nóng quá

Như bị ngọn lửa lớn bao trùm và thiêu chín, Kiều Tây thở không nổi, cử động thân thể, eo như bị một cái kẹp sắt lớn trói chặt, không thể động đậy.

Một luồng khí nóng thổi vào má cô, cướp đi không khí xung quanh, khi cô đưa tay để gạt nó theo bản năng, cô cũng tỉnh dậy.

Vừa mở mắt, hồn đã suýt bị dọa bay mất!

Bạch!

Lòng bàn tay đang áp lên khuôn mặt người đàn ông.

Lòng bàn tay này thật khó hiểu, cô dùng thêm lực lần thứ hai để kéo ra, nhưng cổ tay vẫn bị kẹp chặt, người đàn ông liền mở mắt.

" Kiều Tây."

" Cầm thú."

Dưới tấm chăn mỏng, cô trần như nhộng không mặc gì, bị hắn ôm eo, cánh tay thon dài cường tráng làm gối đầu, cứ như vậy cùng người đàn ông này ngủ cả đêm.

Đau nhức từ trong ra ngoài, đặc biệt là hạ thể bị tàn phá nặng nề, như bị nhỏ nướ© ŧıểυ, có cảm giác ngứa ran.

" Gan em cũng to thật, Kiều Tây." Thẩm Tùy hơi áp mặt hắn vào trán và mũi cô, hơi thở hai người không thể gần thêm chút nào nữa:

" Em thử mắng tiếp xem."

Cổ co lại lùi ra đằng sau, siết chặt ngón tay

" Cầm thú….. tên hϊếp da^ʍ."

Soạt—

Người đàn ông vừa cử động liền loạn lên, khiến Kiều Tây sợ hãi như chim, hai tay lập tức ôm đầu cúi xuống ngực.

Làn gió mát thổi qua, không khí buổi sáng hơi lành lạnh chạm vào da thịt, Kiều Tây nghe thấy tiếng hắn xuống khỏi giường, và tiếng cửa tủ bị đẩy kéo.

Cô dùng ngón tay kéo chăn mỏng đắp lên người, mũi ngửi thấy mùi đắng nhẹ, thoảng mùi chua chua ngọt ngọt.

Cái trước tựa như sự tươi mát và trong suốt của mùa xuân sau trận tuyết rơi dày, trong khi cái sau….. Kiều Tây lại cẩn thận ngửi thử một lần nữa, cơ thể cô rùng mình, đây rõ ràng là mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ của động vật trong thời kỳ động dục.

Tên hϊếp da^ʍ.

Cô thầm nghĩ trong lòng mình.

Đột nhiên đèn bật sáng, trong khoảnh khắc chăn bị vén lên, cô gắt gao túm lấy một góc, cố che đi cơ thể trần trụi của mình, xông thẳng đến người đàn ông đang đứng bên giường:

" Tên hϊếp da^ʍ, anh điên rồi."

" Kiều Tây." Đôi mắt của Thẩm Tùy tối sầm lại, đến mức có thể hấp thụ tất cả ánh sáng xung quanh, trong nháy mắt biến nơi này thành địa ngục:

" Em nêm cảm ơn quan hệ của hai ta, nếu không chỉ vì câu vừa rồi, tôi sẽ không khống chế nổi nữa đâu—"

Tức giận trào dâng, Kiều Tây cũng to gan hơn:

" Khống chế không nổi gì? Nói đi, tên hϊếp da^ʍ."

" Gϊếŧ em."

Sắc mặt Thầm Tùy biến mất, lãnh đạm, tùy ý , ngữ khí nhẹ nhàng đến nỗi gϊếŧ chết một con kiến.

Kiều Tây sợ hãi càng căm ghét và ghê tởm hắn, cô nắm lấy chăn quấn chặt cơ thể mình lại, đến cả những ngón tay đang run rẩy cũng rút vào trong chăn.

Người đàn ông đứng bên giường, trầm mặc không nói, dáng người cao gầy phối với áo sơ mi trắng và quần âu đen càng khiến hắn thêm phần tuấn mỹ.

Hắn chăm chú nhìn người đang nằm run rẩy trên giường, giơ tay lên, hơi hơi nghiêng đầu, cài hai nút trên cùng của áo sơ mi trắng.

Chốc lát.

Cái chăn đang phồng lên ngày càng run rẩy mạnh hơn, còn có cả tiếng khóc.

" Nhưng tại sao anh lại….. cưỡиɠ ɧϊếp tôi? Tại sao….. cưỡиɠ ɧϊếp tôi? Nghe tiếng khóc, cô vô cùng đau lòng, nức nở nói:

" Tại sao lại làm chuyện ấy? Tôi cũng chưa từng đắc tội với anh."

" Tôi chưa từng đắc tội với anh."

Trong phòng ngủ chính yên tĩnh và trống rỗng, cô khóc đến không ra hơi.

Nhớ lại đêm qua hắn ra vào mãnh liệt trong cơ thể cô, nó dữ dội và tàn nhẫn đến nỗi khiến cô hoàn toàn tan vỡ.

Cục bông trong chăn lại kêu:

" Tôi là kẻ thù của anh sao? Lẽ nào anh hận tôi sao?"

" Đó không phải là lỗi của tôi. Mẹ bỏ rơi anh, đó không phải là lỗi của tôi."