Chương 21: Bác sĩ chữa trị 8
Người phụ nữ quyến rũ câu hồn như vậy nằm trên giường rêи ɾỉ, thực sự là muốn mạng anh. Lửa dục trong cơ thể anh cuồn cuộn, côn ŧᏂịŧ dữ tợn bừng bừng phấn chấn, kêu gào muốn nhét vào trong tao huyệt của người phụ nữ.
…
Anh tách hoa môi ra, cùng cắm ba ngón tay vào trong tiểu huyệt, hoa huyệt nhỏ hẹp bị anh banh mạnh ra.
“Thật trướng… A… Bên trong trướng… Đừng mà… Ừm a… Ừm…” Ngón tay căng hoa huyệt ra khiến Lâm Khả Ngải hơi đau đớn.
Anh dỗ: “Ngoan, nhịn một chút, đang kiểm tra.”
Từng tấc thịt non đều mυ'ŧ cắn anh, dâʍ ŧᏂủy̠ giống như không giữ lại lao thẳng ra ngoài. Anh hơi cong ngón tay lại, móng tay được cắt trụi thật cẩn thận cọ lên nhục bích, sợ không cẩn thận khiến cô bị thương.
“Ừm a…”
Cái gì mà kiểm tra, chỉ là cái cớ để người đàn ông này chiếm tiện nghi của cô mà thôi! Nhiều năm không gặp, anh đúng là càng ngày càng hạ lưu.
Cho dù là như vậy, Lâm Khả Ngải vẫn nâng eo dán sát lại gần anh, khiến ngón tay anh có thể càng thâm nhập hơn. Dưới dịu dàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ của anh cô cũng dần không cảm nhận được đau đớn, chỉ có một chút cảm giác trướng, càng có nhiều thoải mái anh mang tới cho cô.
“A… Thật sướиɠ… Ừm a a… A… Bác sĩ… Ừm a anh… Ngón tay… A a… Thật sướиɠ… Trướng quá… A a… Ừm… A…” Lâm Khả Ngải ngửa đầu, đôi mắt mê ly không biết nhìn chỗ nào.
Bác sĩ thưởng thức cơ thể nóng bỏng của cô, nghe cô phóng đãng mà rêи ɾỉ, ngón tay cắm vào rút ra hoa huyệt của cô theo tiết tấu: “Lãng… Lại lãng thêm chút nữa bệnh nhân của anh, anh rất thích em lãng như vậy, tao muốn chết!”
“A… Ừm… Lại sâu chút nữa… A… A... Ừm a… Rất thích… Anh, anh… Làm em rất thoải mái… A… A… Chỗ đó… Chỗ đó đừng mà… A…”
Chỗ bị chạm vào dâʍ ɖị©ɧ bắn tung tóe, cao trào một đợt. Kɧoáı ©ảʍ như sóng gió động trời, cọ rửa qua trên dưới toàn thân cô.
Kỷ Lăng Giang híp mắt, trong lúc vô ý chạm vào điểm nào đó, rất nhanh khiến anh tìm được lỗ nhỏ kia. Anh ấn nhẹ lên điểm này, Lâm Khả Ngải lập tức kêu to.
Anh cười ra tiếng: “Bé ngoan, điểm G của em không khỏi quá nông rồi?” Điểm G của cô đúng là hơi nông, ngay cả côn ŧᏂịŧ của anh còn chưa đi vào đã chạm tới được có thể không nông được sao?
“Khi em tự an ủi, có sờ tới chỗ này hay không?” Anh xấu xa nhìn cô hỏi.
Lâm Khả Ngải thẹn thùng quay đầu đi.
“Bệnh nhân phải thành thật trả lời câu hỏi của bác sĩ mới có được trị liệu tốt nhất.” Kỷ Lăng Giang cười nói.
Lâm Khả Ngải tức giận trừng mắt với anh một cái, cứng rắn nói: “Không có!”