Tình Thú Vợ Chồng

Chương 22: Bác sĩ chữa trị 9

Chương 22: Bác sĩ chữa trị 9

Cô thực sự chưa từng sờ tới chỗ đó, phần lớn cô đều cách qυầи ɭóŧ cọ xát. Thực sự là không chịu nổi mới đẩy qυầи ɭóŧ ra vươn ngón tay vào, chưa từng nghiêm túc thăm dò như thế.

Anh không ngừng cười ha ha, Lâm Khả Ngải đá nhẹ lên vai anh một cái, làm nũng nói: “Trị liệu có tác dụng mà bác sĩ Kỷ nói là chỉ cái gì?”

Kỷ Lăng Giang thu lại tiếng cười, nghiêm túc lại hạ lưu nói: “Đương nhiên chỉ bệnh dâʍ đãиɠ của em, chỉ có đại côn ŧᏂịŧ của bác sĩ mới đủ chữa khỏi bệnh dâʍ đãиɠ của em.”

Đâu có loại bệnh này… Lâm Khả Ngải cắn môi, không thể chống đỡ được những lời hạ lưu này của anh, cũng yêu chết dáng vẻ lưu manh của anh.

Xác nhận tiến vào sẽ không khiến cô bị thương xong, Kỷ Lăng Giang dùng đại điểu chống lên tao huyệt.

“Bệnh nhân cục cưng của anh, em muốn đại côn ŧᏂịŧ không? Hửm? Nói ra.”

Hạ thân cô đã ướt đẫm, còn rất dính. Nhưng tình trạng của anh cũng không tốt hơn chỗ nào, côn ŧᏂịŧ cứng tới mức phát đau, nếu còn không được giảm bớt thì thực sự bức điên anh mất, nhưng vẫn muốn lời lười da^ʍ với cô.

Lâm Khả Ngải vuốt ve anh, vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Muốn đại côn ŧᏂịŧ cắm vào tao huyệt của Ngải Ngải… A… Tao huyệt thật ngứa… Muốn bác sĩ tiến vào chữa trị bệnh dâʍ đãиɠ của em…” Cô muốn anh, mặc kệ bất cứ chuyện gì, chỉ đơn thuần muốn anh.

“Đến ngay đây, bệnh nhân kêu tao đang sốt ruột đợi.” Bác sĩ thẳng hông, cắm thẳng vào trong.

Cho dù mới được ngón tay khuếch trương nhưng vẫn rất khít, thịt non khóa chặt qυყ đầυ từng tầng. Anh hít sâu một hơi, một tiếng trống dấy lên tinh thần, hăng hái cắm thẳng vào.

“A a… Thật trướng… A… Ừm a… Đã vào… A a… Thật to… Thật thô… A A… Anh… A bác sĩ… Nhẹ chút… A a…”

Côn ŧᏂịŧ thô to nhét đầy tiểu huyệt của cô, cô bị động lắc trái lắc phải, thừa nhận anh nhanh chóng va chạm, thiếu chút nữa khiến cô một hơi cũng không thở nổi.

Kỷ Lăng Giang sướиɠ tới mức không ngừng thở dốc: “A… Gặp một bệnh nhân cực phẩm, thật sướиɠ.”

Hai cánh môi thịt dán sát vào côn ŧᏂịŧ của anh, trong lúc ra vào tinh hoàn của anh vỗ lên âʍ ɦộ của cô, bên trong càng khiến anh sướиɠ tận trời.

“A… Lưng của em, lưng đau quá… A… A a…”

Khi đong đưa phần lưng của cô cọ xát vào giường nhỏ, mà ván giường cứng rắn và vải dệt thô ráp đều cọ lưng cô sinh đau.

Bác sĩ cũng nghe thấy giường nhỏ không quá rắn chắc kêu kẽo kẹt, vì thế vươn tay ôm eo cô lên. Mình thì quay người ngồi trên bàn làm việc, để cô ngồi trên đùi mình mặt đối mặt.