Diêu Nhụy đỏ mặt, "Em cũng không biết tại sao lại như vậy, thầy Lương thầy đừng nhìn, xấu hổ quá."Cô ngượng ngùng nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, đang định nói gì đó thì đã thấy Lương Phi Thành đẹp trai thè lưỡi liếʍ lên mảnh vải nhỏ, đem cái chỗ dính dịch tiết của cô toàn bộ liếʍ hết.
Diêu Nhụy kinh ngạc cả người run lên, không biết tại sao nhìn thấy một màn như vậy chỗ bộ phận đáng xấu hổ của cô lại phun ra một cỗ nước lớn, khiến cả người cô có chút mềm nhũn,"Thầy Lương, đừng, nơi đó bẩn lắm."
Sau khi miếng vải ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ kia bị người đàn ông liếʍ, kết hợp với nước bọt của đối phương đã khiến nó ướt đến mức gần như có thể vắt ra nước, Lương Phi Thành nhìn Diêu Nhụy cười cười,"Tiểu Nhụy không bẩn, đến đây, giúp thầy Lương của em cởϊ qυầи áo đi, chúng ta cùng nhau tắm rửa nhé?"
"Được ạ." Diêu Nhụy tiến lên giúp thầy Lương cởϊ áσ vest, nhìn cơ bắp rắn chắc dần lộ ra, cô không khỏi nuốt nước bọt, mà một bàn tay của Lương Phi Thành đã đặt lên bầu vυ' của cô, thong thả vẽ một vòng tròn.
"Ưʍ... thầy Lương, đừng nghịch chỗ đó...a ưʍ..."Diêu Nhụy bị hắn nghịch vẽ bầu vυ' đến thiếu chút nữa chân đứng không vững, Lương Phi Thành dùng tay kia đỡ lấy vòng eo thon thả mềm mại của cô.
Diêu Nhụy lại cởϊ qυầи đùi lớn của Lương Phi Thành. sau khi cởi chiếc quần rộng kia ra, liền qυầи ɭóŧ bẹt bên trong liền lộ ra ngoài, mà cự vật đang bị chiếc qυầи ɭóŧ bọ lấy cũng hiển lộ ra.
Diêu Nhụy vô cùng xấu hổ, hai má nóng bừng, tim đập"thình thịch". Ngay khi cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người thầy Lương xong thì cơ thể của Diêu Nhụy lại chợt lơ lửng trên không trung, dọa cộ nhảy dựng, hóa ra là thầy Lương đã bế cô đi đến bồn tắm lớn.
Bồn tắm của Lương Phi Thành rất lớn, đủ để chứa hai người, lúc này bên trong đã đổ đầy nước ấm, sau khi hai người bước vào, Diêu Nhụy liền ngồi trên đùi Lương Phi Thành.
Diêu Nhụy đỏ mặt nhìn khuôn mặt đẹp trai của Lương Phi Tành, nhỏ giọng nói:"Thầy Lương, như vậy xấu hổ lắm." Xấu hổ là, chỗ giữa hai chân cô tựa hồ lại phun nước ra, trong thân thể cũng tựa hồ càng thêm hư không.
Lương Phi Thành nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Diêu Nhụy, mở miệng hỏi:"Tiểu Nhụy làm sao vậy?Cố chỗ nào không thoải mái sao?Có muốn thầy giúp em không?"
Diêu Nhụy thút thít nói: "Em, em..."Vốn dĩ giữa cô và thầy Lương nhiều nhất cũng chỉ hôn hôn sờ sờ một chút, cũng chưa từng tiếp xúc da thịt thân mật gần gũi như vậy, lúc này toàn bộ trái tim của cô chỉ cảm thấy đang điên cuồng nhảy loạn như sắp nhảy ra ngoài.
“Đầṳ ѵú của Tiểu Nhụy cứng lên rồi, có phải là cảm thấy ngứa hay không, có muốn thầy giúp em không?"Lương Phi Thành mở miệng hướng dẫn từng bước.
Diêu Nhụy mặt càng đỏ hơn, cúi đầu nhìn đầṳ ѵú vừa đỏ vừa cứng của mình, mở miệng đáp lại: “Thầy Lương, đúng vậy...ừm...giúp em bú nó đi, không biết vì sao núʍ ѵú của em lại đột nhiên ngứa lắm..." Diêu Nhụy rất nhanh liền nhìn thấy thầy Lương mà cô kính mến ngậm lấy đầṳ ѵú của bản thân, trong cơ thể dâng lên một cảm giác kɧoáı ©ảʍ khó tả, trong cổ họng không khỏi rêи ɾỉ một tiếng: “Thầy Lương, thật tuyệt...bên này cũng muốn ạ."
Cô nắm lấy một bên vυ' của mình để sát lên bên môi của Lương Phi Thành, bởi vì hơi nước mà hai gò má ửng hồng, ánh mắt to tròn che kín sợi tơ tìиɧ ɖu͙©, rồi lại mang theo một cỗ thanh thuần ngây thơ, giống như không hề biết động tác này mang theo sự da^ʍ tiện phóng đãng tới cỡ nào, cũng không biết cô giờ phút này đang gặp nguy hiểm cỡ nào, rõ ràng sắp rơi vào trong miệng của một con sói lớn.
Đương nhiên, Lương Phi Thành sẽ không nói cho Diêu Nhụy làm chuyện như vậy giữa thầy trò là không thích hợp, hắn chỉ cần nghĩ tới hôm nay có thể nếm được mùi vị của nữ sinh mà mình đã mơ ước từ lâu thì côn ŧᏂịŧ của hắn liền căng trướng đến phát đau, dựng thẳng tắp ở dưới nước giống như một cây hung khí thật lớn.
Ước chừng bảy tám phút sau, hai núʍ ѵú của Diêu Nhụy đã bị Lương Phi Thành mυ'ŧ đến sưng đỏ, nhìn càng thêm diễm lệ. trong mắt cô cũng đã trào ra nước mắt, có chút bất mãn cọ cọ lên ngực của Lương Phi Thành,"Thầy Lương, còn muốn..."
Lương Phi Thành liếʍ liếʍ môi, vỗ vỗ mông cô, "Sao nào? Vẫn còn cảm thấy ngứa ngực nữa sao?Chỗ khác có cảm giác không thoải mái không?"
Diêu Nhụy đỏ mặt, "Cái vυ' vẫn còn ngứa, thầy lại giúp em bú nó một lần được không?" Diêu Nhụy muốn thầy Lương tiếp tục bú √υ' của mình, cho nên liền nói ra miệng.
Lương Phi Thành cũng rất là vui vẻ, sau đó lại cúi đầu mυ'ŧ núʍ ѵú của cô thêm chừng năm phút nữa, hai đầu nhũ hoa bị mυ'ŧ đến càng sưng đỏ lên, giống như hai quả anh đào chín mọng.
“Được rồi, chúng ta đi tắm trước đi, cứ ngâm mình ở đây thì sẽ bị mất nước đấy.” Lương Phi Thành nói xong thì hôn lên má cô, “Tiểu Nhụy, ngoan ngoãn nghe lời."
Mặc dù Diêu Nhụy cảm thấy toàn thân vẫn trống rỗng không chịu nổi, nhưng cô vẫn nghe lời đưa tay bắt đầu kỳ cọ cơ thể. Đến khí cọ tới nơi đó thì cảm thấy nơi đó lúc nào cũng trơn nhớt như thể tắm sao cũng không sạch sẽ khiến cô có chút xấu hổ. Khó khăn lắm mới tắm rửa xong, người đàn ông ôm lấy Diêu Nhụy cả người đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bước ra khỏi bồn tắm lớn, mở ra cửa phòng phía sau tấm gương, liền đi tới phòng của Lương Phi Thành ở bên cạnh.
Diêu Nhụy ngẩn người, căn phòng này mặc dù nhỏ nhưng tốt xấu cũng có một chiếc giường để nghỉ ngơi, trong trường có một căn phòng ngủ nhỏ riêng biệt như vậy quả thực là không tồi, ngày thường trong lúc nghỉ trưa hoặc là trực đêm đều có thể tới nơi này ngủ.
“A, em không mang theo quần áo để thay rồi.” Diêu Nhụy đột nhiên nói, lúc này cô đã được Lương Phi Thành đặt lên trên chiếc giường kia.
Lương Phi Thành mỉm cười, lấy đồ mà bản thần hắn đã sớm chuẩn bị cho cô ra,"Em có thể cầm bộ quần áo mà thầy mua cho em mặc này."
Diêu Nhụy sửng sốt, quả nhiên, cô nhìn thấy Lương Thế Thành lấy ra một bộ quần áo, nghĩ đến thầy Lương lại chuẩn bị món quà cho mình thì thực sự rất vui sướиɠ
Chờ tới khi thầy Lương mở bộ quần áo kia ra, nàng lại đỏ bừng mặt,"Thầy Lương, bộ quần áo này sao lại giống như...đồng phục y tá."
"Đây là đồng phục y tá, là do thầy cố ý mua cho em. Tiểu Nhụy đến đây, mặc vào cho thầy nhìn xem có đẹp không, thầy đã muốn nhìn thấy bộ dáng tiểu Nhụy mặc bộ đồ này từ lầu rồi."