Giáo Mẫu

Chương 21: Hôm nay tôi làm càn rồi

Lạc Vũ trở về Lạc gia, rón rén đi ngang qua thư phòng của nữ vương đại nhân, chỉ muốn lén lút lẻn vào phòng ngủ của mình.

Đáng tiếc, không thể toại nguyện.

"Lén lén lút lút làm cái gì, cút vào đây!" Trong thư phòng truyền đến lạnh giọng quát lớn của Lạc Hàn.

Ở trước mặt người ngoài người, hung hăng lại kiêu ngạo, ở trước mặt nữ vương đại nhân nhà mình, ngay lập tức thì kinh hãi rồi.

Lạc Vũ một gương mặt khổ, kì kì kèo kèo đi vào thư phòng làm việc của Lạc Hàn.

"Mammy, ta thấy ngài đang bận, không phải sợ quấy rối đến ngài sao." Thấy được Lạc Hàn gương mặt lạnh lùng, Lạc Vũ nhanh chóng cười bồi nói.

"Đã làm gì rồi?" Lạc Hàn vừa liếc nhìn văn kiện trong tay, vừa hững hờ hỏi.

Lạc Vũ che mặt, quả nhiên cái gì đều chạy không thoát con mắt của mẫu thân, nhưng mà nếu đã đều biết rồi làm gì còn biết rõ còn hỏi, đương nhiên không dám nói như vậy, nhanh chóng giải thích, "Là Nam Cung Phi chủ động hẹn ta nói chuyện."

Lạc Hàn bộp một tiếng đem văn kiện cầm trong tay ném ở trên bàn, cau mày nói, "Không phải nói với ngươi rồi, đừng nhúng tay vào nội đấu của Nam Cung gia sao?"

"Ta.." Lạc Vũ trăm miệng cũng không thể bào chữa, chỉ đành chột dạ nhỏ giọng nói, "Ta không nhúng tay."

"Nam Cung Phi lên ngôi, Lạc gia thì cắt đứt chuyện làm ăn qua lại với Nam Cung gia, Lạc Vũ, ngươi được a, dứt khoác thẳng thắn ta trực tiếp về hưu, ngươi tới làm chủ thế nào?" Đối với bất cẩn của Lạc Vũ, Lạc Hàn mơ hồ có chút nổi giận.

Lạc Vũ khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nhanh chóng quỳ ở một bên chân Lạc Hàn cười bồi nói, "Đừng a, mammy, ta còn muốn hóng gió tốt dưới đáy đại thụ." Gia chủ Lạc gia rất mệt a, chuyện bận tâm lại nhiều, sự vụ lại phức tạp, nàng đối với vị trí kia không hề có một chút hứng thú.

"Lạc Vũ, đừng cợt nhả cho ta, ta nói với ngươi chính sự!" Lạc Hàn vỗ bàn một cái, cả giận nói, "Bất kể là Nam Cung Phi hay là Nam Cung Vũ, ai trở thành giáo mẫu đời tiếp theo của Nam Cung gia, người đó chính là đồng mình tương lai của Lạc gia, đừng bởi vì giao tình riêng của ngươi và Nam Cung Vũ, thì xử trí theo cảm tính cho ta!"

Lạc Vũ không dám ở khi mẫu thân nổi nóng tiếp tục chống đối, chỉ đành hàm hồ nói, "Ta sẽ có chừng mực."

Lạc Vũ đứng lên đang chuẩn bị rời khỏi, lại bị Lạc Hàn kêu trở về, Lạc Vũ kinh sợ nhún vai, cho rằng lại phải bị quở trách một phen, kết quả Lạc Hàn chỉ là nói một câu, "Lần sau ra ngoài, mang thêm mấy vệ sĩ."

Trong lòng Lạc Vũ ấm áp, mặt mày mỉm cười, nhào tới trên người Lạc Hàn, làm nũng nói, "Mammy tốt nhất."

"Cút! Từ sáng đến tối không bình thường." Điện thoại trên bàn vang lên, Lạc Hàn làm một động tác tay đuổi người.

Cho dù bị Lạc Hàn xua đuổi ra rồi, Lạc Vũ vẫn là mang nụ cười trong mắt, vừa về tới phòng ngủ thì đóng cửa lại, nằm ngửa ở trên giường, gửi đi một lời mời video tán gẫu cho Nam Cung Vũ.

Nam Cung Vũ vốn cùng Nhạc Nhạc chơi đến vừa giữa trưa, chỉ cảm thấy một chén nước muốn giữ thăng bằng, miễn cho trong nhà không hài hòa, chỉ đành thả xuống sách theo Lam Kiều đồng thời xem phim.

Có đại tiểu thư ở một bên bồi tiếp, Lam Kiều nhất thời cảm thấy điện ảnh tình tiết thú vị hơn nhiều, chỉ đáng tiếc còn không có xem mười phút, điện thoại của Nam Cung Vũ vang lên.

Lam Kiều quay đầu nhìn sang, thiếu chủ Lạc gia gửi tới lời mời video cho đại tiểu thư, đại tiểu thư trượt đi xe lăn, tiến vào phòng ngủ mình, còn đóng cửa lại rồi.

Phòng khách lại chỉ còn lại một mình Lam Kiều, điện ảnh đột nhiên lại trở nên khô khan tẻ nhạt lên, trong lòng Lam Kiều có chút phiền muộn, thiếu chủ Lạc gia lại muốn nói cái gì cùng đại tiểu thư, đại tiểu thư tại sao phải tách ra chính mình đơn độc tán gẫu cùng với nàng. Lần trước ở khách sạn cũng là như vậy, một mình mình bị cự tuyệt ở ngoài cửa, sau đó đại tiểu thư cũng không có đề cập với chính mình một câu.

Lam Kiều đột nhiên có loại không được tin tưởng, kinh hoảng bị xa lánh ở bên ngoài, một mình ở phòng khách đi tới đi lui, đứng ngồi không yên.

"Vũ tỷ, cẩn thận Nam Cung Phi, hôm nay nàng hỏi thăm tung tích của ngươi với ta." Lạc Vũ vừa mở miệng thì vào đề tài chính.

"Muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt đối với ta?" Nam Cung Vũ cười khổ nói.

Lạc Vũ có chút lo lắng nói, "Ngươi có muốn nói cho Mộ di biết hay không? Nàng là mẹ ngươi, luôn sẽ không đối với ngươi thấy chết mà không cứu."

"Tiểu Vũ, không phải mỗi một người mẹ đều có thể như nữ vương nhà ngươi như vậy," Ánh mắt Nam Cung Vũ lạnh lùng cười khổ một tiếng, "Hổ dữ không ăn thịt con, nàng là đối với tỷ tỷ thế nào, ngươi cũng là biết đến."

Lam Kiều thỉnh thoảng liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, hơn một giờ, đại tiểu thư mới từ phòng ngủ đi ra.

"Chúng ta tiếp tục xem phim đi." Nam Cung Vũ miễn cưỡng cười đề nghị.

Lam Kiều lại không tâm tình xem phim, đứng dậy rời khỏi, lạnh nhạt nói, "Không xem, tôi đi làm cơm."

Lam Kiều tức giận rồi.

Nam Cung Vũ hơi kinh ngạc, ở bên trong trí nhớ của nàng, số lần Lam Kiều ở trước mặt nàng tức giận có thể đếm được trên đầu ngón tay.

"Kiều." Nam Cung Vũ như thường ngày nhẹ nhàng nói.

Không hề trả lời.

"Lam Kiều." Nam Cung Vũ tăng lên một ít âm lượng.

Vẫn không trả lời.

"Kiều tỷ tỷ."

* * *

"Lam tỷ tỷ."

* * *

"Lam Kiều tỷ tỷ."

* * *

Lam Kiều triệt để không để ý tới.

Nam Cung Vũ có chút buồn bực, chỉ đành phẫn nộ về hoa viên tiếp tục đọc sách.

Lam Kiều luôn luôn nói sẽ không nhiều, bình thường nhiều nhất nói vài câu với Nam Cung Vũ, hôm nay sau khi tức giận, vẫn mặt lạnh chưa từng nói một câu nói, ăn xong cơm tối chỉ có một mình thu thập đĩa đi nhà bếp rửa, từ đầu tới đuôi cũng không phản ứng Nam Cung Vũ.

"Tỷ tỷ, nàng hôm nay làm sao vậy?" Ngay cả Nhạc Nhạc cũng nhìn ra tình huống không đúng.

"Tức giận rồi."

"Tại sao?" Nhạc Nhạc lần đầu tiên thấy được Lam Kiều ở trước mặt tỷ tỷ tức giận, lại là hiếu kỳ lại là ngạc nhiên.

"Hẳn là tỷ tỷ chọc giận nàng tức rồi." Nam Cung Vũ nhìn phương hướng nhà bếp, có chút không xác định nói.

Bởi vì Tiểu Vũ sao, Lam Kiều lại ghen?

Buổi tối thời điểm tản bộ, bầu không khí có chút lúng túng, Lam Kiều không nói lời nào, Nam Cung Vũ chỉ đành tự mình nói với mình, lúng túng hàn huyên hai câu bây giờ nói không nổi nữa.

"Lam tỷ tỷ, đừng tức giận."

* * *

"Kiều tỷ tỷ, xin lỗi."

* * *

"Lam Kiều tỷ tỷ, tôi sai rồi sai rồi còn không được sao?"

* * *

Lam Kiều giận thật rồi, vẫn là loại dỗ không dễ.

Buổi tối, Nam Cung Vũ đang chuẩn bị lên giường ngủ, cho rằng Lam Kiều chiến tranh lạnh cùng mình sẽ kéo dài đến ngày mai, ai biết trầm mặc một ngày Lam Kiều cuối cùng mở miệng.

"Cô và thiếu chủ Lạc gia hàn huyên video những gì?" Lam Kiều cuối cùng nhịn không được, vẫn là mở miệng hỏi.

"Không có gì, chính là quá lâu không liên hệ, tùy tiện hàn huyên tán gẫu."

"Nha.." Lam Kiều vẻ mặt lạnh nhạt chuẩn bị quay người rời khỏi.

Nam Cung Vũ vốn giấu Lam Kiều, là không muốn cô lo lắng nhiều.

Thấy được Lam Kiều tựa hồ càng thêm mất hứng, Nam Cung Vũ chỉ đành ăn ngay nói thật, đầu hàng thẳng thắn nói, "Lần trước là giáo mẫu phái tiểu Vũ đến xem tôi, hôm nay Nam Cung Phi hỏi thăm tung tích chúng ta với tiểu Vũ."

Sắc mặt Lam Kiều đột nhiên căng thẳng, sốt sắng nói, "Thiếu chủ Lạc gia không có tiết lộ tin tức chứ?"

Nam Cung Vũ lắc lắc đầu, trấn an nói, "Tiểu Vũ không có bán đứng chúng ta."

Rõ ràng đầu đuôi sự tình, Lam Kiều lúc này mới yên lòng lại.

Cô hôm nay cố ý lạnh nhạt đại tiểu thư một ngày.

Trước đây, là không dám.

Sau đó, là không nỡ.

Nhưng hôm nay..

"Đại tiểu thư, hôm nay tôi làm càn rồi." Lam Kiều ở bên giường của đại tiểu thư quỳ xuống nhận sai.

Trước đây, đại tiểu thư là chủ nhân cao cao tại thượng, cô chỉ là một vệ sĩ bé nhỏ không đáng kể, cho dù tức giận, cô cũng không dám biểu lộ ra.

Sau đó, đại tiểu thư gặp nạn, chúng bạn xa lánh, cô đau lòng tới cực điểm, hận không thể đem trái tim móc ra bưng đến trước mặt đại tiểu thư, nơi nào cam lòng giận đại tiểu thư.

Hôm nay cũng không biết làm sao, tính khí bỗng nhiên không bị khống chế, đại tiểu thư có việc gạt cô, lại cô đơn cùng thiếu chủ Lạc gia chia sẻ bí mật. Các nàng như là có lời nói riêng nói không xong, vừa trò chuyện chính là hơn một giờ.

Bởi vì đại tiểu thư cũng bắt đầu đáp lại tình cảm của cô, cho nên cô mới có thể bắt đầu dần dần trở nên tham lam, muốn giữ lấy càng nhiều, càng thêm sợ hãi mất đi, mới có thể càng ngày càng phóng túng chính mình, thậm chí trở nên làm càn.

Thấy được Lam Kiều tức giận, Nam Cung Vũ thực ra là cao hứng, ở trước mặt mình, Lam Kiều không hề đè nén tâm tình của chính mình, cô là một người sống sờ sờ sinh động, mà không phải cỗ máy gϊếŧ người chấp hành nhiệm vụ lạnh như băng nữa.

Nam Cung Vũ đem Lam Kiều quỳ trên mặt đất kéo đến trên giường, ôm lấy cô, ở bên tai Lam Kiều nhẹ giọng nói, "Tôi không ngại chị càng làm càn một ít."

Nhịp tim Lam Kiều trong nháy mắt tăng nhanh, đem người trong lòng đẩy ngã ở trên giường, triền miên hôn sâu, qua đã lâu cũng không nguyện tách ra.

"Đại tiểu thư, giống hôm nay lại gọi tôi một tiếng được không?" Lam Kiều có chút ngượng ngùng nói, hôm nay nghe được đại tiểu thư gọi cô như vậy, lòng đều phải tan chảy rồi.

"Kiều?"

"Không phải."

"Kiều tỷ tỷ."

"Ừm."

"Lam tỷ tỷ."

"Có."

"Lam Kiều tỷ tỷ."

"Đại tiểu thư, gọi lại một lần có được hay không?"

* * *

"Đại tiểu thư, thiếu chủ Lạc gia đối với cô.." Lam Kiều vẫn là không yên lòng, luôn lo lắng người khác mơ ước bảo bối nhà mình.

"Chị nghĩ nhiều rồi, tiểu Vũ đã có chủ rồi." Có chút không biết nên khóc hay cười, nàng quả nhiên đoán được không sai, bình dấm chua của Lam Kiều lại đổ rồi.

"Đại tiểu thư, tôi có thể hay không, chuyển tới phòng ngủ của cô, cùng ngủ với cô?" Lam Kiều cẩn thận từng li từng tí một thử dò xét nói, trong lòng mơ hồ bắt đầu chờ mong.

Đối với hai người chuyển tới một cái giường việc này, tiếng phản đối lớn nhất là Nhạc Nhạc, nàng trước đó cũng muốn cùng ngủ với tỷ tỷ, bị Lam Kiều lấy số tuổi không nhỏ, nên độc lập ngủ làm lý do từ chối.

Bây giờ, Lam Kiều ngủ cùng tỷ tỷ, nàng tự nhiên là không phục.

Cho nên lúc bữa sáng, thấy được có tỷ tỷ ở một bên tọa trấn, lấy dũng khí phát ra chất vấn với Lam Kiều, "Ngươi số tuổi cũng không nhỏ, làm sao còn muốn ngủ cùng với tỷ tỷ?"

Việc này cuối cùng ở dưới sự áp bức bị bạo lực trấn áp, Nhạc Nhạc ủy khuất vô cùng, cũng không nơi giải oan, vì lần này ngay cả tỷ tỷ cũng không nói chuyện giúp nàng.

Sau đó, Nam Cung Vũ mua một đống món đồ chơi mao nhung vừa moe vừa vừa đáng yêu cho Nhạc Nhạc, ngủ cùng nàng, Nhạc Nhạc vừa rồi tâm lý thăng bằng một ít, không hề tiếp tục kháng nghị với Lam Kiều nữa.

Ánh mặt trời buổi chiều luôn là ấm áp ôn hòa, khiến bên trong lòng người một mảnh khoan thai.

Bây giờ, ở dưới quản lý tỉ mỉ của Nam Cung Vũ, trong vườn hoa xanh miết một mảnh, trong không khí phiêu đãng mùi thơm ngát nhàn nhạt của hoa Quế, Thu Cúc vàng tươi nở rộ, phóng tầm mắt nhìn, thật là vui tai vui mắt.

Nam Cung Vũ chuyển động xe lăn, nhấc theo ấm nước tưới cho một chậu bồn thực vật. Lam Kiều ở phòng khách đưa đến ghế gỗ mặt làm bằng bông, ngồi ở trong vườn hoa tắm nắng, một bên nhìn phương hướng đại tiểu thư đờ ra.

Hết chương 21