Duyên Nợ

Chương 1.1: Thanh Mai Trúc Mã [1]

Năm xưa, vào những ngày Xuân đầu đời, ta gặp được hắn. Một tiểu hài tử kiêu ngạo.

Là nữ nhi của một vị đại tướng quân, ta từ nhỏ đã chỉnh chạc hơn tuổi. Trước khi đi được là đã luyện kiếm. Mặc dù là nữ nhi, nhưng ta là hài tử duy nhất của y. Dù có không muốn, y vẫn phải miễn cưỡng truyền lại kiếm pháp cho ta.

Còn hắn xuất thân từ triều đình. Từ nhỏ đã thành thạo lục nghệ, là một vị thái tử tài giỏi.

Hắn là thái tử, ta là nữ nhi của tướng quân. Hai thân phận vốn không nên có một quan hệ sâu đậm. Nhưng, đó là một sai lầm.

Lần đầu ta gặp hắn, là khi phụ thân dắt ta vào cung. Nghe nói phụ thân ta là bằng hữu với hoàng đế nên lúc đó ta vô cùng là hài hứng để được vào cung.

Trong mắt một đứa trẻ, hoàng cung là một nơi huyền bí. Nhưng điều huyền bí hơn là vị thái tử nhỏ tuổi bị nhốt trong hoàng cung.

Vừa lúc chúng ta nhìn nhau, hắn đã lên giọng bảo ta to gan dám nhìn thẳng mặt hắn. Việc ta không nói gì hình như đã có một ảnh hưởng tiêu cực với hắn khiến đứa trẻ tiếp tục lên giọng.

Khi hắn cất những tiếng đầu tiên, ta mới hiểu hắn chỉ mới là một đứa trẻ nhưng đã bị sự cưng chiều làm hắn kiêu ngạo. Hiểu vậy, ta cũng không nói gì.

Lần đầu tiên ta gặp hắn cũng là lần đầu tiên hắn bị người khác đối xử một cách lạnh nhạt như vậy.

***

Khi hai ta gặp lại cũng tròn vẹn một kỳ nguyệt sau. Lần này, ta cũng vậy, không nói gì với hắn. Nhưng khác với lần trước, hắn lại bình tĩnh hơn khi nhìn thấy ta.

Hai mắt gặp nhau cũng tự nhiên lơ nhau. Ta thản nhiên nhìn hắn trong khi hắn lại ngượng ngùng nhìn nơi khác.

Bây giờ ta mới nhận ra hai cái má tròn phịu thật là dễ thương à.

"Ngươi đang nhìn gì?"

"Ta..." Chưa kịp trả lời thì hắn đã nhảy bậc lên khi nghe tới cách xưng hô của ta. Lại một lần nữa hắn lên giọng tiến gần lại ta. Hành động này chỉ khiến ta thấy hắn dễ thương hơn và ngồi im đến khi hắn đứng trước mặt ta.

Thân hình mảnh mai của một hài từ chưa qua một thập kỷ làm hắn không quá đáng sợ đặc biệt là khi ta đứng lên để tạ tội.

"Là do tiểu nữ thất thời không để ý, mong thái tử thứ tội."

Với trạng thái như vậy, chiều cao của ta lấn ép hắn khiến cho vị thái tử có phần rụt lại nhưng với tình tình kiêu ngạo, hắn làm lơ câu xin lỗi của ta và quay lại chỗ ngồi kế bên phụ hoàng hắn. Ta cũng thản nhiên ngồi xuống và bắt được ánh mắt của hoàng đế. Lúc đó, ta chỉ nhăn mày không hiểu ý của y.

***

Lần tiếp theo chúng ta gặp nhau là tình cờ khi ta đang tản bộ ở đô thành. Hắn lúc đấy chốn các tỳ nữ và thái giám ra ngoài chơi và vô tình đυ.ng phải người trong giang hồ. Dù có ăn mặc sơ sài đến mấy, bộ y phục của hắn vẫn rất đáng tiền nên bị những tên ấy tới tìm.

Dù luyện kiếm là một kỹ năng hắn phải học, vì không quá thích nó nên hắn cũng không quá giỏi. Nên khi bị nhưng tên ấy vây quanh, hắn đã không chống được. Hơn là lúc đó, ta tình cờ đi ngang nên khi thấy những tên ấy vây quanh một người, do một thứ gì đo ta đã chạy tới xem.

Khi tới, vì đang cải trang nên hắn không nhận ra ta nhưng cũng thấy ta là một hy vọng nhỏ nhôi của hắn nên hét để lấy sự chú ý của ta.

Ta cũng bất đặt dĩ trách mình từ lộ diện bản thân nhưng cũng bị thứ gì đó sai khiến và nhanh chóng tới giúp hắn.

Để có thể bảo đảm sự an nguy nên ta thất thời kéo hắn vào trong lòng để tiện che chở nhưng không ngờ khi xong chuyện thì hắn lại chở thành một trái đào chín mộng. "Thái tử không sao chứ?"

"Ta...ta không sao!"

"Vậy là tốt rồi," Ta không để ý cười. Khi thấy ta cười thì hắn bất chợt đứng ngây người khiến ta cũng bị ngượng thay. Chặc là nụ cười của ta rất là đáng sợ.

"Người tại sao lại ở đây?" Câu này khiến hắn quay lại hiện thực và đẩy ta ra để giữ khoảng cách. Ta cũng không quá để ý với chuyện này.

Hắn chỉ tóm tắc lại thành một câu ngắn rồi nhìn ta với một ánh mắt vô cùng bi thương. Thấy đôi mắt ấy, ta bèn dẫn hắn đi chơi.

Mặc dù không quá tin tưởng nhưng sau một hồi, hắn cũng đồng ý. Dắt qua những con phố, trời cũng đi theo chiều tà. Đến lúc tối, hắn cằm không hết những thứ đã mua còn miễn cưỡng đưa cho ta để cầm hộ.

Cuối cùng ta dẫn hắn tơi ven sông, mua một con thuyền để hắn thả. Với ánh mắt hiểu kỳ, hắn đã hớn hởi nghe ta giải thích rồi chạy xuống bờ sông để thả thuyền, để lại một chồng dồ cho ta đem xuống.

Ta chỉ cười trừ rồi vác tất cả xuống. Vì dã chọn một nơi khá là yên tĩnh, nên khi xuống chỉ có mỗi ta và hắn. Đợi cho đến khi hắn thả thuyền xong rồi ngồi cạnh bờ để ngắm nó, ta cũng thản nhiên ngồi cạnh hắn.

Chúng ta ngòi trong im lặng, nhưng khác với hai lần trước, không khí lần này nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

"Ngươi thường xuyên đi ra ngoài?"

"Ừm."

Hắn không nói gì, chỉ ngắm nhìn bờ sông.

"Ngươi chốn ra ngoài?"

"Tại sao?"

"Hoàng cung quá chật chội."

Ta bật cười khi nghe hắn nói.

"Ngươi tại sao cười?"

Lần này ta không trả lời chỉ nhìn những con thuyền đang nổ trên nước.

"Ngươi không thích ta?"

Nghe câu hỏi của hắn, ta bật cười. Hắn nghe ta cười thì mặt lại trở nên hồng hào.

"Ngươi...ngươi cười cái gì?"

"Ngươi tại sao nghĩ ta không thích ngươi?"

"Ngươi...không như những người khác."

"Ta không giống chỗ nào?"

Nói tơi đây, dấu hồng đã bắt đầu lần tới tai của hắn. "Ngươi làm lơ ta..."

"Chỉ có vậy thôi?"

"Ngươi không thích ta." Cảm giác uất ức không nói được, vị thái tử nhỏ không kiềm được nước mắt chảy ra.

Thấy vậy, ta bắt ngờ không biết làm gì, chỉ biết kéo vạt ngoại y của hắn kéo nhẹ xuống. Cảm giác tức giận, hắn dực lại ngoại ý, vô tình vấp chân, ngã xuống.

Ta lúc đó theo tự nhiên kéo hắn lại rồi cả hai người nằm bệt trên đường, hắn đè lên ta.

"À..." Hắn rên ra.

Trong đầu ta lúc đó muốn nói a cài gì mà a nhưng thấy hắn nằm trong lòng ta có điểm dễ thương nên nuốt lời lại.

"...Ngươi đứng lên..."

"Ng—á!" Khi nghe tiếng ta, hắn mới nhận ra mình đang nằm trên một thứ gì đó mềm mềm. Khi nhận ra, hắn bật người lên rồi lụm cụm đứng lên.

Thấy người mình đột nhiên nhẹ lại, ta cũng từ từ ngồi dậy. "Ngươi không sao chứ?"

Hắn ngại quá không trả lời chỉ gật đầu.

Thấy bộ mặt xấu hổ của hắn, ta kéo vạt y phục hắn. "Ngồi xuống với ta."

Hình như lúc đó hắn quá ngượng nên nghe lời ngồi xuống cạnh ta. Khoảng cách cũng không quá gần lại không quá xa.

Hai ta ngồi ấy trong mà đêm yên tĩnh thắp sáng với những ngọn lòng đèn. Đến khi những quân lính tìm được chúng ta thì cũng là lúc trở về.

Trước khi đi, hắn nhìn ta một lúc rồi thốt lên, "Ngươi tên gì."

Nếu là người khác thì lòng tự trọng của ta sẽ bị câu này tổn thương nhưng vì hắn là thái tử, và là một đứa trẻ nên ta bỏ qua.

"Tiểu nữ tên An Ly, Hạ An Ly."

Hắn không nói gì chỉ tới gần ta, nắm tay ta. "Nhớ kỹ," rồi bèn viết ba chữ trên lòng bàn tay ta.

Khi hắn đi, ta không chào chỉ nhìn tướng hắn đi trước những quân lính.

Sở Tinh Nghị, một cái tên thú vị.