“Hử?”
Lâm Thanh Nhã hơi sửng sốt, ngay sau đó không nhịn được cười xòa, không còn chút tức giận nào cả.
Tuy nhiên.
Tô Xán nghe lời của Diệp Thu xong, lại giận đến phát điên lên, giận dữ hướng về phía Diệp Thu hét lên: “Diệp Thu, anh mắng ai là chó hả? Có bản lĩnh anh nói lại lần nữa cho tôi!”
“Cậu Tô à, tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh vào giờ phút này, dù sao cũng bị người ta cướp đồ đi mà. Tâm trạng không tốt có thể hiểu được. Nhưng giống như một con chó điên ở đây cắn người như vậy, lại là chính anh không đúng!”
Diệp Thu liếc mắt nhìn Tô Xán, thản nhiên nói.
“Anh nói ai là chó điên hả? Cướp đồ của tôi cũng không phải là anh, anh ở đây đắc ý cái gì chứ? Người này có liên quan gì tới anh hả?”
Tô Xán cắn răng, hung dữ nói.
“Tôi chưa nói có liên quan gì tới tôi cả, nhưng nhìn anh bị vả mặt, tôi đúng là cảm thấy rất thoải mái. Hơn nữa, lúc nãy tôi đã nói với anh rồi, đừng nói lời tự mãn như vậy, kết quả anh lại không nghe, lần này quá mất mặt rồi đúng không? Nếu tôi là anh, tôi đã sớm không còn mặt mũi ở chỗ này nữa rồi!”
Diệp Thu mặt đầy khinh bỉ nói.
“Hừ, anh thì biết cái gì chứ? Ông đây gọi cái này là để dành vốn. Bởi vì ông đây còn có mục tiêu quan trọng hơn. Không thể cứ ở chỗ này giống như một đứa trẻ vì một sợi dây chuyền mà đánh mất lý trí vậy được?”
“Huống chi, anh có tư cách gì mà nói tôi? Cướp đi sợi dây chuyền này cũng không phải là anh? Có bản lĩnh thì anh tự mình tham gia đấu giá đi, anh có bản lĩnh đó à? Nhìn ông đây ngược chết anh thế nào!”
Tô Xán hừ lạnh một tiếng, mặt đầy khinh thường kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói.
Nhưng mà anh ta lại không biết rằng.
Người chân chính lấy được sợi dây chuyền, chính là Diệp Thu.
Âu Dương Hạo chỉ là thay mặt thực hiện mà thôi.
Nếu Tô Xán biết được chuyện này, thật không biết trong lòng anh ta sẽ có mùi vị gì nữa?
Đoán chừng sẽ hộc máu tại chỗ mất!
Đương nhiên.
Diệp Thu cũng lười nói nhiều với Tô Xán.
Anh chỉ cười một tiếng, nhìn Tô Xán, mặt đầy vẻ bông đùa, hỏi: “Vậy xin hỏi mục tiêu quan trọng của anh là gì? Đá âm dương cuối cùng đấy à?”
“Không sai, thế nào? Anh có ý kiến gì à?”
Tô Xán gật đầu, mặt đầy kiêu ngạo nói.
“Vậy lát nữa đến món đấu giá cuối cùng đó, chúng ta nhất quyết hơn thua!”
Diệp Thu thản nhiên nói.
Tô Xán hơi ngẩn ra, sau đó phá lên cười mỉa mai: “Ha ha ha, tôi không nghe lầm đấy chứ? Ý của anh là, các anh cũng muốn tham gia đấu giá cá âm dương sao?”
“Đừng đùa vậy chứ, chỉ bằng chút của cải kia của Lâm gia các anh, mà cũng dám cạnh tranh cá âm dương với Tô gia sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình, lấy trứng chọi đá mà!”
“Tô Xán tôi hôm nay sẽ đem tất cả tài sản đặt ở nơi này, đá âm dương thiên nhiên này, Tô gia của chúng tôi đã định. Ai cũng đừng nghĩ tới việc cướp đi!”
“Vậy sao?”
Khóe môi Diệp Thu hơi cong lên, mặt đầy hài hước nói: “Tôi vẫn là câu nói cũ, đừng nói trước điều gì cả, cẩn thận bị vả vào mặt đấy!”
“Ồ? Vả mặt sao? Mới vừa rồi sợi dây chuyền kia chỉ là tôi không cần thôi, cho nên mới từ bỏ. Đợi lát nữa đến cá âm dương, tôi bắt buộc phải có, không ai có thể làm đối thủ của tôi được đâu!”
Tô Xán khinh miệt cười một tiếng, tràn đầy tự tin nói.
Anh ta thấy.
Âu Dương Hạo vì mua sợi dây chuyền kia, đã tiêu tốn mất hai tỷ, chắc chắn đã hết tiền.
Mà những người ở đây.
Bàn về tài lực, không ai có thể là đối thủ của Tô gia cả.
Bao gồm cả Lâm Thanh Nhã.
Cho nên lát nữa tranh đấu giá cá âm dương, chắc chắn sẽ không có ai cản đường anh ta được nữa.
Đây là địa bàn của Tô Xán anh ta.
Tuy nhiên.
Anh ta coi thường Âu Dương Hạo, thì cũng chính là nói, coi thường vào tài lực của Diệp Thu.
Hai tỷ?
Đối với Diệp Thu mà nói, không khác gì một sợi lông cả.
Đừng nói là Diệp Thu hôm nay xài hai tỷ.
Cho dù là một trăm tỷ, cũng không tính là gì cả.
Dĩ nhiên những chuyện này.
Tô Xán không thể nào biết được.
Buổi đấu giá vẫn tiếp tục.
Sau sợi dây chuyền “trái tim vĩnh hằng”, bầu không khí của hội đấu giá như được đẩy đến cao triều.
Dù thế nào thì ở phòng giao dịch cược ngọc Thiên Nguyên này, đã lâu rồi không xảy ra cuộc tranh giá nào cao cấp như vậy! Huống chi còn chỉ là một sợi dây chuyền.
Đây là chuyện khó có thể tưởng tượng nổi mà.
Mức độ cạnh tranh của mấy món đồ kế tiếp không kịch liệt như “trái tim vĩnh hằng” lúc nãy.
Mặc dù đều là những món đồ đấu giá chất lượng cả, nhưng đều không thể so sánh được với sợi dây chuyền đó.
Bởi vì vừa rồi, cả Tô Xán và Âu Dương Hạo đều nhúng tay vào.
Còn về phần những món đồ này mức giá cả đều xoay quanh mức cân bằng.
Thậm chí, tổng giá trị của mấy món đồ đấu giá đó cộng lại còn chưa cao bằng giá của sợi dây chuyền “trái tim vĩnh hằng”.
Dần dần.
Buổi đấu giá đã bắt đầu đến gần hồi cuối.
Tuy nhiên.
Hứng thú của mọi người vẫn không hề bị suy giảm chút nào cả. Ngược lại ai nấy đều mở to mắt ra, trên mặt hiện đầy vẻ mong đợi.
Bởi vì.
Món đồ đấu giá chính đã chào sân.
Đó là cá âm dương thiên nhiên! Chuyện này làm cho toàn bộ hội trường lại một lần nữa lên cao trào sau “trái tim vĩnh hằng” lúc nãy.
Trong ánh mắt mong đợi của mọi người.
Người đẹp mặc áo dài bưng một cái khay lên, đi tới sân khấu.
Trong lúc nhất thời.
Ánh mắt của tất cả mọi người ở hội trường đều tập trung trên chiếc khay.
Mặc dù trên khay còn đậy tấm vải màu đen.
Nhưng ánh mắt của tất cả mọi người đều đã trở nên phát hỏa.
“Thưa quý ông quý bà, cuối cùng cũng đã tới màn chính của ngày hôm nay!”
Trên mặt của Người chủ trì buổi đấu giá cũng hiện đầy sự hưng phấn, ngay sau đó đưa tay lấy tấm vải đen trên khay xuống.
Một đôi cá âm dương thiên nhiên được tạo hình hiện ra trước mặt mọi người.
Chính là do Diệp Thu lúc trước ở nhà của Lý Nguyên Phổ, đã mở ra một đôi này.
Giờ phút này.
Hai khối ngọc thạch một trắng một đen kia đang nằm chung một chỗ.
Hình thành nên một Thái cực đồ, tương đối thần kỳ.
Thấy vậy.
Hô hấp của tất cả mọi người nhất thời trở nên dồn dập.
“Thứ tốt, quả nhiên là thứ tốt mà. Không hề có dấu vết nhân tạo nào, quả nhiên là đá âm dương được thiên nhiên tạo thành, báu vật nhân gian!”
“Nếu có thể bỏ báu vật này vào trong túi, vậy thì thật sự hết sức đáng giá!”
“Ha ha, nếu tôi có thể mua lại được bảo bối này, tôi chắc chắn sẽ thường xuyên đi ra ngoài nói về nó mất thôi!”
… Trong khoảnh khắc này.
Trong ánh mắt của tất cả mọi người đều hận không thể cất hai viên đá âm dương này về làm của riêng.
Cho dù là Lâm Thanh Nhã cũng vậy.
Ngay giây phút nhìn thấy cặp đá âm dương kia, ánh mắt cô chưa bao giờ rời khỏi nó.
Thậm chí Diệp Thu nói chuyện với cô, cô cũng không nghe thấy.
Chuyện này làm cho Diệp Thu tương đối bất đắc dĩ.
Sớm biết vậy, ban đầu lúc Lý Nguyên Phổ đưa cá âm dương này cho anh, anh đã lấy rồi.
Như vậy cũng không cần phải ồn ào ra thành thế này.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của mọi người ở đây.
Khóe miệng người chủ trì buổi đấu giá cong lên một nụ cười đắc ý.
Ông ta có dự cảm, hôm nay cá âm dương thiên nhiên này chắc chắn sẽ được chào giá trên trời! Điều này làm cho nội tâm ông ta cực kỳ kích động, lập tức vội vàng nhìn mọi người ở đây, nói: “Vâng thưa các quý ông quý bà, chắc hẳn mọi người cũng đã biết đây là cái gì!”
“Không sai, đây chính là cá âm dương thiên nhiên mà đại sư Lý Nguyên Phổ tự mình đề cử!”
“Hơn nữa hôm nay, đại sư Lý Nguyên Phổ còn đích thân tới hội trường, ông ấy sẽ tự chủ trì buổi đấu giá hai khối đá âm dương này!”
“Chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay chào mừng đại sư Lý!”