“Bỏ sao? Không phải mới vừa rồi lớn lối lắm à?”
Âu Dương Hạo cười khinh miệt, sau đó mặt đầy xem thường cười khẩy nói: “Đúng là một tên nghèo kiết xác!”
Nghe vậy.
Cả người Tô Xán đều tức giận như phát điên lên, trực tiếp từ trên ghế đứng lên, chỉ vào Âu Dương Hạo, nói: “Anh nói ai nghèo kiết xác cơ? Anh nói lại một lần nữa cho tôi!”
“Tôi chính là nói anh đấy!”
Âu Dương Hạo cười lạnh một tiếng, mặt đầy khinh thường nói: “Thật ra thì hôm nay tôi đến đây thay cho lão đại của tôi tham gia đấu giá. Hai tỷ đối với ông chủ nhà chúng tôi mà nói, ngay cả một hạt cát trong sa mạc thôi cũng không tính. Chỉ bằng anh thôi mà cũng dám tranh với lão đại của chúng tôi à? Anh xứng sao? Đừng đứng ở đó làm mất mặt nữa! Đồ rác rưởi không biết tự lượng sức mình!”
“Ông chủ của anh là ai, tới đây, anh nói cho tôi biết!”
Tô Xán nhìn chằm chằm vào Âu Dương Hạo, cắn răng lạnh giọng hỏi.
“Muốn biết ông chủ của tôi là ai à? Anh xứng sao? Thứ rác rưởi như anh, căn bản không xứng biết tên của ông chủ tôi. Bởi vì căn bản anh không có tư cách!”
Khóe môi Âu Dương Hạo hơi cong lên, mặt đầy khinh bỉ nói.
Diệp Thu ở bên cạnh nghe vậy, cũng lắc đầu cười một tiếng.
Âu Dương Hạo này, thật sự chơi quá sành mà! Thế này hoàn toàn là đem Tô Xán chọc tức rồi! Đúng như dự đoán.
Nghe xong lời của Âu Dương Hạo.
Cả người Tô Xán giận đến phát điên lên.
“A a a! Đồ khốn kiếp, ông đây liều mạng với mày!”
Tô Xán rống lên, định lao người về phía Âu Dương Hạo.
Vương Đặc Nam thấy vậy, vội vàng đưa tay ôm lấy Tô Xán, khuyên nhủ: “Thiếu gia Tô, bớt giận, bớt giận, ngàn vạn lần đừng mắc bẫy của đối phương!”
“Bẫy cái quái gì mà bẫy, ông đây hôm nay phải gϊếŧ chết hắn ta, còn có cả ông chủ chó má gì kia nữa. Ông đây sẽ gϊếŧ chết toàn bộ bọn chúng!”
Tô Xán vô cùng tức giận hét lên.
“Những chuyện này, sau hôm nay chúng ta sẽ thảo luận kỹ hơn. Bây giờ anh đừng để bị xúc động. Nếu ở chỗ này động thủ đánh người, anh sẽ bị an ninh đuổi ra ngoài. Đến lúc đó anh sẽ không thể tham dự đấu giá cá âm dương thiên nhiên được cả. Đừng quên nhiệm vụ chính của anh!”
Vương Đặc Nam liền vội vàng nói.
Nghe vậy.
Tô Xán chợt sửng sốt, khôi phục lại tỉnh táo.
Đúng vậy.
Hôm nay anh ta mang theo nhiệm vụ của Tô gia tới.
Nếu chuyện hôm nay làm không xong được.
Sau này còn lấy cái gì mà cạnh tranh vị trí chủ nhân được chứ?
Nghĩ tới đây.
Tô Xán liên tục hít thở sâu nhiều lần, lúc này mới xem như khôi phục lại tâm tình. Sau đó trợn mắt nhìn Âu Dương Hạo, lạnh lùng nói: “Nhóc con, mày đợi đó cho tao. Đợi buổi đấu giá này kết thúc, chúng ta tính toán với nhau. Còn có ông chủ sau lưng mày nữa, tao nhất định sẽ cho anh ta biết, cùng Tô Xán tao, cùng đối nghịch với Tô gia, sẽ có kết quả như thế nào. Anh ta xong đời rồi!”
“Ồ, phải không?”
Âu Dương Hạo híp mắt, khóe môi cong lên một nụ cười đầy hài hước.
Ngay sau đó, anh ấy nghiêng đầu nhìn Diệp Thu.
Diệp Thu bất đắc dĩ lắc đầu cười một tiếng.
Chuyện gì thế này, anh không đích thân ra tay, mà cũng bị cuốn vào mối thù này à.
Xem ra bản thân mình đúng là một người thu hút những oán hận mà!
“Hừ, chúng ta đợi mà xem!”
Tô Xán hừ lạnh một tiếng, sau đó tức giận ngồi lại trên ghế.
Người chủ trì buổi đấu giá thấy vậy, bèn biết Tô Xán đã hoàn toàn từ bỏ.
Ông ta nhìn lướt qua mọi người ở đây, hỏi: “Hai tỉ, còn có ai tiếp tục ra giá không?”
Toàn bộ mọi người trong hội trường không một ai dám lên tiếng cả.
Đùa gì thế.
Hai tỷ nhân dân tệ, rất nhiều người ở đây cho dù đập nồi bán sắc cũng không đủ ấy chứ.
Một trăm ba mươi triệu lúc trước đã đủ dọa sợ bọn họ rồi.
Chứ đừng nói gì là hai tỷ.
Thấy không ai trả lời lại.
Người chủ trì buổi đấu giá trực tiếp giơ búa lên gõ, hô: “Hai tỉ lần thứ nhất, hai tỉ lần thứ hai, hai tỉ lần thứ ba!”
“Bộp!”
Tiếng gõ búa vang lên!
Cứ như vậy.
Sợi dây chuyền ngọc bích được đặt tên là “trái tim vĩnh hằng” kia đã được Âu Dương Hạo mua với mức giá kinh người, hai tỷ nhân dân tệ.
Mà khách hàng chân chính, ông chủ sau lưng bức màn.
Thật ra lại là Diệp Thu.
Chỉ là chuyện này, sợ rằng trước mắt chỉ có Âu Dương Hạo cùng Diệp Thu biết mà thôi.
“Chúc mừng anh, anh đã dùng hai tỉ của mình để mua được “trái tim vĩnh hằng” này. Sau khi buổi đấu giá kết thúc, nhân viên kinh doanh sẽ liên lạc với anh sau!”
Người chủ trì buổi đấu giá nhìn Âu Dương Hạo, mặt đầy cung kính nói.
Bởi vì một lần đấu giá như thế, ít nhiều gì ông ta cũng có thể thu về mấy trăm nghìn tiền hoa hồng! Mà đây, đều là công lao của Âu Dương Hạo.
Nếu như không phải có quá nhiều người ở hội trường này, ông ta cũng hận không thể quỳ xuống gọi Âu Dương Hạo là cha ấy chứ.
“Ừ, tôi biết rồi!”
Âu Dương Hạo gật đầu cười, đáp.
“Thưa anh, anh đã dùng hai tỷ để mua “trái tim vĩnh hằng”, xin hỏi anh còn có gì muốn nói thêm không ạ?”
Người chủ trì buổi đấu giá mỉm cười hỏi.
“Muốn nói sao…” Con ngươi của Âu Dương Hạo vòng vo xoay chuyển, sau đó khóe môi cong lên một nụ cười khẽ, châm chọc nói: “Tôi muốn khuyên một người anh em đang ngồi ở đây. Không có tiền thì nên đi về thì hơn, vứt mặt mũi xa vạn dặm như vậy, thì chính là một đống rác rưởi rồi còn gì!”
Lời này vừa nói ra.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Cho dù Âu Dương Hạo không nói rõ, bọn họ cũng biết Âu Dương Hạo đang muốn nói ai.
Dĩ nhiên là người vừa đấu giá thất bại với Âu Dương Hạo, Tô Xán.
Điều này làm cho mọi người trong lúc nhất thời rối rít nhìn về phía Tô Xán.
Mà Tô Xán thật vất vả lắm mới bình tĩnh lại.
Vừa nghe thấy những lời này của Âu Dương Hạo, cả người nhất thời bùng nổ.
Anh ta trực tiếp đứng dậy khỏi ghế, trợn mắt nhìn Âu Dương Hạo, cả giận nói: “Nhóc con, mày nói ai là đống rác rưởi hả?”
“Tôi có nói rõ là người nào sao? Đừng nói là tự nhận mình đấy nhé? Hay là, trong lòng anh cho rằng mình là một đống rác rưởi thật!”
Khóe môi Âu Dương Hạo cong lên một nụ cười khinh bỉ, mặt đầy vẻ bông đùa nói.
“Anh!”
Tô Xán thật sự sắp phát điên lên rồi, con ngươi thiếu chút nữa rơi cả ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh tượng này.
Khóe môi Diệp Thu hơi cong lên.
Anh biết, đây là Âu Dương Hạo đang vì mình cùng Lâm Thanh Nhã trút giận.
Khoan hãy nói đến chuyện gì khác, riêng chuyện chọc tức người khác tức chết thì tên này đúng là số một.
Nghĩ tới đây.
Diệp Thu cũng lắc đầu cười một tiếng.
Tuy nhiên.
Nụ cười này lại vừa vặn rơi vào mắt của Tô Xán.
Giờ khắc này Tô Xán đang vô cùng bực bội.
Nụ cười này của Diệp Thu tự nhiên bị anh ta hiểu thành cười nhạo mình.
Vốn dĩ lửa giận đã lên cao, có thể phun ra bất cứ lúc nào.
Vẫn còn chưa biết rõ thân phận của Âu Dương Hạo là gì nên anh ta không dám động đến.
Nhưng Diệp Thu chỉ là một tên ở rể, anh ta hoàn toàn không để vào mắt mình.
Vì vậy.
Lúc này.
Tô Xán trực tiếp đem tức giận của mình nhắm vào Diệp Thu, gầm thét lên: “Diệp Thu, mày cười cái gì? Đang cười nhạo ông đây sao? Một tên ở rể ăn bám phế vật như mày mà dám cười nhạo tao à, có tin tao không để cho mày sống qua hết ngày mai không?”
“Thật là quá đáng mà!”
Gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nhã nhất thời run lên.
Cô có thể khi dễ Diệp Thu.
Nhưng ở bên ngoài, người khác bắt nạt anh, cô không thể nào bỏ qua được.
Vì vậy, cô vỗ ghế đứng lên, định đối mặt với Tô Xán.
Diệp Thu thấy vậy, vội vàng đưa tay vỗ nhẹ bả vai Lâm Thanh Nhã, trấn an nói: “Bình tĩnh đi em, đi trên đường bị chó cắn chẳng lẽ còn cắn lại sao?”