Long Thần Ở Rể

Chương 469: Nhìn là đã thấy nghèo kiết xác rồi

Tuy nhiên.

Lâm Thanh Nhã cũng không phải là một người dễ bị người khác dọa lui.

Tô Xán càng nói như vậy, cô càng muốn xông lên, chắc chắn không thể thối lui như vậy được.

Ngay sau đó.

Hai người cùng nhau vào trong hội trường đấu giá, tìm một chỗ ở hàng ghế thứ hai từ dưới đếm lên ngồi xuống.

Mà hai người bọn họ vừa mới ngồi xuống không lâu.

Thì tại vị trí cách Diệp Thu không xa, một bóng dáng khác cũng ngồi xuống.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi trông cực kỳ anh tuấn.

Anh vừa mới ngồi xuống đã thu hút sự chú ý của không ít phụ nữ xung quanh.

Không thể không nói.

Dáng dấp của người đàn ông này quả thật vô cùng đẹp trai, hai mắt to tròn, mũi cao đẹp.

Da thịt trắng nõn kia, thậm chí ngay cả phụ nữ cũng phải ghen tị.

Mà người này, không phải là ai xa lạ.

Chính là thủ hạ của Diệp Thu, Âu Dương Hạo! Tối ngày hôm qua.

Diệp Thu tự mình gọi điện thoại cho anh ấy, bảo hôm nay tới đây một chuyến.

Cho nên anh ấy đã đến từ sớm.

Vừa rồi lúc Diệp Thu đang cược ngọc, từ đầu đến cuối anh ấy vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối.

Hội đấu giá hôm nay bắt đầu.

Anh ấy mới hiện thân.

Diệp Thu đương nhiên cũng cảm nhận được hơi thở của Âu Dương Hạo, nghiêng đầu nhìn Âu Dương Hạo một cái.

Cùng lúc đó.

Âu Dương Hạo cũng nhìn về phía Diệp Thu.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Diệp Thu lặng lẽ dùng ngón tay khẽ chỉ về phía Tô Xán đang ngồi ở hàng ghế khách quý.

Âu Dương Hạo hơi sửng sốt một thoáng, sau đó gật đầu cười lạnh lùng.

Anh ấy đương nhiên biết ý của Diệp Thu là gì.

Dù sao mới vừa rồi lúc Diệp Thu cùng Tô Xán xảy ra xung đột.

Anh ấy cũng đã ở trong bóng tối nhìn thấu.

Cho nên giờ phút này thấy Diệp Thu dùng ngón tay chỉ vào Tô Xán.

Trong nháy mắt anh ấy liền biết nhiệm vụ hôm nay của mình.

Thấy vậy.

Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên.

“Anh đang nhìn gì vậy?”

Ngay lúc này.

Giọng điệu lạnh băng của Lâm Thanh Nhã vang lên bên tai của Diệp Thu.

Âm thanh này làm Diệp Thu sợ hết cả hồn, vội vàng quay đầu lại, chê cười nói: “Không có gì!”

“Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi đấy, anh nghiêm túc một chút cho tôi!”

Lâm Thanh Nhã lạnh giọng nói.

“Được rồi!”

Diệp Thu vội vàng gật đầu một cái.

Mà ngay lúc này.

Một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu đen đi vào giữa phòng đấu giá.

Đầu tiên ông ta chỉnh lại micro trên sàn đấu, sau đó nhìn mọi người ở đây, mỉm cười nói: “Hoan nghênh mọi người tới buổi đấu giá do phòng giao dịch cược ngọc Thiên Nguyên tổ chức, tôi là người chủ trì buổi đấu giá hôm nay!”

“Chắc hẳn trước khi tới, mọi người cũng đã thấy qua tin tức rồi. Buổi đấu giá hôm nay sẽ có một món đồ nặng ký, đó chính là khối ngọc cá âm dương thiên nhiên hiếm thấy trên thế giới này.”

“Tôi tin rằng rất nhiều người ở đây cũng đang hướng về món đồ đấu giá này đúng không? Được rồi, vậy chúng ta không nói nhiều nữa, buổi đấu giá trực tiếp bắt đầu cử hành. Đầu tiên, xin mời món đồ đấu giá thứ nhất!”

Đi cùng với đó là tiếng nói của người chủ trì.

Ánh mắt hiếu kỳ của mọi người tập trung lại.

Một cô gái mặc áo dài màu đỏ cực kỳ ưu nhã bước lên sân khấu.

Mà trong tay cô ta có bưng một cái khay.

Trên đó là một khối đá được che bằng một mảnh vải đen thật to.

Điều này làm cho mọi người ở đây không thể nhìn ra được bên trong rốt cuộc là món đồ gì.

Đợi sau khi cô gái kia dừng lại trên sân khấu.

Người chủ trì mới nhìn mọi người, mỉm cười giới thiệu: “Món đồ đấu giá đầu tiên, chính là tác phẩm điêu khắc thủ công nổi tiếng của đại sư Ngô Đại Huân, Thiên Thủ Quan Âm!”

Dứt lời.

Ông ta trực tiếp đưa tay lấy tấm vải đen trên khay xuống.

Nhất thời.

Một pho tượng Thiên Thủ Quan Âm được điêu khắc bằng ngọc xuất hiện ngay trước mắt mọi người.

Không thể không nói.

Đại sư kia đúng là cực kỳ có tay nghề.

Toàn bộ pho tượng được điêu khắc rất tinh xảo, hoàn toàn có thể dùng từ sống động để hình dung.

Không ít người sau khi xem xong, đều thán phục một trận.

“Hiện tại buổi đấu giá đã bắt đầu, Thiên Thủ Quan Âm, giá khởi điểm 500.000 tệ. Mỗi lần tăng giá không được thấp hơn 5000 tệ. Bắt đầu đấu giá!”

Tiếng nói của người chủ trì buổi đấu giá vang lên.

Bên trong hội trường đấu giá nhất thời vang lên không ít tiếng bàn tán xôn xao.

Tuy nhiên đối với lần này.

Diệp Thu cùng Lâm Thanh Nhã lại không hề cảm thấy hứng thú.

Bởi vì hai người bọn họ đều không tin vào cái này, cho nên cũng không muốn mua làm gì.

Định chờ những món đồ đấu giá khác rồi nói sau.

Nhưng mà.

Ngay tại lúc này.

Tô Xán đang ngồi ở hàng ghế khách quý đầu tiên lại quay đầu lại, ném một ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ tới nhìn Diệp Thu cùng Lâm Thanh Nhã.

Ý kia phảng phất như muốn nói: Có bản lĩnh thì đấu xem, chỉ cầm hai người dám ra giá, tôi liền lập tức tăng giá ngay!

Thấy vậy.

Gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nhã cũng nhất thời run lên.

Diệp Thu nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay của Lâm Thanh Nhã, mỉm cười nói: “Đừng phản ứng lại anh ta!”

“Ừ!”

Lâm Thanh Nhã cắn răng gật đầu một cái.

Những âm thanh hô giá không ngừng vang lên.

Cuối cùng.

Thiên Thủ Quan Âm được một phu nhân ăn mặc lộng lẫy nào đó, dùng 380.000 tệ mua về thành công.

Buổi đấu giá tiếp tục tiến hành.

Một món rồi lại tiếp tục một món khác được cô gái mặc áo dài kia bưng lên. Sau đó người chủ trì buổi đấu giá sẽ dùng lời nói của mình để hô giá, tạo động lực để giá bán ra được cao hơn.

Tuy nhiên, trước mắt vẫn chưa xuất hiện món đồ nào mà Lâm Thanh Nhã cảm thấy hứng thú cả.

Điều này làm cho Tô Xán cùng Vương Đặc Nam ngồi phía trước phải thì thầm với nhau.

“Diệp Thu cùng Lâm Thanh Nhã kia sao còn chưa đấu giá vậy?”

Tô Xán nhíu mày lại, nghi ngờ nói.

“Có thể là vì nghe nói anh muốn tranh cướp với bọn họ nên bị dọa sợ chăng?”

Vương Đặc Nam vội vàng nịnh nọt trả lời.

“Đã như vậy, sao không trực tiếp về luôn đi chứ?”

Tô Xán khó hiểu nói.

“Sĩ diện hão ấy mà, không dám tranh với anh, lại không thể vứt bỏ mặt mũi mà rời đi. Cho nên chỉ có thể kiên trì ngồi đó. Anh nói xem có buồn cười không cơ chứ?”

Vương Đặc Nam mặt đầy vẻ xem thường nói.

“Ồ, đúng là buồn cười thật, không có tiền thì tới hội đấu giá làm gì cơ chứ? Đúng là nghèo đến đáng thương mà, nhất là tên Diệp Thu kia, nhìn là đã thấy nghèo kiết xác rồi!”

Tô Xán cười lạnh một tiếng, cực kỳ coi thường nói.

“Đúng vậy đúng vậy, Diệp Thu kia nếu không phải con rể của nhà họ Lâm, thì sợ rằng ngay cả cửa của phòng giao dịch này cũng không vào được ấy chứ. Sao có thể so được với anh, anh mới thật sự là ông chủ!”

Vương Đặc Nam vội vàng gật đầu, mặt đầy nịnh hót nói.

“Đó là điều đương nhiên, không chút khách khí khi nói, chỉ cần tôi ra giá, toàn hội trường này tuyệt đối không ai có thể tranh nổi qua tôi cả. Chỉ là tôi coi thường những thứ này, khinh thường phải ra giá mà thôi!”

Khóe miệng Tô Xán cong lên một nụ cười đắc ý, mặt đầy kiêu ngạo nói.

“Nhất định là như thế, cậu cả nhà họ Tô ra giá, ai dám cạnh tranh lại chứ? Ai có thể dám qua mặt cậu Tô được? Thế chẳng phải là đơn thuần tìm ngược sao! Lấy tài lực của Tô gia, tuyệt đối có thể gϊếŧ tất cả mọi người trong hội trường này trong nháy mắt!”

Vương Đặc Nam vội vàng nịnh nọt.

Dáng vẻ chó liến chủ kia.

Nếu anh ta có thêm một cái đuôi nữa, thì chắc cũng hận không thể nằm xuống dưới chân Tô Xán mà vuốt ve.

Nhưng mà đối với lần này.

Tô Xán lại cực kỳ hưởng thụ, vô cùng hài lòng nói: “Ừ, lời anh nói, tôi rất thích nghe. Nghe nói anh vừa mới bị thua mấy chục triệu vì đánh cược ngọc đúng không? Đợi lát nữa trở về, tôi sẽ nói với Tô gia bên kia giúp anh bù lại chút thua thiệt đó!”

“Thật sao ạ? Đa tạ thiếu gia Tô, thật sự vô cùng cảm tạ. Anh chắc chắn là ân nhân cứu mạng của tôi!”

Vương Đặc Nam nghe vậy, nhất thời vô cùng kích động, hận không thể dập đầu dưới đất gọi Tô Xán là ba ba.

“Không cần phải khách sáo như vậy, chỉ là chút tiền lẻ thôi mà, đối với tôi cũng không thấm vào đâu.”

Tô Xán khoát tay, cong môi, dửng dưng nói.

Dáng vẻ kia, thật đúng là đem hai chữ “ra vẻ” phát huy sâu sắc!"