Long Thần Ở Rể

Chương 134: Tuyệt thế song ưng

“Hừ, ai cần biết cậu ta là người tu luyện gì cơ chứ, dám quấy rối trên địa bàn của Hàn Dương tôi, hôm nay chắc chắn tôi sẽ để cậu ta phải lết ra ngoài.” Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, lập tức lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi người qua đây.

Thân là bang chủ của bang Liệt Hoả, thứ không thiếu nhất chính là thủ hạ!

Nhưng mà ông già thấy vậy thì khoát tay ngăn cản ông ta: “Ông chủ Hàn, dựa theo năng lực của người này, cho dù cậu có gọi nhiều người hơn nữa cũng không thể chắc rằng có thể khống chế được cậu ta. E rằng đến lúc đó chỉ khiến tăng khí thế của cậu ta mà tiêu diệt uy phong của cậu!”

Nghe ông già nói thế, sắc mặt Hàn Dương cũng thay đổi, nhìn ông già rồi nghi ngờ hỏi: “Đại sư Trịnh, vậy theo ý của ông thì nên xử lý như thế nào đây?”

“Đối phó với người luyện võ thì tất nhiên phải dùng người luyện võ. Tôi đây đồng ý thử một lần!” Trịnh Luân cười nhạt nói.

“Chỉ là một thằng nhóc trẻ tuổi không biết sống chết, sao có thể khiến Đại sư Trịnh đây phải tự mình ra trận chứ!” Hàn Dương có chút lúng túng nói.

“Nếu tôi không ra tay, cho dù hôm nay cậu có thiệt hại thêm mấy chục tên đàn em nữa cũng không chắc là có thể bắt được cậu ta!” Trịnh Luân thản nhiên nói.

“Không ngờ thằng nhóc này lại lợi hại đến thế!” Hàn Dương vô cùng ngạc nhiên và hoảng sợ, lập tức nhìn sang Trịnh Luân rồi vội hỏi: “Vậy không biết Đại sư Trịnh nắm chắc bao nhiêu phần trăm là có thể hạ gục được cậu ta?”

“Ha ha, nắm chắc bao nhiêu phần trăm ư?” Trịnh Luân cười khinh bỉ, liếc Diệp Thu bên dưới một cái, vẻ mặt điên cuồng ngạo mạn nói: “Tuy rằng tên này là một người luyện võ, nhưng mà chỉ có một chiêu thức, chỉ biết vận dụng những cước pháp đơn giản, xem chừng chính làm một tay mơ. Ở trước mặt các cậu thì cậu ta còn có thể coi là một cao thủ, nhưng ở trước mặt tôi cũng chỉ có thể tính là một con kiến mà tôi. Tôi dùng một tay cũng có thể đánh cậu ta tan tác, vậy cậu nói xem tôi nắm chắc được bao nhiêu phần trăm?”

Nghe vậy, trong nháy mắt trên mặt Hàn Dương đã phủ kín vẻ vui mừng, vội vàng chắp tay với Trịnh Luân và nói một cách biết ơn: “Vậy xin làm phiền Đại sư Trịnh!”

“Không phiền. Ở chỗ này của cậu, lão già tôi đây chỉ có mỗi một việc là nhàn rỗi, cũng không thể nhận không lợi ích của cậu được, ra tay giúp cậu dọn dẹp một chút phiền toái cũng là điều nên làm thôi!” Trịnh Luân khoát tay, sắc mặt bình thản, sau đó ông ta nhìn Hàn Dương và nói một cách vô cùng kiêu ngạo: “Pha cho tôi một tách trà, tôi đi một lúc rồi về ngay!”

Hàn Dương kinh ngạc một chút, vội nói: “Vẫn là chờ ông về rồi tôi sẽ pha trà cho ông, nếu không thì trà sẽ nguội mất!”

“Không sao. Xưa kia có Quan Vũ hâm rượu chém Hoa Hùng, hôm nay tôi cũng thế. Đợi lão già này trở về thì trà vẫn còn nóng đấy!” Nói xong, Trịnh Luân đứng dậy luôn, vung ống tay áo lên rồi chắp tay sau lưng, ngẩng đầu mà bước ra khỏi phòng.

Nhìn bóng dáng tự tin của Trịnh Luân rời đi, trên mặt Hàn Dương cũng đầy vẻ sùng bái.

Đại sư Trịnh đại không hổ là cao thủ đương thời mà! Chỉ tính đến khí thế này thôi thì thằng nhóc dưới lầu kia đã không thể so sánh được!

Nghĩ tới đây, Hàn Dương nhìn thoáng qua Diệp Thu bên dưới, trên mặt hiện lên tia sáng lạnh lẽo, ông ta cười lạnh nói: “Nhóc con, không cần biết mày là ai, dám quậy phá trên địa bàn của Hàn Dương này thì mày chờ bị ném xuống sông cho cá ăn đi!”



Ở sảnh lớn dưới lầu một, sau khi giải quyết nhóm đàn ông vạm vỡ xong, người đàn ông mặc vest cũng không may mắn thoát khỏi. Diệp Thu túm lấy cổ anh ta, trực tiếp xách lên, đang định tra hỏi xem Hàn Dương ở đâu.

“Người trẻ tuổi, cậu nên thả cậu ta ra đi, không cần thiết hành động khó coi như thế!” Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói già nua vang lên.

Mọi người nghe tiếng đều quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh đó.

Chỉ thấy ở cầu thang lầu hai có một ông già mặc quần áo luyện công màu đen đang bước từng bước xuống theo bậc thang. Tuy rằng những bước chân này rất thong thả, nhưng mỗi một bước đều mang theo khí thế mạnh mẽ.

Mọi người thấy vậy đều vô cùng ngạc nhiên.

“Ông trời của tôi ơi! Thế mà là một trong Tuyệt thế song ưng, Đại sư Trịnh – Trịnh Luân!” Bỗng nhiên, không biết ai trong đám người kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều cực kỳ khϊếp sợ, lúc này tiếng bàn tán xôn xao khắp nơi: “Gì cơ? Chẳng lẽ ông ta chính là Trịnh Luân đã từng thắng mươi bảy trận liên tiếp ở sàn đấu ngầm sao?”

“Tôi đã sớm nghe nói là bang chủ Hàn ra giá cao để mời ông ta đến đây trông nom chỗ này, không ngờ ông ta thật sự ở đây!”

“Lần này có trò hay để xem rồi đây!”

Mà có người ở hiện trường không biết Trịnh Luân, đang tò mò hỏi: “Rốt cuộc đại sư Trịnh này là nhân vật phương nào?”

“Biết quyền quán Thương Ưng không? Nó được xếp vào một trong ba võ quán mạnh nhất Giang Bắc, quán chủ của nó chính là truyền nhân đời thứ chín mươi tám của quyền pháp Thương Ưng - Mạc Côn, đánh khắp Giang Bắc không có đối thủ! Mà Đại sư Trịnh này lại là sư đệ của Mạc Côn, thực lực vô cùng mạnh mẽ. Thế nên hai sư huynh bọn họ mới được khen ngợi là Tuyệt thế song ưng. Tôi từng may mắn được chính mắt nhìn thấy Đại sư Trịnh ra tay, ông ấy dùng móng ưng của mình trực tiếp bóp viên gạch vỡ đôi!” Có người giải thích.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều hít vào một hơi khí lạnh, lập tức nhìn về phía Diệp Thu, trong mắt tràn đầy sự vui sướиɠ khi thấy người khác gặp hoạ. Bây giờ bọn họ rất muốn xem Diệp Thu sẽ đáp trả thế nào.

Nhìn về phía Trịnh Luân đang không ngừng đi tới bên này, trong mắt Diệp Thu cũng hiện lên sự ngờ vực.

Sư đệ của Mạc Côn ư?

Chẳng lẽ chính là Mạc Côn mà lần trước muốn ra mặt thay Tiêu Thần, kết quả lại bị mình dùng một cước đạp bay đó sao?

Vậy thì đúng là có duyên thật đấy!

Nghĩ tới đây, khoé miệng Diệp Thu cong nên nụ cười đầy ý nghĩa sâu xa.

Mà lúc này, Trịnh Luân bước tới trước mặt Diệp Thu.

Ánh mắt ông ta khinh thường liếc Diệp Thu một cái, ngẩng đầu, lỗ mũi hướng về phía Diệp Thu, nói như nhìn từ trên cao nhìn xuống: “Cậu trai trẻ, ngoan ngoãn thả người ra đi, sau đó quỳ xuống chấm dứt bản thân, vậy thì cậu có thể chết thoải mái một chút đấy!”

“Xin hỏi vì sao tôi phải nghe lời ông nhỉ?” Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, vẻ mặt tươi cười đầy ý nghĩa sâu xa hỏi.

“Ha ha! Cậu trai trẻ, chắc cậu cũng từng nghe nhắc đến danh hiệu của Trịnh Luân tôi đây rồi chứ? Không muốn chết quá khó coi thì cậu hãy ngoan ngoãn nghe theo lời tôi đi!” Trịnh Luân cười lạnh, cực kỳ kiêu căng hống hách nói.

“Ồ, thật ngại quá, tôi thực sự chưa từng nghe nói về ông!” Diệp Thu lạnh nhạt lắc đầu, ngay sau đó khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười trêu tức: “Vả lại nếu bây giờ ông đã đến rồi, tôi đây cũng không cần hỏi cậu ta nữa, hỏi ông là được rồi!” Nói xong, tay Diệp Thu đang túm cổ người đàn ông mặc vest dứt khoát buông ra, trực tiếp ném thân thể anh ta văng ra ngoài.

Chỉ thấy người đàn ông mặc vest đen bị quăng vẽ ra một đường parabol hoàn mỹ trên không trung, sau đó ngã mạnh lên mặt đất, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.

Cảnh tượng này khiến sắc mặt Trịnh Luân lập tức tối tăm và dữ tợn.

Mà những người vây xem thấy thế cũng hít vào một hơi khí lạnh. Bọn họ thật sự không ngờ rằng Diệp Thu dám không nể mặt Trịnh Luân như thế. Đúng là muốn chết mà!

“Anh bạn trẻ, cậu dám coi lời nói của tôi như gió thoảng bên tai, chẳng lẽ cậu không sợ chết à?” Hai mắt Trịnh Luân trợn lên nhìn thằng vào Diệp Thu, sắc mặt u ám nói.

“Sợ chứ, tất nhiên là tôi sợ chết rồi!” Diệp Thu gật gật đầu, lập tức lộ ra vẻ mặt suy nghĩ nói: “Nhưng mà, muốn gϊếŧ được tôi thì ông không đủ tư cách đâu!”

“Ha ha, thằng nhãi ranh ngang ngược! Tự cho rằng mình luyện võ được vài ngày là có thể không cần biết trời cao đất rộng gì nữa sao? Hôm nay lão già này sẽ để cho cậu biết cái gì gọi là người tài còn có người tài hơn, trời cao còn có trời cao hơn!” Trịnh Luân cười lạnh lùng, nói với vẻ mặt giận dữ.

Vừa dứt lời, ông ta giậm chân thật mạnh.

Chỉ nghe thấy “Rắc” một tiếng, thế mà sàn nhà bị ông ta trực tiếp giẫm nứt toác ngay tại chỗ…