“Cái này…” Ngô Siêu có vẻ hơi lưỡng lư.
“Thế nào?”
Diệp Thu híp mắt, thản nhiên hỏi.
“Người đó từng bảo với chúng tôi là, chỉ sau khi bắt được Lâm Thanh Nhã thì mới được liên lạc với hắn ta, nếu không hắn ta sẽ không gặp chúng tôi!”
Ngô Siêu cười khổ nói.
“Thế cậu nói với hắn ta, cậu đã bắt được Lâm Thanh Nhã rồi hẹn gặp mặt hắn ta. Chuyện sau đó, giao cho tôi xử lý!”
Diệp Thu thản nhiên nói.
"Lừa người ta thế này, e là không tốt lắm?
Người đó vừa nhìn liền biết không đơn giản, nếu hắn ta tức giận, vậy thì tôi thảm rồi!"
Ngô Siêu khó xử nói.
“Thế cậu không sợ tôi tức giận ư?”
Khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh, sau đó đưa tay rút một chiếc đũa trong đống đũa, nhẹ nhàng đâm xuống mặt bàn.
Ngô Siêu vô thức nhìn một cái, sắc mặt lập tức đại biến.
Bởi vì chiếc đữa kia, vậy mà chọc thủng cả mặt bàn! Phải biết rằng.
Đây là chiếc bàn gỗ được làm từ nguyên khối gỗ a! Mặt bàn vừa dày vừa rắn chắc.
Cầm một con dao cũng phải bổ nửa ngày mới bổ ra được.
Nhưng Diệp Thu chỉ cầm một cái đũa, thế mà có thể chọc ra một cái lỗ trên mặt bàn! Cái này cần lực lớn thế nào chứ?
Nếu chiếc đũa kia đâm vào mình…Tê! Ngô Siêu hít một ngụm khí lạnh, cả người không kìm được run lên, không dám tưởng tượng tiếp nữa.
“Diệp…Diệp tiên sinh, anh đừng kích động, tôi lập tức liên lạc với hắn ta ngay!”
Ngô Siêu nhoáng cái như đổi thành một người khác, cũng không làm màu nữa, vội vàng rút điện thoại từ trong túi ra, tìm thấy số điện thoại liên lạc của người đó, bấm gọi.
Chỉ chốc lát sau, điện thoại đã được kết nối.
Ngô Siêu mau mau nói: "Alo, là Thập tiên sinh phải không?
Tôi đã bắt được người rồi, lúc nào thì các anh tới nhận người?"
Thế mà đối phương vừa nghe thấy lời này, trực tiếp cúp máy.
Ngô Siêu ngây ngẩn cả người, gương mặt tràn ngập nghi hoặc.
“Đối phương nói sao?”
Diệp Thu híp híp mắt.
“Không nói gì cả, hắn ta cúp máy của tôi rồi!”
Ngô Siêu lắc đầu, nói.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của cậu ta lại vang lên một lần nữa.
Là tin nhắn thoại.
Ngô Siêu mở ra xem, là một tin nhắn từ số lạ.
Nội dung là bảo, bốn giờ chiều mai Ngô Siêu đưa Lâm Thanh Nhã đến trong một cái ngõ cụt sau con phố ở thành Đông Nam, giao người ở đấy.
Ký tên, lão Thất.
Thấy vậy.
Ngô Siêu vội vàng đưa điện thoại tới trước mặt Diệp Thu: “Diệp tiên sinh, anh xem đi!”
Diệp Thu liếc mắt nhìn một cái, híp híp mắt, bình thản hỏi: “Lão thất này, chính là người tìm tới cậu lúc trước?”
“Đúng vậy, lúc đó tôi hỏi hắn ta tên gì, hắn bảo tôi gọi hắn là lão Thất. Tôi nghĩ dù sao thì người ta cũng là khách hàng, gọi Lão Thấy thì hơi không tôn kính người ta, cho nên vẫn gọi hắn ta là Thất tiên sinh!”
Ngô Siêu gật đầu, giải thích.
"Khách hàng?
Xem ra Ngô đường chủ đối với mấy vụ làm ăn bắt cóc người này rất là thông thạo a, trước kia đã làm được mấy đơn rồi?"
Diệp Thu híp mắt, cười lạnh hỏi.
“Không không không, Diệp tiên sinh minh giám, tôi chỉ làm có lần này thôi, còn gặp phải ngài, sau này có đánh chết tôi cũng không dám làm tiếp nữa!”
Ngô Siêu vội vàng xua tay, vẻ mặt ủy khuất nói.
“Tốt nhất là đừng để tôi gặp phải lần nữa!”
Diệp Thu lạnh lùng nói.
“Vâng vâng, ngài yên tâm, sau này tôi tuyệt đối sẽ làm một công dân tốt yên phận tuân thủ pháp luật!”
Ngô Siêu liên tục gật đầu cam đoan nói.
“Yên tâm ăn canh của cậu đi, ngày mau tôi sẽ đi xử lý chuyện kia. Nhưng tốt nhất là cậu đừng tính toán báo tin cho đối phương, nếu không chắc là cậu biết hậu quả!”
Diệp Thu nói mà ngữ khí lạnh như băng.
Sau đó anh đứng dậy, đi ra ngoài quán canh thịt dê.
Nhìn theo bóng lưng Diệp Thu.
Ngô Siêu không kìm được run cầm cập.
Lão Thất cậu không trêu vào được, Diệp Thu cậu càng không trêu vào được.
Cứ để hai người này rồng hổ đánh nhau đi.
Cậu cũng không có ý định tham gia vào chuyện này nữa…Đi ra khỏi quán canh dê.
Diệp Thu vừa đi vừa nghĩ về chuyện này.
Bất luận thế nào, anh phải nghĩ cách để ngày mai Lâm Thanh Nhã ở nhà một ngày mới được.
Nếu Lão Thất kia đã định thời gian giao nhận là chiều mai.
Vậy thì chắc chắn hắn ta định, sáng mai sẽ đi kiểm tra xem có phải Lâm Thanh Nhã đã bị bắt cóc thật không.
Lỡ mà để hắn ta nhìn thấy Lâm Thanh Nha đi làm như bình thường.
Vậy thì chắn chắn hắn ta sẽ không tới ngõ cụt vào bốn giờ chiều mai.
Nghĩ tới đây.
Diệp Thu lắc lắc đầu, suy nghĩ xem phải lấy lý do gì mới giữ được Lâm Thanh Nhã ở nhà cả ngày.
Nói thẳng thì chắc chắn không được rồi.
Nhưng nhất thời thì cũng không có cách nào khác ổn.
Điều này làm cho Diệp Thu hơi sầu não, bất giác muốn hút điếu thuốc.
Sờ lên người thì không có.
Mà lúc này.
Vừa khéo là đường cái đối diện có một cửa hàng tiện lợi 24/24.
Thấy vậy, Diệp Thu chuẩn bị nhấc chân.
Thế nhưng anh vừa mới nhấc chân lên.
Thì đúng lúc này, một bóng dáng quen thuộc đi ra từ trong cửa hàng tiện lợi.
Nhìn thấy bóng dáng ấy.
Sắc mặt Diệp Thu chợt biến, vội vàng trốn sau chiếc xe đang đỗ ở bên đường.
Bởi vì bóng dáng kia không phải ai khác mà chính là Hàn Tiêu Tiêu, nữ cảnh sát bạo lực làm Diệp Thu đau đầu! Chắc vì buổi tối không có ca trực.
Hôm nay Hàn Tiêu Tiêu không mặc cảnh phục, mà mặc một chiếc áo croptop màu đen và một chiếc quần đùi màu trắng.
Phô bày dáng người nóng bỏng của cô ra rất sâu sắc.
Theo bước chân cô đi, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy áσ ɭóŧ lộ ra.
Kết hợp với đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp.
Qủa thực là cực phẩm nhân gian, cực kỳ gợi cảm.
Làm cho ban đêm này không khỏi có vài phần xao động.
Nhưng mà, đối với người phụ nữ này.
Diệp Thu không hề có bất kỳ hứng thú nào.
Bởi vì người phụ nữ này quá phiền phức, làm cho người ta quá nhức đầu, một khi dính phải thì khó mà thoát ra.
Cho nên Diệp Thu chuẩn bị trốn sau chiếc xe này, đợi Hàn Tiêu Tiêu đi rồi sang.
Chỉ thấy Hàn Tiêu Tiêu xách một túi lớn đi ra từ trong cửa hàng tiện lợi, chuẩn bị đi tới chiếc BMW X5 màu trắng đang đỗ bên đường.
Đó chính là xe của cô.
Thế nhưng.
Cô còn chưa kịp xuất phát.
“Brừm brừm brừm!”
Một loạt tiếng gầm rú của xe máy bất thình lình vang lên.
Chỉ thấy cách đó không xa.
Hơn ba mươi chiếc xe máy đang phi như bay tới chỗ Hàn Tiêu Tiêu, cảnh tượng này khá là đồ sộ.
Chỉ trong nháy mắt, đội xe máy đã đi tới bên cạnh Hàn Tiêu Tiêu, sau đó vờn quanh thành một vòng tròng bao vây Hàn Tiêu Tiêu trong đó.
Mà trên mỗi một chiếc xe máy, ngoại trừ người lái độ mũ bảo hiểm ra, thì ngồi sau còn có một thanh niên cầm một cái gậy bóng chày.
Cộng lại, ít nhất cũng phải lên đến bốn năm mươi người.
Thấy cảnh này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Tiêu Tiêu chợt lạnh xuống, vô thức đưa tay đi sờ súng bên hông.
Nhưng vừa sờ thì cô nhận ra, hôm nay mình không đi làm, không mặc đồng phục, càng không mang theo súng.
Trong lúc nhất thời.
Sắc mặt Hàn Tiêu Tiêu càng trở nên khó coi.