Âʍ ɦộ mềm mại mũm mĩm dán lên miệng và mũi Phượng Quan Hà, trong miệng hắn đều là hương vị ngọt nị từ âʍ ɦộ da^ʍ tao của Tần Nguyệt Oánh.
Hắn nhịn không được muốn vỗ vào cặp mông to tròn trắng nõn của nàng, oán hận nghĩ....
Ai mà ngờ được, Tần Nguyệt Oánh - đại công chúa của nước Khánh Thương, lại là một con đĩ âʍ ɦộ ngập nước!
Dươиɠ ѵậŧ cứng đến mức muốn xé rách quần, nhưng hắn lại không thể làm!
Phượng Quan Hà cắn răng, duỗi đầu lưỡi xuyên qua môi thịt mập mạp, nhẹ nhàng dùng lưỡi giao cấu với âʍ ɦộ của Tần Nguyệt Oánh.
Sống mũi cao thẳng áp vào hạt đậu, đè nghiến liên tục.
"Ngươi làm gì vậy!" Tần Nguyệt Oánh xấu hổ đỏ bừng mặt.
Miệng âʍ ɦộ bị đầu lưỡi linh hoạt khoan vào, nàng sợ hãi vì kɧoáı ©ảʍ chưa từng trải nghiệm này, theo bản năng muốn đứng dậy.
Phượng Quan Hà rốt cuộc nhịn không được nữa, duỗi hai tay đè chặt eo nàng lại, lấy đầu lưỡi đυ. thật mạnh vào âʍ ɦộ nhỏ đang chảy nước!
Hộŧ ɭε sưng to đập mạnh vào mũi Phượng Quan Hà, hai chân Tần Nguyệt Oánh phát run.
"Ngươi to gan..." Tần Nguyệt Oánh muốn dùng tay gỡ bỏ trói buộc bên hông, nhưng mềm yếu vô lực như nàng làm sao chống lại được bàn tay to đầy uy lực của Phượng Quan Hà?
Nàng muốn quát hắn, nhưng lời nói ra lại quyến rũ vạn phần, mềm mại hoàn toàn không có tính răn đe. edit by Lạc Rang
Hai mắt Tần Nguyệt Oánh phiếm hồng như mắt thỏ, lần đầu tiên có một sinh vật sống lọt vào trong âʍ ɦộ nàng, lưỡi của phò mã thật nhanh, đút vào khi nông khi cạn khiến nàng càng khát cầu nhiều hơn, khoảnh khắc nó ấn mạnh vào vách thịt cảm giác như muốn hút sạch linh hồn nàng...
Cả người Tần Nguyệt Oánh bị đầu lưỡi đυ. mềm nhũn, vô lực nắm lấy đầu người dưới thân, miệng vẫn còn cậy mạnh.
"Hừ...... Phượng Quan Hà, ta...... a...... ngày mai ta sai người gϊếŧ ngươi!"
Ta? Phượng Quan Hà nghe nàng vô thức đổi xưng hô, trong lòng hơi buồn cười. edit by Lạc Rang
Hắn không rảnh trả lời. Miệng mũi đều bị âʍ ɦộ béo múp phủ lên, chỉ những khi nuốt dâʍ ɖị©ɧ của nàng mới tranh thủ hít thở.
Nhưng âʍ ɦộ da^ʍ tao của nàng vẫn không ngừng chảy nước, tựa như muốn dìm hắn chết đuối.
Gái điếm hàng đầu thanh lâu sợ rằng cũng không da^ʍ như trưởng công chúa!
Nghĩ đến đây, Phượng Quan Hà hơi nâng bàn tay đang ôm eo nàng lên để đầu mình có chỗ di chuyển, khiến đầu gối của nàng cũng bị nhấc lên theo.
Tần Nguyệt Oánh bất an, lo lắng cúi đầu xuống liền thấy đôi mắt khép hờ của nam nhân.
"Ngươi...... ngươi làm gì......" Tần Nguyệt Oánh bị liếʍ đến rưng rưng nước mắt, bám lấy hai tay tráng kiện của hắn cầu xin.
Phượng Quan Hà hôn mạnh một cái lên miệng âʍ ɦộ đỏ tươi, vừa lòng nhìn thân thể nữ nhân vì vậy mà run run. edit by Lạc Rang
Miệng âʍ ɦộ đóng mở co rút, rõ ràng đang sắp ra, hộŧ ɭε cũng run rẩy đáng thương như chờ được ai đó vuốt ve.
"Trưởng công chúa không phải muốn gϊếŧ thần sao? Thần chết rồi, ai tới liếʍ âʍ ɦộ giúp người?"
Nàng chưa từng nghe những lời tục tĩu trắng trợn như vậy. Dịch thể ấm nóng trong âʍ ɦộ nhớp nháp chảy ra, thân thể run run, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì. edit by Lạc Rang
Kɧoáı ©ảʍ đã quá nhiều, chỉ cần thêm một chút......
Liếʍ nàng thêm một chút.
Tần Nguyệt Oánh vặn vẹo eo.
Phượng Quan Hà cười, hơi nâng đầu, hung hăng mυ'ŧ lấy hộŧ ɭε đang đứng thẳng, đầu lưỡi đảo ngoáy vòng quanh.
Trong nháy mắt, vô số dâʍ ŧᏂủy̠ dọc theo âʍ ɦộ bị liếʍ phun ra, bắn lên cổ Phượng Quan Hà.
"Không... đừng..."
Trước mắt Tần Nguyệt Oánh như có tia sáng trắng lóe lên, nàng vừa khóc vừa ôm lấy đầu Phượng Quan Hà.
Nàng vậy mà lại bị tên phò má thấp hèn này liếʍ lêи đỉиɦ!
===
Suối nước nóng sau phòng truyền đến tiếng nước, Tần Nguyệt Oánh ôm chăn nằm trên giường thấp thỏm không thôi.
Nàng suy nghĩ, nàng cùng phò mã như vậy tính là viên phòng hay vẫn là chưa viên phòng?
Nàng không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển đến mức này. Theo tình tiết bình thường, chẳng phải là phò mã phát hiện mình liếʍ thân dưới của nàng, sau đó giận tím mặt, lấy cớ hoà li rồi bỏ đi sao? edit by Lạc Rang
Có điều, phò mã liếʍ nàng sao lại thoải mái đến vậy?
Tần Nguyệt Oánh vô thức dùng chân kẹp chặt chăn một chút.
Nhớ lại vừa rồi thấy dưới háng phò mã nhô lên một khối cao, nàng liền khϊếp sợ.
Vật đó có lẽ còn lớn hơn món đồ dưới gối của nàng, nếu nó đi vào, có khi nào nàng sẽ đau chết không?
Tần Nguyệt Oánh ôm chặt chăn, lại cảm thấy không hợp lý.
Nàng sao có thể nghĩ đến những việc này? Loại nam nhân thấp hèn như vậy, xứng để lấy cái kia... đυ. nàng sao?
Có lẽ do trong phòng hơi khô nên nàng không kiềm được liếʍ môi.
Cao trào qua đi lại là cảm giác hư không. Tuy rằng âʍ ɦộ bị đầu lưỡi tên phò mã hạ tiện liếʍ thật sướиɠ, nhưng sâu bên trong còn chưa được âu yếm, cứ co bóp phát ngứa mãi.
Tần Nguyệt Oánh đỏ mặt nghe tiếng nước ào ào sau phòng. Nàng hiếm khi ngủ với phò mã, phần lớn thời gian nàng đều lén làm chuyện đó khi hắn ngủ. Hiện giờ phò mã đang tắm gội phía sau, nàng ở trong phòng lại cầm đồ giả tự chơi mình......
Ngẫm lại thật xấu hổ.
Nhưng càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại càng muốn chơi.
Tần Nguyệt Oánh lấy chăn bọc kín mình, luồn tay vào trong chăn tách môi thịt căng mọng ra, vì những ham muốn thầm kín mà lớp thịt gợi cảm bên trong đã ướt sũng, giúp nàng dễ dàng luồn vào.
Kɧoáı ©ảʍ quen thuộc từ chỗ mẫn cảm truyền đến, Tần Nguyệt Oánh đỡ dươиɠ ѵậŧ thon dài cắm vài cái, cắn răng kìm nén tiếng rêи ɾỉ, khuôn mặt nhỏ dần bị sắc đỏ bao phủ.
Lúc này, cửa nhỏ phía sau mở ra. edit by Lạc Rang
Tần Nguyệt Oánh vốn đang làm chuyện xấu, đầu óc rối loạn, không kiểm soát được lực tay, dươиɠ ѵậŧ giả dính dâʍ ɖị©ɧ trơn trượt bị nàng đâm mạnh vào.
Nàng không kịp phòng bị kêu lên một tiếng.
Editor: Lạc Rang