Đại Lão Yêu Tộc Ở Hiện Đại

Chương 46

Trải qua một khoảng thời gian thích ứng, rốt cuộc Chu Húc có thể mở mắt nhìn một vài thứ, vì chiếu cố y, Thẩm Mộng chỉnh ánh lửa rất mờ, Chu Húc híp híp mắt nhìn Thẩm Mộng đang dẫn y đi.

Cho dù mắt đau cũng không nỡ nhắm mắt.

Y nghĩ, chính mình là vô tri vô giác mới mất*, loại cảm giác này thật đúng là nghẹn khuất.

(*Mất thị giác í.)

Xung quanh đều tối đen như mực, Chu Húc chảy nước mắt nhìn quanh, tuy rằng nước mắt cản trở tầm mắt của y, nhưng trên thực tế vẫn có thể nhìn một chút, ví dụ như đám thực vật màu xanh sống trong bóng tối, giống người nhưng không phải người kia.

Bởi vì nước mắt do khó chịu mà chảy xuống bị văng đến thực vật xanh, Chu Húc ghé vào trên người Thẩm Mộng dụi mắt.

Đột nhiên, xèo một tiếng, nương theo mùi thơm gay mũi, Thẩm Mộng nhìn về phía bên cạnh.

Chỉ thấy thực vật bị nước mắt của Chu Húc văng đến nhanh chóng biến thành màu đen, trong vòng mấy giây giống như đã bị đốt một tháng, nhanh chóng hư thối bốc mùi, cuối cùng hóa thánh muội than màu đen.

Nhìn Chu Húc vẫn còn động tác dụi mắt, lại nhìn tay áo bị nước mắt của gia hỏa này thấm ướt.

Thẩm Mộng rốt cuộc tin tưởng lời nói toàn thân mình đều là kịch độc của gia hỏa này rồi.

Đại sát khí* Chu Húc này, nếu như đặt tại chiến trường, tuyệt đối là biếи ŧɦái** thờ ơ địch ta không phân biệt, một trận diệt sạch.

(*大杀器 tên gọi tắt của Vũ khí tính chất sát thương quy mô lớn.)

(**不理 Kichiku, là từ dùng để chỉ người có tâm lý biếи ŧɦái, có khuynh hướng ngược đãi hay còn gọi là SM.)

Nghĩ như vậy, chuyện Lão tộc trưởng của tộc Khôi Chu nhốt y lại trong cuộc đại chiến quả thật làm rất đúng.

Nếu như Chu Húc thật sự ra chiến trường, nói không chừng Yêu Tộc sẽ bị bại thảm hại hơn.

“Tiểu Hồ điệp? Sao lại không đi tiếp?” Chu Húc nước mắt lưng tròng nhìn hắn, đôi mắt đỏ bừng, mang theo tơ máu màu đỏ.

Thấy Chu Húc như vậy, trái tim Thẩm Mộng thịch một tiếng, dưới chiếu rọi của ánh lửa, hắn luôn cảm thấy đôi mắt của Chu Húc đã biến thành màu đỏ như máu, nhưng nhìn kỹ lại giống như là nhìn lầm rồi.

Xoay người dẫn Chu Húc đi tiếp, Thẩm Mộng tự nói với mình đừng suy nghĩ lung tung, “Không có việc gì, đi tiếp thôi.”

Cảm nhận phương hướng của Mộng Điệp vẫn luôn khá chính xác, đi qua các loại loanh quanh lòng vòng rốt cuộc bọn họ đã đi đến cuối đường, trước mặt là một bức tường, Thẩm Mộng nhìn bức tường kia, ánh mắt có chút ngốc.

“Tường? Không có cửa?” Chu Húc giơ tay sờ lên, “Oa, thì ra Mộng Điệp cũng sẽ dẫn sai đường?”

Thẩm Mộng lại không cảm thấy mình nhận sai đường, nhưng mà… này mẹ nó xác thật đi phải đường chết.

“Chắc là có cơ quan, tìm xem hẳn là có thể tìm thấy.” Thẩm Mộng tương đối bướng bỉnh, kỹ năng nhận đường của hắn đã có từ nhỏ, hơn nữa chưa từng sai lầm, một đời anh hùng của hắn sao có thể thua bởi cái tường này.

Bên kia, Chu Húc bật cười ra tiếng, y đấm tường ôm bụng cười không dừng được.

“Tôi vẫn là lần đầu tiên thấy thầy Thẩm đột nhiên tích cực như vậy.”

“Đây là vấn đề nguyên tắc.” Thẩm Mộng một bên tìm tòi bức tường một bên trả lời Chu Húc.

Mộng Điệp trời sinh sẽ không lạc đường, này là thiên tính của chủng tộc bọn hắn, một mê cung tối tăm dưới lòng đất mà thôi, làm sao sẽ khiến cho kỹ năng của hắn không nhạy?

Chu Húc mới mặc kệ Thẩm Mộng nghĩ như thế nào, hiện tại y chỉ biết rõ một chuyện, đó chính là: Mộng Điệp lạc đường!

Thời điểm tộc Mộng Điệp vẫn còn, Mộng Điệp lạc đường liền tương đương với một câu chuyện cười.

Mà hiện tại chuyện cười này liền xảy ra sờ sờ ngay trước mắt y?

Đây quả thật thú vị đến mức Chu Húc ngoài buồn cười ra không còn bình luận nào khác.

Nhưng mắt thấy Thẩm Mộng khăng khăng tìm ra một nguyên do, nhất định phải tìm ra một cơ quan trên bức tường này để chứng minh mình không lạc đường, bộ dạng cố chấp này lại khiến Chu Húc cười nghiêng ngả.

Đi qua kéo Thẩm Mộng, Chu Húc tính toán an ủi hắn.

“Tiểu Hồ điệp, nói không chừng phía dưới này cài đặt cơ quan làm nhiều gì đó, cho nên, đừng tức giận như vậy, chúng ta tiếp tục tìm là được rồi.”

Thẩm Mộng nhìn y, “Ồ? Cậu nói phía dưới này có cơ quan nhằm vào Mộng Điệp?”

Chu Húc tỏ vẻ nghiêm túc gật gật đầu, “Đúng vậy, bằng không thì Mộng Điệp làm sao có thể lạc đường, anh nói đúng không.”

Thẩm Mộng không trả lời, hắn tiếp tục nhìn chằm chằm vào bức tường, vẻ mặt mang theo mờ mịt.

“Tiểu Hồ điệp, không có việc gì đâu, cho dù chúng ta vẫn luôn ở dưới này, cũng có tôi bên anh, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, tôi vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ anh.” Chu Húc nhìn hắn một cách thâm tình thắm thiết.

Đáng tiếc người đối diện không hề cảm kích, còn đang tiếp tục nhìn chằm chằm vào bức tường, trong mắt giống như có một đốm lửa,.

“Tiểu Hồ điệp?”

Thẩm Mộng lui ra sau hai bước, “Cậu lùi ra sau.”

“Hả?” Chu Húc bối rối một giây, sau đó ngoan ngoãn lui về sau đến ba mét mới dừng, dựa vào bức tường đứng xếp hàng với đám thực vật.

Một tiếng ầm vang, trong tầm mắt của Chu Húc, Thẩm Mộng trực tiếp phá vỡ bức tường đối diện, toàn bộ thế giới ầm ầm rung chuyển giống như bị động đất, Chu Húc vô cùng bình tĩnh thở dài.

Ừm, tiểu Hồ điệp của y vừa xinh đẹp vừa bạo lực.

Nhìn đá lăn xuống rầm rầm, Thẩm Mộng tương đối thỏa mãn gật gật đầu, “Có đường rồi, đi tiếp thôi.”

Chu Húc vô cùng kính nể bắt đầu vỗ tay, một bên vỗ tay một bên phát ra tiếng thán phục, trên thực tế trong lòng nghẹn cười nghẹn đến sắp khóc rồi.

Tiểu Hồ điệp vẫn luôn tích cực ở những chỗ rất kỳ quái.

Một bên lẩm bẩm cảm nhận phương hướng của Mộng Điệp sẽ không sai, một bên dẫn Chu Húc đi theo con đường vừa mới phá ra, Thẩm Mộng giơ ngọn lửa nhỏ xung trận đi trước, tương đối uy vũ mạnh mẽ.

Trên thực tế con đường Thẩm Mộng phá ra này có chút sai sai, đám thực vật xanh hình người ở đường cũ cũng không còn, xung quanh trống rỗng, hơn nữa so với con đường kia, nơi này mang theo một loại lạnh lẽo kỳ lạ, giống như giữa đông, lạnh thấu tim.

Chu Húc cảm thấy Thẩm Mộng lại đi sai đường, nhưng y sợ, y không dám nói.

Lại đi thêm một đoạn, nhìn không thấy phần cuối không nói, còn càng lúc càng lạnh, Chu Húc lén nhìn Thẩm Mộng một cái, vẫn là không nhắc nhở.

Xung quanh bắt đầu có tiếng gió, ô ô vù vù giống như lệ quỷ đang gào rú, khiến người vô cớ nổi hết da gà.

Nhìn người phía trước, Chu Húc đảo mắt, bổ nhào cả người về phía Thẩm Mộng đằng trước, Thẩm Mộng bị y làm giật mình, tay run một cái, ngọn lửa trên tay lập tức tắt, cả thế giới lâm vào bóng đêm.

“Này, Chu Húc cậu làm gì vậy? Có bệnh sao?”

“Nơi này tối quá, tôi rất sợ, thầy Thẩm ôm tôi một chút được không ~.”

“Cút đi.”

Ánh lửa lại nhen nhóm từ ngón tay Thẩm Mộng, Chu Húc bụm lại cái trán bị gõ không dám tiếp tục tìm đường chết, đột nhiên, Chu Húc híp híp mắt, đôi mắt nhìn không rõ dường như nhìn thấy thứ gì đang động ở phía trước.

Gì vậy? Châu chấu sao?

“Thầy Thẩm, phía trước có thứ gì đó đang động.”

Thẩm Mộng nhìn về phía Chu Húc chỉ, quả nhiên thấy được một thứ đang vặn vẹo ở một góc tối, bởi vì khoảng cách có chút xa, còn tương đối tối cho nên không thấy rõ lắm.

Hắn nhíu mày, “Cậu nhắm mắt lại.”

Chu Húc ngoan ngoãn nhắm mắt, tiếp theo liền cảm thấy được ánh sáng màu đỏ từ từ dấy lên, Chu Húc biết đây là Thẩm Mộng phóng lớn ngọn lửa trong tay.

Lúc này Thẩm Mộng nhìn thứ cách đó không xa, đó là một đôi cánh bướm xinh đẹp, đang múa may theo gió, nhưng nối với đôi cánh là một bộ xương, nó treo lơ lửng trên không trung.

Nắm tay Chu Húc đi lên phía trước, Thẩm Mộng quan sát bộ xương trên bức tường, so sánh với đôi cánh của gia tộc mình.

Không cùng một dạng với Mộng Điệp hiện tại, màu sắc của đôi cánh này càng thêm diễm lệ, cánh cũng lớn hơn.

“Tiểu Hồ điệp, tôi có thể mở mắt không?” Chu Húc che mắt dò hỏi.

“Không được, chờ thêm chút nữa, phía trước hình như có rất nhiều…”

“Rất nhiều cái gì?”

Thẩm Mộng không trả lời, hắn mở to mắt, không chỉ bởi vì nơi này có thật nhiều thi thể, cũng bởi vì ở phía trước cách đó không xa, một bóng đen trốn bên cạnh thi thể.

Sau khi nhìn thấy Thẩm Mộng phát hiện ra gã, người nọ nhanh chóng lao xa, chạy về phía trước.

“Cậu chờ tôi ở đâu, không được đi đâu, chờ tôi quay lại tìm cậu.”

Nói xong, Thẩm Mộng buông tay Chu Húc ra, trực tiếp đuổi theo phía trước, Chu Húc mở mắt, rồi lại chỉ thấy bóng lưng nhanh chóng rời đi của Thẩm Mộng.

Chu Húc vươn tay, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh sáng kia rời đi, y lại chìm vào trong bóng tối.

Hai tay run run chống vách tường, Chu Húc hoàn toàn không biết nên làm như thế nào.

Nghe Thẩm Mộng, ở lại chỗ này chờ hắn trở về tìm mình?

Chu Húc sao có thể nghe lời!

Y cong môi, trong bóng đêm cười ra tiếng, uống vào quỷ khóc sói gào của tiếng gió*, giống như một con lệ quỷ.

(* 喝着风声的鬼哭狼嚎.)

“Thầy Chu, đã lâu không gặp.” Ngay vào lúc Chu Húc định tiến lên phía trước, một giọng nói vang lên từ sau lưng y.

Chu Húc dừng lại, tuy rằng y không nhìn thấy, nhưng giọng nói này…

“Cho dù mạnh nhất Yêu tộc, vẫn phải bất lực ở trong bóng tối này, thầy Chu thật sự đáng thương.”

Chu Húc nheo mắt xoay người, y tìm kiếm phương hướng phát ra giọng nói, “Rốt cuộc tính toán xé bỏ lớp mặt nạ giả dối ở trên mặt sao? Học trò yêu dấu của ta, cùng một họ với ta, nhưng chuyện làm ra thật đúng là không được quang minh chính đại, ngươi thấy đúng không, bạn học Chu.”

Ánh mắt của Chu Phi Vũ tối sầm lại, cậu ta đứng trong góc biểu tình kỳ quái, “Vẫn luôn biết là ta?”

“Thật sự xem rằng ngụy trang của mình không chê vào đâu được sao? Con lười nhỏ ngươi thật ngây thơ.” Chu Húc cười nhạo.

Chu Phi Vũ cười lạnh một tiếng, “Như thế nào đi nữa, hiện tại ngươi không nhìn thấy được gì, cái gọi là chiến lực* đệ nhất Yêu giới cũng phải suy giảm rất nhiều, ngươi ngẫm lại nên làm cách nào để bản thân sống sót trước đi.”

(*战力 sức lực chiến đấu.)

“Dù sao sẽ sống lâu hơn ngươi, nhưng không bằng ngươi được, làm công cho dị tộc.”

“Mạnh miệng.” Chu Phi Vũ cười lạnh, “Lên, gϊếŧ y đi.”

Nếu như Thẩm Mộng ở chỗ này mà nói liền sẽ phát hiện, giọng nói này giống với người áo đen gặp trong mộ của tộc Thanh Long lần trước.

Chu Húc sờ soạng trong bóng tối, không biết phải tìm cái gì, nhưng ở trong mắt Chu Phi Vũ đó đã là biểu hiện lừa đen hết sức* rồi.

(*黑驴技穷 hắc lư kỹ cùng: so sánh một chút bản lĩnh hữu hạn cũng đã dùng xong rồi.)

Vừa nghĩ tới chiến lực đệ nhất Yêu giới Chu Húc này sẽ bị chính mình gϊếŧ chết, Chu Phi Vũ lập tức trở nên hưng phấn.

Nhưng vào khoảnh khắc những người kia sắp sửa chạm tới Chu Húc, bọn họ chạm phải một tầng chết chóc không màu trong suốt, chất độc màu đen chảy xuôi theo sợi tơ, những người kia ngay cả hô cũng không kịp hô một tiếng liền hóa thành một bãi nước mủ.

Chu Phi Vũ cực kỳ hoảng sợ, “Ngươi… ngươi nhìn thấy!”

“Ta đương nhiên không nhìn thấy.”

Chu Húc cong môi, “Nhưng mà ai nói cho ngươi, ta không nhìn thấy liền không thể gϊếŧ được ngươi? Khó tránh khỏi có chút chê cười.”

“Nhưng vừa rồi…”

“Ngươi nói ta làm nũng với thầy Thẩm sao?” Chu Húc không kiên nhẫn đi đến bên cạnh cậu ta.

“Ta đang giả thảm để nhận sự đồng tình từ thầy Thẩm, không được sao?”

Chu Húc phá lệ đúng lý hợp tình.

(*理直气壮 lý trực khí tràng.)