Thẩm Tống lúc này mới thấy rõ dáng vẻ của anh, mái tóc người đàn ông bồng bềnh, đôi mắt thâm thúy đen láy, là đôi mắt đào hoa xinh đẹp, sống mũi cao thẳng, đường quai hàm rất rõ ràng, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng bạc. Anh mặc một chiếc áo phông màu trắng, cùng với chiếc quần dài màu xám ở nhà, trên chân tùy ý xỏ một đôi dép lào.
“Lăng tiên sinh?” Thẩm Tống đi theo bước chân của người đàn ông, lại nhìn anh, thăm dò hỏi.
“Lăng Hoài Phong.” Vẻ mặt người đàn ông không chút thay đổi nói, Thẩm Tống nhận ra người đàn ông cực kì lạnh lùng, thức thời không nói nữa.
Căn nhà chung ở tầng 18, hai người một đường không nói gì, Thẩm Tống sợ hãi đi theo phía sau người đàn ông vào thang máy.
Trong thang máy ngoại trừ hai người không còn người nào khác, thang máy khép lại chiếu ra bóng dáng hai người. Không gian kín mít khiến hai người có chút không được tự nhiên, Thẩm Tống theo bản năng bảo trì khoảng cách với người đàn ông.
Cái đốt ngón tay ở hai tay của người đàn ông vừa cân đối vừa trắng nõn, một cái giữ trên tay cầm của vali, tay còn lại gõ nhịp nhàng ở trên đó, Thẩm Tống cảm thấy có chút bất an, ngón cái và ngón trỏ cứ cọ xát qua lại dưới đáy dây đeo của balo.
“Ting.” Thật vất vả mới đến được tầng 18, Thẩm Tống thở phào nhẹ nhõm, không phát hiện người đàn ông phía trước nhíu mày.
Vào cửa, Thẩm Tống bắt đầu quan sát phòng, phòng ốc rất lớn, chia làm hai tầng. Thẩm Tống cảm thấy phòng trang trí có chút kỳ quái, cũng không phải trang trí quá xấu xí, ngược lại, phong cách trang trí có thể thấy được gu thẩm mĩ của chủ nhà rất tốt.
Toàn bộ căn phòng chủ yếu là màu đen trắng, phong cách cực kì tối giản, khiến cho Thẩm Tống cảm thấy kỳ quái nhất chính là những chi tiết nhỏ trong phòng này lại có chút cảm giác khác thường.
Ví dụ như trên ghế sofa vải màu đen có những chiếc gối ôm màu sắc khác nhau, nhưng những cái gối này được sắp xếp hài hoà đến kinh ngạc, trên bức tường bên cạnh có đủ loại mô hình, còn có những bức tranh màu sắc diễm lệ không biết tên treo trên tường.
“Tôi và Yến Gia ở lầu một, phòng của cô ở lầu hai, không có việc gì thì đừng có tùy tiện xuống lầu, chú ý ăn mặc ở những nơi công cộng, đồ đạc của tôi và Yến Gia không được đυ.ng lung tung, mật mã cửa là 666999.” Lăng Hoài Phong mặc cho Thẩm Tống đang đánh giá phòng, một bên nghiêm túc nhìn vẻ mặt tò mò của cô vừa nói những điều cần lưu ý.
“Ồ, được rồi.” Thẩm Tống dường như không nghe thấy sự lạnh lùng trong lời nói của Lăng Hoài Phong, cười trả lời.
Nhìn nụ cười xinh đẹp của cô gái, Lăng Hoài Phong đột nhiên có chút không thoải mái. Vốn anh và Yến Gia hai người có thế giới rất tốt, cuộc sống có thể không kiêng nể gì nhưng đã bị xáo trộn.