Lương Quân Nhất vốn nổi danh công tử đào hoa, tuổi trẻ phong lưu khắp chốn thanh lâu kỹ phường nên luyện ra một bộ thân chinh bách chiến đầy xảo diệu chốn the phòng.
Trong khi Lương Khất trước giờ chuyên tâm học hành, mong mỏi thi cử không quan tâm chuyện trai gái nữ tình, càng không đến thanh lâu.
Nay bị đệ đệ vốn là kẻ đầy kinh nghiệm phong hoa bất ngờ cưỡng đoạt khiến y cảm thấy kinh hãi, hốt hoảng, cả cơ thể như bị Lương Quân Nhất một phen nắm lấy điểm yếu mà mềm nhũn đến muốn gục xuống đất.
"Á! Ngươi..."
Chỉ một tiếng rên của Lương Khất khiến Lương Quân Nhất lần đầu thấy được biểu cảm không ngờ tới của anh trai. Huynh ấy cơ thể vốn trắng nõn nay vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ nơi điểm nhạy cảm mà đỏ bừng lên rực rỡ, cả cơ thể nhũn nhão ướt sũng một tầng mồ hôi khiến y trong yếu ớt khiến người muốn khi dễ.
Lương Quân Nhất được nước lấn tới, hai tay vò vào đầu nhũ đầy mẫn cảm của Lương Khất, nhũ ti đỏ ửng, cứng rắn dựng lên run rẩy trong không khí.
Khuôn mặt bất lực của huynh trưởng khiến hắn xao động:
"A, tiếng rên này rất câu dẫn... không phải huynh vẫn còn là xử nam, sao lại có thể rên đến tiểu đệ của ta phải đứng dậy?"
Lương Quân Nhất vẻ mặt đắc ý nhìn Lương Khất cả người đang run rẩy mắt hoa mụ mị. Lương Khất nghe câu cuối tái mặt, y nhìn thấy cơ thể lõα ɭồ của đệ đệ mình đang dần hiện rõ, bên dưới hạ bộ một phen thẳng đứng đang cạ sát vào bụng y.
"Ngươi... là cái khốn khϊếp gì kia? Thật kinh tởm!"
Lương Khất mặt xanh hẳn, lời nói không rõ ràng, ánh mắt hoảng loạn tay chỉ loạn xạ mà quát lên. "Chẳng phải đã nói sẽ để huynh ở dưới thân ta sao?"
Lương Quân Nhất nhìn xuống cự vật dưới mình, rồi lại nhìn anh mắt khϊếp sợ của huynh trưởng mà cười cợt.
Dứt lời hắn rồi đột ngột dùng một tay ấn đầu của Lương Khất xuống dưới hạ bộ mình.
Lương Khất bị ấn xuống bất ngờ, môi chạm vào vật cứng rắn, mũi bị áp bức hít vào mùi vị tanh nồng đầy nam tính khiến y thở không thông, vốn phải là một trận buồn nôn muốn ói, nhưng chỉ một khắc sau đó thì cái hương vị gay gắt khó chịu ấy lại nhanh chóng trở nên ngọt ngào quyến rũ khiến mũi y cũng dần tham lam muốn hít ngửi.
Lương Khất từ tâm sinh ra cảm giác bị mê hoặc mà sợ hãi, tay y nắm thành quyền, các ngón tay bấu vào da thịt muốn chảy máu để ý thức thanh tỉnh, cả cơ thể giẫy dụa cực lực phản ứng.
Nhưng lực đạo của tay Lương Quân Nhất quá lớn, giữ chặt đầu y, Lương Khất càng vùng vẫy Lương Quân Nhất càng ấn mạnh.
Đôi môi Lương Khất mím chặt cố tình bị ma sát với đầu nam căn kia đến sưng đỏ. Nhưng cuối cùng cũng bất lực bị Lương Quân Nhất không giữ được bình tĩnh mà tay còn lại bóp cấy cằm y buộc y há miệng. Dươиɠ ѵậŧ thô to tấn công mạnh mẽ vào bên trong.
Má Lương Khất phồng to ra, y trợn mắt bất lực cảm nhận thứ đang tự do khoáy động trong khoang miệng mình.
"A... ư..."
Lương Quân Nhất rên nhẹ, như thỏa mãn khi hưởng thụ cái miệng xấu xa của vị anh trai mà hắn từng khát khao kia chạm sâu vào tận gốc sự kɧoáı ©ảʍ của mình.
Lương Khất tóc tai rũ rượi, mắt căng ra, yết hầu co thắt, hô hấp ngày càng gấp, y cảm thấy khó thở, cả người lạnh buốt nhưng mồ hôi từng giọt vẫn túa ra như tắm, đôi môi khép mở liên tục như muốn hớp nhiều hơn không khí quỷ dị xung quanh mình, nhưng chỉ có khí tức vị nam tính cùng mùi hương ngọt ngào ngày càng nồng đậm kia không ngừng giam hãm y.
"Á!"
Lương Khất đang mơ hồ buông bỏ mặc cho em trai càn quét khoang miệng thì giật mình hét lên trong cuống họng. Cơ thể Lương Khất vốn bất lực, rệu rạo thì bừng tĩnh vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bên dưới huyệt động của y đang bị đệ đệ mình khoáy động.
Từng ngón tay Lương Quân Nhất thon dài chạm nhẹ, xoa xoa vòm thịt mẩn mẩn nơi cúc huyệt. Rồi chầm chậm xoáy vào, từ tốn.
Lương Khất cảm giác lành lạnh ngứa ngáy bên dưới, y vặn vẹo thân mình, cố nhích mông lên khỏi ngón tay Lương Quân Nhất, nhưng lại bị bàn tay phía trên ấn đầu xuống, ngón tay phía dưới lại thúc mạnh da^ʍ huyệt lên trên, khiến Lương Khất bị tác động hai hướng cả cơ thể chấn kinh, y ngưỡng cổ ra sau rên lên một tiếng lớn "A~".
Mặt đỏ bừng, đầu oang oang, Lương Khất như không tin chính tai mình sao cơ thể chỉ vì chút tác động của đệ đệ mà lại phát ra âm thanh dâʍ đãиɠ đến thế, y ngước lên nhìn khuôn mặt đầy thõa mãn cười xấu xa của Lương Quân Nhất mà nức nở:
"Tại sao... lại chạm vào chỗ dơ bẩn ấy?"
"Thế nào? Kỹ thuật của ta không ta chứ, đám kỹ nam của Hỷ Quan viện cũng không chịu nổi được những ngón tay này đâu."
Vừa nói y càng khoáy mạnh thành vách, chạm sâu dần bên trong Lương Khất.
OANH!!!
ĐÙNG!!!
Lương Khất như nghe thấy một tiếng nổ lớn trong đầu mình.
Y như không tin vào tai mình, lời nói cợt nhã của Lương Quân Nhất lại như gai nhọn đâm thẳng vào tim y. Có gì đó mơ hồ khó chịu hơn cả sự sỉ nhục mà y không thể hiểu rõ.