Truyền Nhân Thiên Y

Chương 36: Cửa văn

Liễu Băng Khanh cười lạnh một cái.

"Không được mặc cả?"

"Ừm, như vậy là tôi đã nể mặt Tổng Giám đốc Liễu đủ rồi, nếu muốn mặc cả nữa không khác gì đánh thẳng vào mặt tôi."

Lúc này Lương Siêu cười ha hả, nói: "Tôi đang ở chỗ này tốt lắm, chưa có ý định chuyển nhà."

Nghe xong, Triệu Thiết Trụ hai mắt híp lại.

"Không đi?"

"Cũng được, nhưng nếu vậy thì không đơn giản là để lại một cánh tay và hai chân đâu, nói không chừng cậu sẽ không ngắm nhìn ánh mặt trời ngày mai được nữa."

"Không chỉ là ngày mai, nhiều ngày sau nữa cậu cũng không nhìn thấy mặt trời được."

Lương Siêu: "..."

Làm màu thì hắn thấy nhiều rồi, còn kiểu làm màu mà còn có chất thơ văn như tên này thì đúng là rất hiếm thấy.

Thấy Triệu Thiết Trụ đã nói hết lời, hai vệ sĩ thoạt nhìn rất chuyên nghiệp bên cạnh ông ta đồng loạt tiến lên một bước, chuẩn bị ra tay.

Người đàn ông đầu trọc bày vẻ mặt đắc ý, nói: "Sao hả nhóc, mày lên mặt tiếp đi!”

"Mày nghĩ mày đánh đấm giỏi lắm sao? Đợi xem lát nữa anh Trụ cho mày biết cái gì mới gọi là đánh đấm thật sự này!"

Vừa dứt lời.

"Để tôi xem thử hôm nay ai dám động đến cậu ta!"

Một giọng nói tức giận đột nhiên vang lên, mọi người đồng loạt quay về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy Liễu Huy Hoàng vừa bước xuống từ trên một chiếc Maybach.

Đồng tử Triệu Thiết Trụ co rụt lại, trong lòng có chút buồn bực.

Lương Siêu cùng Liễu Băng Khanh đều là người trẻ tuổi, có quan hệ bạn bè cũng là điều dễ hiểu, nhưng cũng không đến mức ngay cả Liễu Huy Hoàng dính dáng đến cậu ta đó chứ?

Rốt cuộc tên nhãi này có lai lịch gì đây?

"Ba."

Liễu Băng Loan vừa mới đi lên đã bị Liễu Huy Hoàng mắng một câu, đành đứng sang một bên.

"Chủ tịch Liễu."

Triệu Thiết Trụ chủ động chào hỏi một tiếng, nhưng Liễu Huy Hoàng lại không cho ông ta mặt mũi, thậm chí cũng không thèm để ý gã đi thẳng đến bên người Lương Siêu, quan sát từ trên xuống dưới bằng vẻ mặt quan tâm.

"Tiểu Siêu, không bị thương ở chỗ nào chứ?"

Lương Siêu cười lắc đầu: "Chỉ là mấy tên tôm tép mà thôi, không làm cháu bị thương được."

Triệu Thiết Trụ nghe vậy nổi giận: "Chủ tịch Liễu, tên nhóc này trước đánh vợ tôi sau lại đánh anh em của tôi, vậy mà còn dám vênh váo trước mặt tôi như vậy!”

"Tôi muốn cậu ta trả giá một chút cũng không tính là quá đáng đó chứ?"

Nghe xong, lúc này Liễu Huy Hoàng mới nhìn về phía gã, dùng giọng điệu chém đinh chặt sắt nói: "Quá đáng."

"Là vô cùng quá đáng mới đúng!"

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

"Triệu Thiết Trụ, bình thường anh có ngang ngược lộng hành như thế nào tôi cũng mặc kệ, nhưng anh muốn động đến cậu ấy sao? Tôi khuyên anh nên từ bỏ ý định này đi!"

"Tại sao?"

Liễu Huy Hoàng ưỡn ngực: "Bởi vì cậu ấy sắp sửa trở thành chồng của con gái lớn của tôi!”

"Là con rể Liễu Huy Hoàng của tôi đây!"

"Lý do này đủ thuyết phục rồi đúng không!"

Lương Siêu cười khổ một tiếng, hai chị em Liễu Băng Khanh cũng im lặng không nói gi, trong lòng Liễu Băng Loan còn có chút ghen ghét.

Trước giờ chưa từng thấy ba ra mặt bảo vệ con mình như vậy đâu?

Triệu Thiết Trụ khϊếp sợ, gã không thể nào ngờ được, tên nhóc này lại có thể là con rể của người giàu nhất Thiên Hải!

Nếu như vậy thì thật sự là gã không thể nào động đến hắn được rồi.

Liễu Huy Hoàng cùng Liễu Băng Khanh không giống nhau, chỉ riêng thân phận giàu nhất Thiên Hải đã bỏ xa cái danh người xã hội của gã không biết bao nhiêu.

Dùng cứng chọi cứng?

Đương nhiên Triệu Thiết Trụ không có lá gan này, cho dù có cũng sẽ không ngốc đến mức công khai vả mặt người ta.

"Được."

"Nếu Chủ tịch Liễu đã nói như vậy, tôi chỉ đành nhịn cục tức này xuống rồi, tôi xin phép về trước."

Thấy gã đã rời đi, Liễu Huy Hoàng vỗ vỗ bả vai Lương Siêu: "Tiểu Siêu, con vẫn nên theo cha trở về thì hơn.”

"Từ trước đến nay Triệu Thiết Trụ luôn là người có thù tất báo, hôm nay có cha ở đây nên hắn không dám động đến con, nhưng nếu con cứ sống gần hắn như vậy, rất khó bảo đảm rằng hắn sẽ không ra tay với con nữa."

"Không sao, bác không cần lo lắng cho cháu như vậy."

Lương Siêu cười nhún nhún vai, khéo léo cự tuyệt nói: "Chỉ là một tên côn đồ mà thôi, vẫn chưa đủ bản lĩnh làm cháu bị thương đâu.”

"Xì, bốc phét thì hay lắm."

Liễu Băng Loan bĩu môi, đang muốn nói tiếp thì Liễu Huy Hoàng đã trừng mắt liếc qua: "Con còn có mặt mũi nói? Nếu không phải do con thì đã không xảy ra chuyện này."

......

Triệu Thiết Trụ vừa về đến nhà, người phụ nữ bị Lương Siêu tát ban sáng lập tức tiến lại gần.

"Ông xã, thế nào rồi? Anh có gϊếŧ thằng nhóc đó không?”

"Gϊếŧ cái rắm!"

Vẻ mặt Triệu Thiết Trụ nghẹn khuất không thôi, hùng hùng hổ hổ nói: "Tên nhãi đó là con rể lớn của Liễu Huy Hoàng! Mẹ nó, không biết Liễu Huy Hoàng chọn được đứa con rể này từ khi nào!"

"Con rể lớn?"

Người phụ nữ cũng kinh ngạc không thôi, lập tức đảo mắt một cái, nói: "Phùng đại thiếu theo đuổi Liễu Băng Khanh nhiều năm rồi, nếu để cho cậu ta biết Liễu Băng Khanh sắp sửa gã cho người khác, anh cảm thấy Phùng đại thiếu sẽ làm như thế nào?”

"Hả?"

Trong đầu Triệu Thiết Trụ lập tức lóe lên một ý tưởng: "Đúng vậy! Mượn đao gϊếŧ người, sao tôi lại không nghĩ tới chứ!”

"Sáng sớm ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại cho Phùng đại thiếu, chỉ cần hắn dám làm, tôi liền dám châm thêm một mồi lửa cho hắn! Mẹ nó, dù thế nào thì ông đây cũng không thể nuốt trôi cục tức này được!"

......

Ngày hôm sau, buổi trưa.

Liễu Băng Loan gọi điện thoại cho Lương Siêu, vừa nhấc máy đã gọi anh rể, hơn nữa còn gọi thuận miệng vô cùng.

"Anh rể, anh đến trường đại học của bọn em một chuyến đi."

"Chuyện tối hôm qua là do em không đúng, em muốn chính thức xin lỗi anh."

"Hửm, cần thiết sao?"

"Có, tất nhiên là cần thiết!"

"Ai da, anh cứ tới đây đi, nếu anh không tới tức là không chịu tha thứ cho em."

Đã nói đến mức này, Lương Siêu cũng không tiện từ chối, thầm nghĩ dẫn Lương Nghiên đi đại học Thiên Hải dạo một vòng, chơi một chút cũng tốt.

Lương Nghiên vừa nghe sắp được ra ngoài chơi chơi lập tức vui vẻ, chạy nhanh đi thay một bộ quần áo xinh đẹp phối với vớ trắng qua đầu gối, Lương Siêu thì tùy tiện mặc một bộ đồ thể thao.

Nhìn không đẳng cấp lắm, nhưng thật sự rất thoải mái.

Tại cổng trường đại học Thiên Hải

Lúc này nơi đã tạm thời dựng lên hai cái bục đơn giản, Liễu Băng Loan đang đứng trên một cái bục nói chuyện với mấy nhân tài nổi tiếng của học viện văn học.

Rõ ràng tất cả người này đều là người theo đuổi cô.

Một lát sau, thấy Lương Siêu đi vào, Liễu Băng Loan vội vàng vẫy vẫy tay với hắn.

Nhìn hai cái bục cao kia, Lương Siêu đi tới cười nói: "Chỉ muốn nói lời xin lỗi mà thôi, cô chuẩn bị cả cái này có phải là khoa trương quá rồi không?"

"Bớt cợt nhả đi!"

Giọng điệu Liễu Băng Loan nào còn ngọt ngào như lúc nói qua điện thoại lúc trước, hừ lạnh nói: "Tuy ngoài miệng anh nói cũng muốn hủy hôn, nhưng ai biết lời này là thật giả? Hiện tại anh và chị tôi đã bước vào sống thử, có khả năng kết hôn rất cao, trước đó, tôi cần phải khảo nghiệm anh một chút.”

"Tổng cộng có ba cửa, cửa tình ngày hôm qua coi như anh miễn cưỡng thông qua, nhưng hôm nay còn hai cửa nữa, chưa chắc anh còn may mắn như vậy đâu."

"Trước tiên là cửa văn, mấy người này đều là nhân tài nổi tiếng của học viện văn học đại học bọn tôi, anh so tài thư pháp với bọn họ là được rồi, nếu có thể thắng hết bọn họ thì coi như anh qua cửa."

Lương Siêu lắc đầu.

"Không có hứng thú, cô tự mình chơi đi."

Nói xong thì muốn xoay người rời đi, nhưng lúc này Lương Nghiên lại giữ chặt hắn lại, trông mong nhìn hắn.

"Anh, lâu rồi Nghiên Nghiên không thấy anh luyện thư pháp, em thật muốn xem anh viết chữ nha."

"Em thực sự muốn nhìn xem?"

"Ừm!"

Lương Nghiên rất nghiêm túc gật gật đầu, làm cho Lương Siêu có chút bất đắc dĩ.

Nếu em gái muốn xem, anh chỉ đành viết vài nét thôi.