Bút Ký Chữa Chứng Liệt Cảm Giác Đau

Chương 4: Anh vẫn luôn mỉm cười

4. Anh vẫn luôn mỉm cười.

Sau đó, bác sĩ Hà trở thành người giúp đỡ cho thiếu nữ.

Anh không chỉ mua quần áo với đồ dùng hàng ngày cho cô, mỗi tháng anh còn cho cô đủ sinh hoạt phí.

Có sự giúp đỡ của bác sĩ Hà, thiếu nữ không cần đến bệnh viện chuyển dời đau đớn cho bệnh nhân để kiếm sinh hoạt phí nữa.

Đối với thiếu nữ đây vừa là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu. Cô không phải là người thích hưởng thụ đau đớn, nhưng quá trình giúp bệnh nhân chuyển dời cơn đau là con đường duy nhất giúp cô nhận được những cảm giác rõ ràng.

Chuyện này cô không nói với bác sĩ Hà.

Bởi vì cô nghĩ, nếu bác sĩ Hà biết chuyện này sẽ không vui, sẽ đau lòng.

Cô không muốn anh không vui, không muốn anh đau lòng.

Đông đi xuân tới, tuyết tan hoa nở.

Sinh nhật 27 tuổi của bác sĩ Hà sắp tới, thiếu nữ muốn tặng anh một món quà bằng tiền của mình.

Nhưng cô đã bước vào học kỳ cuối của lớp mười một, trường học bắt đầu cưỡng chế tự học tối, cô không đủ thời gian đi làm thêm, không có cách nào ngoài len lén đến bệnh viện khác làm công việc "chuyển dời đau đớn" lần nữa.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Dưới điều kiện bác sĩ Hà không phát hiện, cô lặng lẽ dành dụm được một nghìn đồng, thêm mấy trăm đồng nữa là đủ để mua bộ khuy tay áo mà cô nhắm trúng kia, gắn lên sơ mi trắng của anh chắc chắn là đẹp trai cực luôn.

Chiều thứ sáu, bác sĩ Hà đưa cô đi ăn cơm, sau khi hỏi thăm tình trạng học hành của cô chợt đưa cho cô một chiếc thẻ, giọng nói áy náy: "Trong này có năm vạn, mật mã là sáu số mã học sinh của em, em xem rồi dùng đi."

"Em, em không thể nhận." Thiếu nữ lắc đầu liên tục, giấu tay đi không chịu nhận.

Bác sĩ Hà mỉm cười: "Nghe lời."

Thiếu nữ vẫn lắc đầu, không ngừng lui về phía sau, trong mắt tràn đầy sợ hãi, cô không biết tâm tình "Giống như sắp mất đi cái gì mà muốn liều mạng tránh xa" này gọi là gì, nhưng loại cảm nhận này làm tim cô ê ẩm, mũi cũng ê ẩm, cả ánh mắt cũng ê ẩm.

"Hai hôm trước anh kiểm tra, chỗ này có một khối u." Bác sĩ Hà cười chỉ chỉ đầu mình, "Anh phải qua Mỹ chữa trị, có lẽ sẽ mất hai ba năm, cho nên giao trước sinh hoạt phí cùng học phí sau này cho em."

"Bởi vì phải phẫu thuật nhiều lần, nên thời gian khá dài." Anh cười giải thích.

"Anh sẽ khỏe mạnh trở về." Anh cười hứa.

Anh vẫn luôn mỉm cười, thiếu nữ lại thấy nụ cười này như tuyết mùa đông phản xạ ánh mặt trời, chói mắt khó chịu.

Lần đầu tiên trong đôi mắt thiếu nữ nổi lên mưa lớn giàn dụa.