Xe ngựa chậm rãi chạy
trên
đường, Dương
yêu
Nhi mơ mơ màng màng nghĩ, tại sao hôm nay giấc mơ này lại dài như vậy, cũng
không
có cái gì khác, chỉ có xe ngựa lắc lư, sao nàng lại
không
mơ cái khác?
Dương
yêu
Nhi chậm chạp mở mắt, tia buồn ngủ dưới đáy mắt dần biến mất thay vào đó là
sự
tỉnh táo. Dương
yêu
Nhi lại chớp chớp mắt. Hả?
Ah!
Dương
yêu
Nhi dựa vào gối dựa trong tay mà ngồi dậy.
Rất gần chỗ của nàng, thiếu niên dáng người cao ngất ngồi ở đó,
hắn
vươn tay, tay áo trượt xuống
một
ít, lộ ra
một
đoạn cổ tay như bạch ngọc.
hắn
vén rèm, nhìn ra bên ngoài.
Dương
yêu
Nhi cũng chỉ có thể nhìn thoáng qua tấm lưng to rộng lại thẳng tắp của
hắn, cùng
một
đoạn cổ tay gầy mà hữu lực kia.
“Hoàng Thượng?” Dương
yêu
Nhi ngơ ngác
nói.
Tiêu Dặc nghe tiếng, quay đầu lại.
Vẻ mặt
hắn
bình tĩnh,
không
nói
mà nhặt áo choàng bị rơi xuống khoát lên người Dương
yêu
Nhi.
hắn
nói: “Ngươi ở bên ngoài chơi mấy ngày rồi?”
Dương
yêu
Nhi ngơ ngẩn đếm ngón tay, nhưng đếm mãi cũng
không
nhớ được nàng
đã
ở bên ngoài chơi được bao nhiêu ngày.
Tiêu Dặc cũng
không
thật
sự
muốn đáp án của nàng,
hắn
nói: “Hôm nay ngươi
sẽ
dẫn đường.”
“Ta?” Dương
yêu
Nhi giơ ngón tay trắng trắng mềm mềm lên chỉ chỉ chính mình.
“Ừ.”
Dương
yêu
Nhi chớp mắt hai cái, lại dùng ngón tay nhéo nhéo tai mình. Bởi vì bên trong xe ngựa rất ấm, vì thế mà vành tai của nàng cũng có hơi hơi nóng lên. Nàng lại cẩn thận giơ ngón tay lên, chọc chọc ngực Tiêu Dặc. Tiêu Dặc nhắm mắt, ánh mắt dần trở nên sâu hơn, giống như đầu ngón tay của nàng chỉ cần đυ.ng
một
chút,
thì
liền có thể
nhẹ
nhàng châm lửa ở ngực
hắn
vậy.
Dương
yêu
Nhi cảm nhận cảm xúc truyền tới từ ngón tay.
Cứng.
“……
không
phải mơ.” Dương
yêu
Nhi ngoan ngoãn
nói.
Tiêu Dặc lúc này mới biết,
thì
ra nàng vẫn luôn nghĩ rằng mình
đang
nằm mơ.
Vậy
không
lẽ hai lần trước nàng cũng cho là mình
đang
nằm mơ?
Tiêu Dặc thu vẻ mặt ngây thơ lại vô tội của nàng vào đáy mắt,
thật
muốn hung hăng □□ nàng
một
phen mới cảm thấy thoải mãn. Có lẽ giống như khi nhìn thấy con thỏ xù xù lông vậy, luôn khiến người ta muốn đem
một
thân đầy lông đó xoa loạn cả lên.
Nhưng Tiêu Dặc cuối cùng cũng
không
có ra tay
thật.
Ở trước mặt người khác trước nay
hắn
luôn vô cùng khắc chế,
không
bao giờ tùy tiện bộc lộ tính tình của mình.
hắn
duỗi tay ôm eo Dương
yêu
Nhi, kéo nàng vào trong ngực mình.
Dương
yêu
Nhi cứng đờ ngồi
trên
hắn, tay chân có chút luống cuống, giống như sợ
sẽ
đem đè hỏng
hắn. Nàng xoay tròn mắt, đáy mắt hàm chứa vài vệt nước lấp lánh.
Tiêu Dặc lại vén màn lên, chỉ vào đường bên ngoài, hỏi: “Đây là đâu?”
Lúc đối mặt với
hắn, Dương
yêu
Nhi phần lớn thời gian đều là hỏi gì đáp nấy. Nàng dù sao cũng nhớ được, là
hắn
dạy nàng viết chữ. Cho nên Dương
yêu
Nhi luôn nhớ
rõ
phải ngoan ngoãn
một
chút để
hắn
vui vẻ.
Vì thế dù vấn đề Tiêu Dặc vừa hỏi, đối với Dương
yêu
Nhi mà
nói
là rất khó, nhưng nàng vẫn
thật
sự
nghiêm túc nhớ lại, nỗ lực tìm ra đáp án.
“…… Phố,
trên
đường.” Dương
yêu
Nhi vươn tay ra khỏi cửa sổ
nhỏ
hẹp, tay nàng gần như dán chặt chẽ vào tay
đang
vén màn của Tiêu Dặc, nàng lại
nói: “Bán kẹo, chỗ đó.”
nói
xong, Dương
yêu
Nhi lại cố gắng suy nghĩ
một
chút, còn móc ra từ hầu
một
khối bạc vụn
nhỏ, là do Lưu ma ma lúc trước bỏ vào cho nàng.
Nàng đẩy đẩy Tiêu Dặc,
nói: “Mua cho Hoàng Thượng.”
Tiêu Dặc buông tay vén màn xuống, trở tay bắt lấy ngón tay Dương
yêu
Nhi, ngón tay
hắn
mò tới chỗ bạc vụn nằm trong lòng bàn tay của nàng. Tiêu Dặc hiếm khi nhìn thấy bạc vụn như vậy, vuốt ve loạn xạ, nắm ở lòng bàn tay cũng
không
thoải mái. Nhưng
hắn
vẫn vuốt ve hai cái, mới thả lại vào tay Dương
yêu
Nhi.
“Dừng lại.” Tiêu Dặc
nói.
Mã phu
đang
đánh xe bên ngoài lập tức liền dừng lại.
Tiêu Dặc lấy mũ sa, đội lên đầu Dương
yêu
Nhi, lại hơi hơi cúi đầu, cẩn thận thắt dây mũ cho nàng.
“đi
xuống.” Tiêu Dặc
nói.
Dương
yêu
Nhi mờ mịt nắm chặt bàn tay, đem khối bạc vụn kia nắm chặt, sau đó cũng xuống xe ngựa.
“Từ từ.” Tiêu Dặc đột nhiên gọi lại nàng.
Dương
yêu
Nhi: “Ah?”
Tiêu Dặc ra trước vén màn lên, bước
một
bước chân dài xuống xe ngựa, sau đó
hắn
mới xoay người, vươn tay về phía Dương
yêu
Nhi. Dương
yêu
Nhi cái này
thì
hiểu được. Lúc trước nàng có thấy người khác làm như vậy. Vì thế nàng
đi
ra ngoài, ngồi xổm bên mép xe ngựa, dang tay ra.
Tiêu Dặc ngẩn ra.
Lưu ma ma thấy thế, cười
nói: “Trước đó vài ngày,
cô
nương nhìn thấy phu thê nhà khác
đi
ra ngoài……”
Tiêu Dặc lập tức sáng tỏ.
thì
ra là học theo, giang hai tay ra là chờ
hắn
tới ôm sao?
Tiêu Dặc vươn tay,
nhẹ
nhàng ôm nàng xuống dưới.
Chỉ là sau khi vững vàng ôm người xuống dưới, mũ sa của Dương
yêu
Nhi có hơi lệch, Tiêu Dặc lại vôi vàng giơ tay chỉnh lại ngay ngắn cho nàng, lúc này mới nắm tay nàng, dắt nàng
đi
tới sạp
nhỏ
bán kẹo kia.
Bên cạnh sạp
nhỏ
có treo
một
cái đèn l*иg lớn đỏ rực.
Bên dưới đèn là cây rơm cắm đầy kẹo hồ lô. Kẹo hồ lô dưới ánh đèn l*иg đỏ phía cũng trở nên hấp dẫn hơn, từng viên tròn xoe, đỏ tươi, vị ngọt giống như cũng bay qua chóp mũi.
“Mua
đi.” Tiêu Dặc
nói.
Dương
yêu
Nhi sửng sốt.
“không
mua cho ta sao?”
Dương
yêu
Nhi: “Ah.” Nàng vội móc bạc vụn ra đưa qua bên đó, lại chỉ chỉ kẹo hồ lô.
Tiểu quán chủ thấy bọn họ ăn mặc bất phàm, nụ cười
trên
mặt cười đến mức hận
không
thể cười ra
một
đóa hoa,
hắn
chân thành hỏi: “Mua bao nhiêu?”
Dương
yêu
Nhi quay đầu lại nhìn Tiêu Dặc, Tiêu Dặc
không
có cũng
không
biểu
hiện
gì hết, chỉ nhìn chằm chằm nàng. Vì thế Dương
yêu
Nhi đành phải quay đầu tự mình quyết định, nàng mím môi,
nói: “một
cây.”
Quán chủ cho rằng mình nghe lầm: “Ngài muốn mấy cây?”
“một
cây.” Dương
yêu
Nhi
nhỏ
giọng
nói.
Chủ sạp cũng
không
dám nhận bạc vụn, dở khóc dở cười
nói: “Mua
một
cây cũng
không
cần nhiều tiền như vậy.”
Dương
yêu
Nhi
không
thể làm gì khác lại quay đầu lại nhìn Tiêu Dặc, nhưng Tiêu Dặc vẫn
không
nhúc nhích, vì thế nàng đánh nhìn Lưu ma ma, nhưng
không
có Hoàng Thượng phân phó, Lưu ma ma làm sao dám hành động?
Dương
yêu
Nhi lại đưa bạc vụn ra trước: “Cái này, đổi
một
cây.”
Quán chủ nhìn nhìn người đứng hai bên, thấy bọn họ cũng
không
có động tác gì, lúc này mới nơm nớp lo sợ mà tiếp nhận khối bạc vụn kia, sau đó lấy
một
cây kẹo hồ lô xuống, đưa cho Dương
yêu
Nhi.
Dương
yêu
Nhi nhận lấy, đáy lòng thở phào
nhẹ
nhõm.
Nàng bắt
một
bàn tay khác của Tiêu Dặc, sau đó gỡ
hắn
ngón tay ra, đem kẹo hồ lô nhét vào: “đi.”
Tiêu Dặc cầm kẹo hồ lô, lúc này mới hỏi: “Cho ta? Vậy còn ngươi?”
Dương
yêu
Nhi lắc lắc đầu,
không
nói
chuyện.
Nàng
đã
ăn rất nhiều rồi.
Tiêu Dặc lúc này mới cảm thấy cây kẹo hồ lô này nhìn thuận mắt hơn rất nhiều, ngay cả lớp nước đường
không
tốt kia cũng trông đẹp hơn.
Nhưng
hắn
cũng
không
có lập tức cúi đầu ăn.
hắn
sớm
đã
quen phải cảnh giác trước mặt tất cả thức ăn. Đặc biệt là ở bên ngoài, càng phải cẩn thận gấp đôi.
hắn
chỉ vừa cầm vừa
đi.
Chờ
đi
được vài bước, Dương
yêu
Nhi cũng nhận ra
hắn
không
có ý muốn ăn.
Nàng dừng chân lại nhìn
hắn
chằm chằm.
Tiêu Dặc nhàn nhạt
nói: “Đây là của trẫm, ngươi
không
thể ăn.”
Dương
yêu
Nhi liền
nói: “Ngươi ăn.”
“Trẫm cũng
không
ăn, đồ vật trân quý như vậy, cần phải bảo quản
thật
tốt mới được. Ăn
một
hơi,
không
phải rất đáng tiếc sao?”
Dương
yêu
Nhi cái hiểu cái
không
mà gật đầu, trông vẻ mặt nàng giống như
đang
ghi nhớ.
Tiêu Dặc nhìn về phía trước, hỏi: “Đó là chỗ nào?”
Lực chú ý của Dương
yêu
Nhi quả nhiên liền bị dời
đi, nàng nhìn nhìn,
nói: “Bán diều.”
nói
xong, bàn tay bị Tiêu Dặc nắm liền
không
an phận mà động đậy. Tiêu Dặc thấy nàng như vậy, liền biết nàng hẳn là rất là thích thứ này.
Tiêu Dặc hỏi: “Thích chơi?”
Dương
yêu
Nhi đầu tiên là dùng sức gật gật đầu, nhưng sau đó lại yên lặng lắc đầu.
Lưu ma ma lúc này mới
nói
chen vào: “Lúc trước
cô
nương nhìn thấy liền muốn chơi, liền hỏi lão nô, ngài có chơi
không. Lão nô
nói
không
có,
cô
nương cũng
không
chơi.”
Tiêu Dặc lúc trước nghe thuộc hạ báo lại,
nói
Dương
cô
nương tới
một
cửa hàng bán diều, chọn chọn, nhưng cuối cùng lại
không
chơi. Dương
yêu
Nhi tính tình trẻ con, tâm tư thay đổi nhanh chóng, khiến người
không
nắm bắt được, nhưng dù sao cũng
không
tính chuyện lớn gì, Tiêu Dặc nghe qua sau cũng đem việc này quên ra sau đầu, lúc này Lưu ma ma nhắc tới, mới khiến
hắn
lại đoạn ký ức này.
……
thì
ra nguyên nhân là như vậy.
Tiêu Dặc hỏi nàng: “Muốn chơi
không?”
Dương
yêu
Nhi chỉ nhìn
hắn,
không
nói
lời nào.
Tiêu Dặc lại
nói: “Muốn đợi trẫm cùng chơi?”
Dương
yêu
Nhi mới nghe cái gì mà “Vật ấy trân quý”, trong lòng nàng, địa vị của diều cùng kẹo hồ lô cũng
không
sai biệt lắm, thậm chí bởi vì
không
có chơi đùa, còn cao hơn
một
chút.
Nàng liền
nói: “Cũng trân quý.”
Tiêu Dặc ngẩn ra.
hắn
nhìn chằm chằm nàng
một
lát, nhưng nàng
đang
đội mũ sa, làm sao có thể nhìn
rõ
vẻ mặt nàng bây giờ là gì?
thật
lâu sau, Tiêu Dặc mới
nói: “Được.”
Vì thế
hắn
và nàng cùng nhau
đi
vào gian cửa hàng kia.
Bởi vì có lẽ cũng chỉ có được
một
lần như vậy, ngày sau nàng
sẽ
ít khi có thể ra ngoài thả diều nữa.
Chưởng quầy cửa hàng nhớ rất
rõ
Dương
yêu
Nhi, bởi vì lúc ấy bên cạnh Dương
yêu
Nhi có tỉ muội Lý Hương Điệp
đi
theo, các nàng ở kinh thành là đại khách hàng thường tiêu tiền, có chưởng quầy nào
không
biết? Huống chi chưởng quầy còn nhớ kỹ khí chất
trên
người vị
cô
nương này,
thật
sự
làm người khó quên.
Chưởng quầy liếc mắt cẩn thận đánh giá Tiêu Dặc bên cạnh, thấy người này thân hình thẳng tắp, khí chất cao quý, dung mạo lại tuấn mỹ, y phục
không
tầm thường, lập tức liền cảm thấy kính sợ.
hắn
thấy hai người nắm tay, liền vội vàng tươi cười
nói: “thì
ra
không
phải là
cô
nương, mà là phu nhân. Phu quân của phu quân quả nhiên cũng là nhân trung long phượng!”
Lưu ma ma nghe vậy, thiếu chút nữa
thì
cười thành tiếng.
Còn
không
phải là nhân trung long phượng à?
Đứng trước mặt
hắn, chính là long phượng đấy!
đã
vậy còn là hàng
thật
giá
thật
nữa!
Tiêu Dặc lại coi thường lời nịnh nọt của
hắn,
hắn
chỉ
nói: “Đem tất cả diều đẹp trong tiệm mang ra đây.”
Chưởng quầy vội gật đầu, lệnh cho thuộc hạ tiểu nhị đem
không
ít diều ra.
Có nạm hoa, thêu thùa, có vẽ chim tước, có vẽ hổ ưng, có màu xanh lá, có màu tím……
Dương
yêu
Nhi xem đến hoa cả mắt.
“Chọn
đi, ta mua cho ngươi.” Tiêu Dặc
nói.
Dương
yêu
Nhi cúi đầu nghiêm túc chọn nửa ngày, cuối cùng lại là cầm
một
cái vẽ hình con hổ.
Nàng cầm lấy diều con hổ liền
không
buông tay.
Tiêu Dặc lại nhướng mày,
nói: “Của ta đâu?”
Cung nhân thị vệ chung quanh nghe vậy, đều trừng lớn mắt.
Bọn họ
không
nghĩ tới Hoàng Thượng thế nhưng cũng muốn chơi thả diều!
Dương
yêu
Nhi mím môi dưới, đem cái trong tay mình qua.
Tiêu Dặc nhìn lướt qua,
nói: “Thôi.” Sau đó duỗi tay ra, lại cầm
một
cái vẽ hình con thỏ.
Con thỏ kia vẽ giống như
thật, miệng
nhỏ
đỏ, lỗ tai lớn, vẻ mặt mờ mịt.
Tác giả
nói
ra suy nghĩ của mình: Lớn tiếng
nói
cho ta biết, có ngọt
không!