(っ◔◡◔)っ ♥ Chương 79 Bức tranh buổi sáng ♥
Edit: Vũ Quân
Lúc tỉnh lại đầu Tô Việt rất đau, hoãn lại vài giây những kí ức ngày hôm qua mới quay về, sau đó anh bị dọa đến mức tỉnh luôn... Bên cạnh không có ai, trong phòng bếp truyền đến tiếng leng keng.
Anh nhanh chóng xốc chăn lên vọt vào cửa bếp.
Vừa lúc Hứa Thanh Giai từ bên trong đi ra ngoài.
Cô cầm ấm nước trên tay, sau khi nhìn anh, mặt cô đỏ lên: "Sao anh không mặc quần áo?"
Tô Việt nhìn chằm chằm cô một lúc lâu mới xoay người đi mặc đồ.
Hứa Thanh Giai vốn định đun nước chờ anh dậy rồi uống, không nghĩ tới anh lại dậy sớm như vậy, cô lại về phòng bếp chế thêm ít nước nguội vào cho bớt nóng và rót thêm mật ong.
Cô đặt cốc thủy tinh lên bàn, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Hôm nay Tô Việt im lặng một cách kì lạ, Hứa Thanh Giai nói: "Em pha nước mật ong cho anh đấy." anh ngoan ngoãn nhận lấy, trong suốt quá trình không nói câu gì.
Hứa Thanh Giai đứng bên cạnh bàn nhìn anh: "Hôm qua sau khi say anh nói nhiều thật nha."
"Khụ, khụ......" người đang ngồi trên ghế ho khan mãnh liệt.
Hứa Thanh Giai buồn cười: "Anh sao thế?"
"Anh đã nói gì?" anh nhăn mày, vẻ mặt khó hiểu.
"A, anh không nhớ à." Cô gật gù.
"Không sao em nhớ là được, anh nói nhiều lắm, anh nói đã yêu thầm em từ lâu, anh cực kì cực kì thích em, còn tốn nhiều tiền để mua lại ảnh của em từ studio nữa."
Mặt Tô Việt còn nóng hơn nước mật ong.
Hứa Thanh Giai cong lưng, đôi mắt của cô giống như hai vầng trăng non cong cong, dịu dàng hỏi anh: "Có phải bây giờ anh rất thích ăn lẩu Oden không?"
Tô Việt không giả vờ được nữa, sau khi uống rượu anh cực kì hối hận.
Cồn khiến người ta đánh mất năng lực tự khống chế, trở nên xúc động, tối hôm qua ban đầu anh còn có thể chống đỡ một chút nhưng sau đó lại bị Hứa Thanh Giai làm nũng dụ dỗ, hình như anh đã từng chút một nói ra.
Anh uống rượu rất nhiều, đại khái vẫn biết mình đang làm gì nói gì, nhưng có một số kí ức đã trở nên mơ hồ, có vài chi tiết cụ thể... Nhìn biểu cảm này của Hứa Thanh Giai chắc cô chưa biết việc anh trèo tường vào trường của cô sau đó bị giáo viên bắt quả tang đâu nhỉ?
Anh bị nụ cười của Hứa Thanh Giai làm cho thẹn quá hóa giận, anh vươn tay cuốn lấy eo cô, ôm cô vào lòng.
"Anh đã làm những gì?" Anh giả ngu, còn tỏ ra hung dữ.
Hứa Thanh Giai ngồi lên đùi anh, cô chớp mắt nói: "Không biết à, hôm qua em đã ghi âm hết những lời anh nói lại rồi."
"......"
Cô tiếp tục: "Anh có muốn nghe mình đã nói gì không?"
Mông cô bị anh giữ chặt, dường như anh cho rằng làm như vậy thì cô sẽ không nói gì nữa.
Giọng của Tô Việt khó xử: "Xóa đi."
"Không được." Hứa Thanh Giai từ chối: "Em phải giữ cho cẩn thận."
"... Hứa Thanh Giai!"
"Em đây." Hứa Thanh Giai trả lời.
Bọn họ nhìn nhau trong chốc lát, Hứa Thanh Giai bỗng nhiên nâng mặt anh lên. Ngữ khí của cô đứng đắn hơn nhiều: "Xin lỗi anh nha."
Anh ngẩn ra.
"Trước kia em không để ý đến anh, cũng không nhớ rằng chúng ta đã từng gặp nhau ở cửa hàng tiện lợi."
"......"
Không nhớ rõ cũng là bình thường, đêm đó anh thật sự rất chật vật, bộ đồng phục dơ bẩn cũ nát, trên mặt cũng xám xịt.
Tô Việt xoay đầu, anh xấu hổ không dám đối diện cô. Nhưng lại bị Hứa Thanh Giai ôm mặt xoay về. Đôi môi mềm mại dán lên môi anh, cô vươn đầu lưỡi cạy môi anh ra.
Đầu lưỡi của cô lướt qua răng anh, hiếm khi anh bị động như vậy, cứ mặc kệ cho cô hôn.
Hôn được một lát, Hứa Thanh Giai nói: "Thật vui ghê."
Bây giờ cô rất vui vẻ, rất thỏa mãn... Cô lại càng thích anh hơn, thì ra tình yêu có thể khiến con người ta hạnh phúc như thế.
Cảm giác xấu hổ của Tô Việt biến mất. Anh không biết thì ra quá trình yêu thầm của mình lại khiến Hứa Thanh Giai vui sướиɠ như vậy.
Anh nhận ra sự thân mật của Hứa Thanh Giai. Như vậy... Dùng những thứ kia đổi lấy sự yêu thích của cô cũng đáng giá chứ?
Tô Việt siết chặt cánh tay.
Hứa Thanh Giai nói lời yêu thương ngày càng trôi chảy. Cô kể mình đã lấy cớ xin về trường trước như thế nào, may mà có Hứa Trạch Phong hỗ trợ, hình như cậu cũng muốn sớm rời khỏi nhà của bà nội.
Cô kể hình như quan hệ giữa cô và Hứa Trạch Phong đã thân hơn một chút, Hứa Trạch Phong không còn đáng sợ như trước nữa, có đôi khi cô còn cảm thấy cậu hơi kiêu ngạo.
Cuối cùng cô nhìn Tô Việt bổ sung: "Anh cũng vậy."
Tô Việt: "?"
Hứa Thanh Giai: "Em thường xuyên cảm thấy anh rất kiêu ngạo. Bên ngoài thô lỗ bên trong tinh tế."
Tô Việt: "......"
Hứa Thanh Giai lại ngẩng cổ lên hôn khóe miệng anh, rồi hôn cằm anh.
Trước khi anh bùng nổ vì câu nhận xét trên cô làm nũng: "Em rất nhớ anh đó, Tô Việt."
Thích một người là sẽ luôn muốn ở bên cạnh người đó.
*
Bộ quần áo vừa mặc vào đã bị rơi rụng xuống đất, Tô Việt ôm Hứa Thanh Giai lên bàn, anh tách hai chân cô ra đặt hai bên.
"Hôm đó trong video em làm như thế nào? Bây giờ làm lại một lần cho anh xem đi."
Ngón chân Hứa Thanh Giai xấu hổ cuộn lại:"Không... A!"
Cô thét chói tai vì Tô Việt đổ ly nước còn lại xuống phía dưới trần trụi của cô. Giọt nước tí tách nhỏ xuống mặt đất.
"Để anh tự làm."
Anh đặt ly nước xuống, đẩy Hứa Thanh Giai lên, khom lưng, cúi đầu, liếʍ.
Mặt ong do trang trại tự sản xuất, có vị ngọt nhè nhẹ, người nuôi ong cho biết đó là mật từ trăm loài hoa. Anh không nếm được ra vị hoa nhưng thật sự rất ngọt, trong khoang miệng tất cả đều là hương vị của là Hứa Thanh Giai.
Tay Hứa Thanh Giai chống sau lưng, cô ưỡn ngực, đùi chịu không nổi kẹp lấy đầu anh.
"Tô Việt..."
Nước bị anh liếʍ sạch rồi. Anh ngẩng đầu lên từ giữa hai chân cô.
"Anh biết em nhớ anh mà, vừa mới liếʍ sạch đã chảy ra nhiều nước như vậy rồi."
Dường như hôm nay anh muốn trả thù. Trả thù việc Hứa Thanh Giai ghi lại sự mất mặt sau khi uống rượu của anh, anh cũng muốn cô cảm nhận sự xấu hổ của mình.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời sáng ngời, Tô Việt lại tiến vào liếʍ vài cái, anh bế Hứa Thanh Gia lên, đưa cô đến bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là mọi người đang đi qua đi lại, trong đó còn có tiếng xe cộ hỗn loạn. Hai người làʍ t̠ìиɦ trong những âm thanh của thành phố khi vừa thức dậy.
Hai chân Hứa Thanh Giai kẹp eo Tô Việt, hai tay treo lên cổ anh, mông cô lắc lư trong không khí, xương bả vai liên tiếp đυ.ng phải bức màn.
Cô ngửa đầu lên là có thể nhìn thấy hầu kết của Tô Việt. Cả người cô tê ngứa, dưới sự thâm nhập của anh kɧoáı ©ảʍ dần dần tăng lên.
Cô cắn xương quai xanh của anh, vừa liếʍ vừa hút.
Bây giờ khi làʍ t̠ìиɦ phản ứng của cô đã trắng trợn hơn nhiều.
"Trong... Trong khoảng thời gian này anh đang làm gì thế?"
Hứa Thanh Giai thở phì phò hỏi anh. Qua năm mới hình như anh gầy đi nhiều.
Tô Việt nắm bộ ngực mềm mại của cô: "Hửm?"
Gầy thì gầy nhưng anh vẫn khỏe như cũ, cơ bắp trên người còn trở nên rõ ràng hơn.
"Đau......" Hứa Thanh Giai đẩy anh. Anh cười: "Mới không bóρ ѵú em bao lâu mà bây giờ đã không chịu nổi rồi?"
Anh ôm Hứa Thanh Giai vào trong lòng, đi về phòng, vừa đi vừa cắm.
"Đau cũng phải kiên nhẫn một chút, bởi vì anh không nhịn được."
Động tác dưới thân anh điên cuồng hơn, khiến Hứa Thanh Giai thét chói tai.
"... Sắp tới rồi! Tô Việt!"
Tô Việt mở banh người cô ra. Anh gác chân lên bàn dduj cô.
"Cùng nhau."
Anh tăng tốc thúc eo, khi huyệt thịt của Hứa Thanh Giai run rẩy đồng thời anh cũng bắn ra.
Dừng lại một lát thắt lưng của anh lùi lại. Một lượng lớn chất lỏng trào ra, phun lên bàn, văng xuống cùng vũng nước mật ong chưa lau khô trên sàn. Bức màn trong nhà làm bằng vải sheer. Ánh mặt trời tiến vào, chiếu rọi nhà ăn.
Chiếu lên mỗi một centimet trên cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Hứa Thanh Giai.
Tô Việt nhường chỗ cho ánh mặt trời. Ngắm nhìn khung cảnh quyến rũ đan xen giữa trắng ngà và hồng phấn.
... Hứa Thanh Giai đã ngất đi, tứ chi dạng rộng. Đầṳ ѵú bị anh liếʍ trầy da, sưng đỏ, huyệt thịt vẫn đang mấp máy. Toàn cảnh giống như bức tranh sơn dầu của Châu Âu.
Truyện đã được đăng tải hoàn thiện trong group kín trên facebook, các bạn tham gia nhóm theo link ghim ở tường s1apihd.com của mình nhé.