Nữ Chính Không Định Dọa Người

Chương 8

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Nam Sơn đứng dậy, cầm túi xách trên ghế lên, vẫy tay chào tạm biệt mọi người.

Ba người đều cười tươi roi rói tạm biệt lại cô.

Cô vừa mới đi khỏi thì Tiểu Mi đã đá ghế của Đại Bạch hỏi:

- Anh nói xem vũ khí bí mật của Nam Sơn là gì nhỉ?

Đại Bạch liếc cô một cái:

- Không biết.

- Làm người phải có trí tưởng tượng chứ.

Tiểu Mi răn dạy, xong lại hỏi:

- Tiểu Tửu, cậu thấy sao?

Tiểu Tửu chơi game cả buổi trưa, đầu óc hãy còn quay cuồng.

Cậu ta hỏi ngược lại:

- Trí tưởng tượng của cậu phong phú hơn, cậu nói đi.

Tiểu Mi cười đắc ý, hắng giọng một cái:

- Vậy tôi sẽ phát biểu sơ sơ ý kiến của mình nhé.

Cô mím môi, giơ một ngón tay ra:

- Khả năng thứ nhất, Nam Sơn có thể là con ông cháu cha vào hàng cực kỳ lợi hại, có bản lĩnh lớn, đã sớm điều tra ra ả bồ nhí kia là ai. Đến giờ chị ấy mới nói ra là vì muốn đợi tới lúc quan trọng mới bộc lộ tài năng.

Tiểu Tửu phì cười, phản bác không chút lưu tình:

- Con ông cháu cha lợi hại thế còn đi làm làm gì, rảnh rỗi quá à.

Tiểu Mi chống nạnh:

- Để trải nghiệm cuộc sống không được hả.

- Được được được, cậu nói tiếp đi.

Tiểu Tửu ném cho cô một ánh mắt bất đắc dĩ, bỏ hết cờ lê với đèn pin các thứ vào trong balo.

Cậu không có nhiệm vụ cụ thể gì hết, nên để đề phòng, đành phải mang theo hết đống đồ chơi mà mình cho là quan trọng theo.

- Khả năng thứ hai ấy à.

Tiểu Mi vẫn còn đang phát biểu cao kiến của cô, trong mắt phát ra ánh sáng rạng ngời:

- Nam Sơn có dị năng đặc biệt, có thể biết trước tương lai…

- Cạch —

Một tiếng động lớn vang lên bên cạnh cô.

Đại Bạch cầm áo khoác trên ghế lên, bỏ lại một câu ‘Tôi đi theo dõi tiếp đây’ sau đó bước thẳng ra ngoài.

- Xem nhiều tiểu thuyết linh tinh quá rồi đấy.

Tiểu Tửu nhìn Tiểu Mi, cười nói:

- Sau khi xong ấy… — Cậu ta chỉ vào đầu: - Nhận lương xong thì cậu đi khoa tâm thần khám luôn đi.

- Cậu…

Tiểu Mi tức giận, rút một tờ khăn giấy ra, vo tròn rồi ném về phía cậu ta.

Tiểu Tửu đã sớm nhìn thấu ý đồ của cô nên vội cong mông chạy trốn.

...

Bên trong gian phòng thanh lịch, có mùi hương thoang thoảng, nhạc nhẹ êm tai vang lên.

Nam Sơn tắm rửa sạch sẽ xong mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình leo lên giường nằm.

Tay cô cầm một chiếc khăn tay dính rượu, đúng là chiếc lấy được từ trên người Cao Thuận hôm trước.

Vì để ngủ được dễ dàng hơn, nên cô đã cố gắng tạo nên khung cảnh thích hợp thế này.

Nếu như thật sự không ngủ được thì cô cũng chỉ có thể cầm một cục gạch tự phang vào đầu làm mình bất tỉnh thôi.

Cái giá này quá lớn, bởi vì dù bị thương trong lúc làm việc thì cũng không đòi được tiền đền bù, chẳng còn gì thảm hơn thế.

Đại khái chừng hai mươi phút sau, Nam Sơn lim dim, môi khé nhếch lên mỉm cười, ý thức dần trở nên mơ hồ, chìm dần vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh lại lần nữa, cô đã rơi vào trong bóng tối khôn cùng.

What???

Tình huống gì thế này, cô cố gắng mở to hai mắt, nhưng trước mặt vẫn tối đen như thế.

Nam Sơn thử cảm giác thân thể của mình bây giờ, mềm mại lại co giãn, rốt cuộc là thứ gì thế này?

Bên ngoài có một lớp giấy nhựa ngăn cản tầm mắt của cô.

Đầu óc cô xoay chuyển không ngừng, đang cố gắng moi móc trí nhớ tìm xem rốt cuộc thứ gì mà vừa co giãn lại mềm mại như thế.

Có tiếng nam nữ cười đùa truyền tới từ bên ngoài.

- Cưng à, cuối tháng anh phải đi công tác, không thể tới đây được.

Là giọng của đàn ông, hình như đang an ủi ai đó.

- Hừ, một tháng chúng mình chỉ được gặp nhau có hai ngày, thế mà anh còn muốn lỡ hẹn một ngày à.

Cô gái nhỏ giọng oán trách, giọng nói nũng nịu, oặt ẹo đến chảy cả nước, rõ ràng là đang làm nũng.

Quả nhiên là Cao Thuận đang hẹn hò với ả bồ nhí.

Lần này cô xuyên đến đúng rồi.

Chỉ là trúng một thứ nằm ở trong bao, chả làm nên cơm cháo gì.

À không, còn có thể nghe diễn cảnh nóng miễn phí.

Nam Sơn gầm thét trong lòng, cô thật sự không muốn xem hay nghe gì hết.

Từ sau cái lần cô biến thành xe của một ngôi sao trên mạng nào đó xong, mỗi lần nhớ đến đều cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, thật sự chọc mù mắt người ta.

Dù khi đó cô có rời đi ngay thì cũng đã muộn.

Các đồng chí à, chơi xe lắc thì phải cẩn thận đấy, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma đấy nhé.

- Cho nên... — Cao Thuận cười da^ʍ tà: - Hôm nay anh nhất định sẽ thỏa mãn em một bữa, để cho Tiểu Điềm em mấy ngày cũng không xuống nổi giường.

- Ghét quá hà —

Tiểu Điềm cười nắc nẻ, Nam Sơn nhịn không được mà sởn da gà.

Tiếp theo là tiếng đá lưỡi chùn chụt của bọn họ, Cao Thuận dùng lưỡi tấn công Tiểu Điềm tới tấp.

Tiểu Điềm vừa hôn vừa rêи ɾỉ:

- Đừng mà, không thở nổi rồi... A...

Nam Sơn: Tiểu Điềm cô diễn tốt quá!

- Không hôn nữa, đợi lát nữa anh sẽ yêu thương em thật nhiều, rồi ngày mai sẽ cho em tiền mua túi xách...

Bên ngoài truyền đến giọng nói của Tiểu Điềm:

- Em không cần anh mua túi xách cho em, em chỉ mong anh có thể ở bên cạnh em. Mỗi lần thức dậy nhìn thấy bên cạnh trống rỗng, em …

Nam Sơn tặc lưỡi liên tục, cái cô Tiểu Điềm này đúng là không đơn giản nha.

Bản lĩnh cao thâm quá, người ta nói chuyện tiền bạc với cô ta, cô ta lại nói ra mấy lời đốn tim thế này.

Phần lớn đàn ông đều yêu những cô gái dịu dàng chu đáo, toàn tâm toàn ý ỷ lại vào bọn họ.

Thi thoảng lại làm nũng với họ một chút nữa.

Như vậy sẽ khiến lòng tự tôn của cánh đàn ông được thỏa mãn.

Tiểu Điềm dùng chính là chiêu này.

Nam Sơn đã quên mất mình rút ra được quan điểm này ở đâu, nhưng cô vẫn luôn khịt mũi xem thường.

Nếu thế thì chẳng phải phụ nữ đều sẽ biến thành những dây tơ hồng chỉ biết sống bám à.

Tính ra thì những gã đàn ông kia có yêu phụ nữ đâu, họ chỉ yêu bản thân mình mà thôi.

Đợi đến lúc có người phụ nữ khác sùng bái gã hơn, quan tâm gã hơn thì có lẽ gã lại đi theo người mới thôi.

- Ngoan, đừng khóc, đợi lần này anh đi công tác xong nhất định sẽ ở cạnh em mà.

Cao Thuận nói với vẻ yêu thương, rút khăn tay lau nước mắt cho cô ta.

- Thật sao?

Tiểu Điềm nín khóc mỉm cười.

Tiếp theo đó là tiếng cởϊ qυầи áo xột xoạt, cùng với tiếng rêи ɾỉ hưng phấn trắng trợn.

Nam Sơn đời này không biết dính chưởng bao nhiêu lần, mấy cảnh nóng cũng xem không ít.

Nhưng đây là lần đầu tiên nghe trực tiếp cảnh hot như thế, khiến cho cô mặt đỏ tới mang tai.

- Đợi đã.

Tiểu Điềm kêu lên một tiếng:

- Đeo bao đi.

Ngăn kéo được mở ra, chỗ của Nam Sơn rung lên một cái, có một suy nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu cô.

Sẽ không giống như cô nghĩ đấy chứ!