Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Vai Chính Ngày Đêm Yêu Thương

Quyển 1 - Chương 5

"Thoải mái không ?" Thẩm Luyện hỏi cậu, sau đó hắn vươn tay nắm lấy bầu vυ' phủ đầy vết bóp.

"Ưʍ. . ." Diệp Liên lại buộc phải phát ra những tiếng nghẹn ngào, sau đó cậu không nhịn được mà mắng một miếng, "Cút ngay." Giọng nói mềm mại yêu kiều giống như mèo con đang phát tình, khiến cho trái tim của người khác vô cùng ngứa ngáy, bất luận là Thẩm Luyện hay là Tần Tiêu đều không thể thoát khỏi sự cám dỗ này. Đôi mắt của bọn họ lập tức trở nên u ám, sau khi nhìn nhau một lát, bọn họ đều nhìn thấy du͙© vọиɠ sâu đậm ở trong ánh mắt của đối phương.

Tần Tiêu cắm toàn bộ cây gậy massage vào trong da^ʍ huyệt ướŧ áŧ mềm mại, khiến cho phần bụng phẳng lì của Diệp Liên bị đỉnh thành một đường cong mập mờ quyến rũ. Cuối cùng Tần Tiêu cúi người liếʍ láp dưới háng của Diệp Liên và bật công tắc rung ở mức tối đa.

Cơ thể của Diệp Liên lập tức trở nên run rẩy, hai chân giãy giụa vặn vẹo trên ga trải giường trắng như tuyết, cố gắng giảm bớt kɧoáı ©ảʍ thấu xương đang truyền đến các đầu dây thần kinh, nhưng cho dù cậu cong khuỷu chân, co ngón tay, thì cậu vẫn không thể ngăn cản kɧoáı ©ảʍ tê dại dày đặc ở trong dòng máu của cậu, đây là thứ mà cậu chưa từng trải qua khi còn là một hệ thống, cậu sắp trở nên khác thường.

Ngay sau đó, trước mắt của Diệp Liên lóe lên một tia sáng, cậu lập tức hét lên một tiếng và đạt đến cao trào, da^ʍ huyệt không ngừng co rút, phun ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, giống như tè dầm không thể kiểm soát. Cảm giác xấu hổ chưa từng có làm cho Diệp Liên cắn chặt môi dưới, quay đầu sang chỗ khác vfa khẽ nức nở.

Diệp Liên tức giận đến mức bật khóc, vừa tủi thân vừa căm phẫn, nếu như không phải là do ký chủ ngu ngốc của cậu "thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều", thì sao cậu có thể luân lạc đến mức này?

Thẩm Luyện dịu dàng vuốt ve vầng trán và gò má của Diệp Liên, hắn nhẹ nhàng ma sát xoa nắn, nhưng lại mạnh mẽ kéo đầu của Diệp Liên quay về phía hắn, sau đó nhéo cằm của cậu thiếu niên đang khóc sướt mướt, cạy mở hàm răng của cậu và lập tức hôn lên đôi môi đỏ mọng.

"Ưm, cậu. . ." Diệp Liên kinh ngạc đến mức trợn tròn hai mắt, âm tiết chìm ngập ở trong nụ hôn sâu triền miên. Những giọt nước mắt tràn ra từ khóe mắt, lướt qua gò má và tăng thêm cho cậu vài phần cảm giác yếu ớt.

Thẩm Luyện nâng gáy của Diệp Liên lên, khiến cho hai người bọn họ lại gần nhau hơn. Đầu lưỡi linh hoạt khéo léo luồn vào khoang miệng, liếʍ láp hàm trên, mang đến cho Diệp Liên từng đợt kɧoáı ©ảʍ tê dại, đây là một nụ hôn tràn đầy tính cướp đoạt.

Diệp Liên định dùng đầu lưỡi khước từ sự tấn công của Thẩm Luyện, nhưng cậu lại "trời xui đất khiến" nghênh đón sự xâm nhập của hắn, khiến cho Thẩm Luyện hôn sâu hơn, cơ thể được điều giaos thành thục của cậu thậm chí không hề để ý đến ý chí của cậu, cậu bắt đầu liếʍ láp, an ủi người đàn ông theo phản xạ.

Diệp Liên khϊếp sợ vì phản ứng của mình, nhìn gương mặt tuấn tú của Thẩm Luyện gần trong gang tấc, cậu hoảng hốt nghĩ tới ký chủ ngốc nghếch của mình, sau đó cậu lập tức vô cùng giận dữ. Diệp Liên giận dữ đến mức hai tay nắm chặt sợi xích, sau đó cắn mạnh vào đôi môi của Thẩm Luyện.

Tần Tiêu đang xem náo nhiệt ở bên cạnh lại không ngại lớn chuyện mà huýt sáo một tiếng.

Diệp Liên thở hổn hển, cậu nhìn chằm chằm vào Thẩm Luyện - người vừa mới tách khỏi đôi môi của cậu. Biểu cảm của Thẩm Luyện vẫn rất bình tĩnh và lạnh nhạt, nhưng không hiểu sao nó lại giống như sự yên tĩnh trước cơn gió bão sắp tới.

Thẩm Luyện liếʍ môi, mùi vị rỉ sắt tràn ngập trong khoang miệng, nhưng lại mang theo vị ngọt kỳ lạ, xen lẫn với sự đau đớn tê tái. Thẩm Luyện liếc mắt nhìn Tần Tiêu - người đang mỉm cười trên sự đau khổ của người khác: "Cậu lên trước hay tôi lên trước?"

"Ưu tiên cho người bị thương tàn phế." Tần Tiêu làm ra động tác "Mời " vô cùng tao nhã, "Đổi lại, miệng của Liên Liên thuộc về tôi."

Thẩm Luyện thả cánh tay bị trói ở đầu giường của Diệp Liên ra, tuy nhiên sau khi cởi trói cho cậu, hắn liền cảm thấy hối hận. Bởi vì ngay khi Diệp Liên lấy được sự tự do, cậu lập tức đấm Thẩm Luyện một đấm vô cùng tàn nhẫn.