Thân thể Phượng Ly sáng ngời, trên người nàng có thể cảm giác được một kết giới, ngăn cản công kích của hai người.
Cùng lúc đó, Xà Vương bên dưới há to mồm nuốt trọn linh lực bị rò rỉ, lần đầu tiên trong đời Phượng Ly nhìn thấy phương thức chiến đấu chắc chắn này, nàng đang nắm chặt sừng giao, sợ rằng nàng sẽ ngã xuống.
Vầng sáng tan biến, hai người một rắn trên không giận dữ trợn mắt nhìn nhau "Núi Vạn Xà không phải nơi các ngươi giễu võ giương oai!" Miệng Xà Vương phát ra âm thanh như sấm, nhưng là nói ra tiếng người, chứ không phải tiếng rắn đối với Phượng Ly như ban nãy.
"Oa, Xà Vương thật bá khí!" Bầy rắn phía dưới đương nhiên cũng nghe thấy tiếng động lớn như vậy, liền đắc ý vẫy đuôi cổ vũ cho Xà Vương.
"Nhất định đánh con người kêu đến oa oa!" Một con rắn màu xanh nói.
"Con người sẽ không kêu oa oa, ngươi đúng là ếch ngồi đáy giếng." Một con màu đỏ tự xưng là học bá ghét bỏ nói.
"Không phải là kêu oa oa, vậy thì kêu như nào?"
"Tất nhiên là tiếng meo meo, con người hét lên như thế này khi họ bị đau." Con rắn nhỏ màu đỏ đắc ý bày ra tài năng của mình, ngay lập tức thu hút sự tôn sùng của những con rắn xung quanh nó.
Hai người trên không vừa nhìn thấy Phượng Ly, lập tức đến bên cạnh Phượng Ly, "A Ly, nàng không sao chứ?"
"Mỹ nhân, sao ngươi đi nhanh như vậy mà không đợi ta. Trong nháy mắt đã không nhìn thấy bóng dáng của ngươi." Tô Minh bẹp bẹp khóe miệng, vẻ mặt ủy khuấy, thật ra, hắn ta cũng có chút kinh ngạc, nàng thế nhưng mắt màu bạc!
"A Ly và ngươi không có quan hệ gì. Nếu ngươi lại dây dưa nàng, cẩn thận bản Vương sẽ đánh nổ đầu ngươi." Quân Vô Dạ làm sao có thể chịu đựng được những lời này của người khác đối với Phượng Ly như vậy, hắn lại giơ nắm đấm lên.
"Còn chưa đánh đủ sao? Bổn chủ tùy thời phụng bồi ngươi." Tô Minh càng thêm tức giận, hiển nhiên vừa rồi đánh không đã.
Xà Vương chưa kịp nói, Phượng Ly đã nắm chặt tay bổ vào đầu hai người họ, mỗi người một búa, "Chưa đánh xong thì về nhà đánh đi." Phượng Ly tức giận, hai người họ không chú ý suýt chút nữa đã gây ra bao nhiêu phiền toái cho người khác.
Nếu không phải vừa rồi Xà Vương nuốt đòn tấn công của hai người, nhất định đã phá vỡ kết giới của núi Xà Vạn, hơn nữa nhìn thấy những con rắn đáng yêu kia, Phượng Ly rất muốn bảo vệ chúng.
Hai người đều ôm đầu không tin, không phải bởi vì Phượng Ly là người đánh bọn họ trước, mà là Phượng Ly đang tức giận, rất tức giận, "A Ly, bản Vương không đánh nữa, nàng đừng tức giận, được không? Không phải nàng thích uống canh kia sao, về sau bản Vương để linh nhân làm cho nàng uống."
Quân Vô Dạ cho rằng Phượng Ly tức giận vì chuyện bát canh lúc trước, liền nhanh chóng xin lỗi Phượng Ly, Phượng Ly có chút nói không nên lời, nhưng nàng rất ngạc nhiên khi người nam nhân này có thể nói lời xin lỗi.
Tô Minh thấy hai người bọn họ giống như đôi tình nhân nhỏ giận dỗi, trong đôi mắt to thoáng hiện lên vẻ không hài lòng, khó khăn hắn ta mới tìm được một nữ nhân như vậy, làm sao có thể để bị cướp được?
"Mỹ nhân, ngươi không thích uống canh, vậy ngươi thích ăn cá không? Ta để Phi Miêu đưa cho ngươi thật nhiều thật nhiều cá nha." Tô Minh nghĩ Phượng Ly không thích canh.
"Cút" Trên đời Phượng Ly ghét ăn cá nhất, hơn nữa hắn ta còn muốn bắt nhiều cá cho nàng, Phượng Ly không gϊếŧ hắn ta là tốt rồi.
Quân Vô Dạ ở bên cạnh hả hê, "Mặt trẻ con, A Ly nhà chúng ta không thích ăn cá nhất, ngươi không hiểu nàng thì đừng có tùy tiện mở miệng." Giọng nói còn nhấn mạnh hai chữ chúng ta.
Phượng Ly có chút nói không nên lời, nam nhân ngữ khí như đứa bé này thật sự là ác nhân lần đầu tiên nàng gặp dưới nước sao? Nàng cảm thấy phải chăng Quân Vô Dạ đã bị ai đó đánh tráo, sao càng tiếp xúc với hắn, nàng càng cảm thấy hắn khác xa với lời đồn đại.
"Các ngươi đã phá hủy trận pháp của núi Vạn Xà, còn suýt chút nữa phá hủy kết giới của người ta. Hai người các ngươi còn không có chừng mực." Phượng Ly lạnh lùng nói.
Sự chú ý trước đó của Quân Vô Dạ và Tô Minh đều đổ dồn về Phượng Ly, sau đó họ mới nhận ra con giao ở dưới thân nàng đã bắn một tia sáng không mấy thiện cảm vào hai người họ. Nếu không phải trước đó đã đáp ứng Phượng Ly để nàng giải quyết.
Thì với bản tính nóng nảy của nó, nó đã đánh nhau với hai con người này rồi, hai con người không biết tốt xấu là gì. Quân Vô Dạ lúc này như lâm đại dịch, "A Ly, nó là?"
"Xà Vương của núi Vạn Xà, hai người các ngươi không phải phá hủy trận pháp của người ta sao?" Phượng Ly lạnh lùng nói.
"Nếu không phải bản Vương phá hủy trận pháp thì nàng không tức giận nữa sao?" Quân Vô Dạ nói.
Phượng Ly bắt gặp ánh mắt lấy lòng có phần thận trọng của hắn, tức giận trong lòng tiêu tan, từ khi nàng và hắn chung đυ.ng nhau, nàng biết những năm qua hắn thật sự cô đơn, bên cạnh hắn chỉ có linh nhân.
Rốt cuộc linh nhân cũng không phải là người, đã nhiều năm cô đơn, thiên hạ cho rằng hắn lạnh lùng cao ngạo, nhưng thật ra là cô đơn. Có lẽ chính sự xuất hiện của nàng đã mang đến cho hắn rất nhiều thay đổi, trong chốc lát Phượng Ly không còn trách móc hắn nữa.
"Ừ"
Hai người vừa nghe vậy, cả hai lập tức bắt đầu hồi phục trận pháp, Xà Vương chở Phượng Ly tới mặt đất, quả nhiên như nàng nói, nàng có thể kết thúc một hồi đại chiến.
"Xà Vương, thật xin lỗi đã gây phiền toái cho ngươi. Vốn dĩ, ta thực sự chỉ muốn mượn đường." Phượng Ly rất chân thành nói.
"Không tạo ra cái phiền toái lớn gì, chuyện này coi như ta bỏ qua." Xà Vương đặt Phượng Ly xuống đất, "Lại đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Phượng Ly quay đầu liếc nhìn hai người bên ngoài kết giới, đầu tiên là Quân Vô Dạ thập phần khinh thường nhìn Tô Minh chuẩn bị thiết hạ trận pháp với đủ loại chế giễu.
Tô Minh và hắn lại đấu với nhau, nhưng hai người lại quên mất Phượng Ly "Được." Phượng Ly trực giác cảm thấy Xà Vương không có ác ý với nàng, nên đi theo hắn ta đến một nơi yên tĩnh, nơi không có những con rắn khác.
Xà Vương dừng lại quay lại nhìn Phượng Ly, Phượng Ly vẫn còn hơi không quen với một người khổng lồ như vậy, nàng lặng lẽ chờ đợi những gì Xà Vương định nói.
Đôi mắt vàng ấy phảng phất lâm vào trong hồi ức, "Kỳ thực, hơn năm trăm năm trước, ta đã biết một ngày nào đó ngươi sẽ đến." Khi hắn nói, Phượng Ly lại càng kinh ngạc, bộ dạng lúc đó của mình như thế nào?
Nàng không ngắt lời Xà Vương, mà tiếp tục lắng nghe nó sẽ nói gì: "Ngươi cũng đã thấy rồi, ta đã thành giao rồi, biến rắn thành giao chẳng khác gì khó như lên trời, bao nhiêu con linh xà đã chết thảm thương ở độ kiếp. Ta may mắn sống sót ở độ kiếp.
Nhưng là kiếp nạn chân chính lại là từ giao hóa rồng, dùng cửu tử nhất sinh tới hình dung cũng không quá, ngươi nhất định muốn biết cùng ngươi lại có cái gì quan hệ? Nói thật cho ngươi biết, ta thiên kiếp chỉ sợ sắp tới, một lần cách đây hơn 500 năm, ta vô tình thoáng thấy được thiên cơ. Ngươi sẽ trở thành ân nhân cho sự thành công thiên kiếp của ta."
Những lời này đối với Phượng Ly có chút giống như là viển vông, nàng và Xà Vương chưa từng gặp nhau, vậy nàng làm sao có thể là ân nhân của nó?