Đối diện với con ngươi mang theo thâm ý kia của Hoàng Thượng, hắn theo bản năng suy tư một chút, lúc này mới gật gật đầu, “Vâng, phụ hoàng, nhi thần đã quyết tâm, nhất định phải giải trừ hôn ước với nàng ta.”
“Vì sao? Cho trẫm một lý do đủ để các ngươi giải trừ hôn.” Hoàng Thượng nhìn hắn trừng, khiến trong lòng của hắn có hơi bất an. Về phần tại sao lại bất an như vậy, hắn cũng không nói rõ được.
Hít một hơi, khiến cho bộ não của mình tạm thời tỉnh táo lại, “Ngoại trừ dung mạo của nàng ta, tài năng, linh lực, các phương diện khác không nói, điều quan trọng nhất. Những năm gần đây, nàng ta đều tại dưới nước, con không biết nàng ta đã trải qua cuộc sống như thế nào.
Không có một chút tình cảm gì với nàng ta. Tầm nhìn của nàng ta quá nhỏ, tương lai nhất định sẽ là một nữ nhân ghen tuông. Nữ tử như này, nhi thần không dám cưới.”
Hoàng Thượng vuốt ngọc giới mang trên tay, “Nàng ta đã nhiều năm không có ở nhà, không người giáo dưỡng, tính tình kém một chút cũng là bình thường. Về phần không có tình cảm, các con mới quen bao lâu, không có tình cảm cũng rất bình thường.”
“Phụ hoàng không cần khuyên bảo nhi thần, nhi thần đã quyết tâm, có Phượng Ly nàng ta không có con.” Vừa nghĩ tới Phượng Ly hung hăng tát Phượng Nhược Nhan một bạt tai, trong lòng lại có hơi bất an.
Chuyện này một ngày không xử lý tốt, hắn một ngày liền không yên lòng. Lỡ may đúng như Phượng Ly nói, chỉ cần hôn ước với mình vẫn còn, nàng sẽ trút hết tất cả tức giận lên người của Phượng Nhược Nhan.
“Tốt, trẫm hi vọng con đã suy sâu tính kỹ mới nói ra lời này, mà không phải nhất thời đầu óc nóng giận.”
“Nhi thần đã suy nghĩ rất lâu, tuyệt đối không phải nhất thời xúc động. Người nhi thần thật sự thích Phượng Nhược Nhan, mong phụ hoàng giải trừ hôn ước của con và nang ta, ban hôn cho con và Nhược Nhan.”
Hoàng Thượng híp mắt đánh giá nhi tử đang quỳ trước mặt. Chuyện nó và Phượng Nhược Nhan, mình vẫn luôn biết, chỉ có điều là mở một con mắt nhắm một con mắt, giả vờ không biết.
“Nếu con đã kiên quyết như vậy, vậy thì trẫm thành toàn con.” Hoàng Thượng đã liên tục nhắc nhở hắn, nếu hắn đã cứng đầu thì cũng đừng trách ông.
Nâng bút bắt đầu viết giấy từ hôn, tận đến thời điểm khi ông cầm ngọc tỉ chuẩn bị đóng xuống, ông nhìn Hách Liên Thần, “Trẫm hỏi lại con một lần cuối cùng, có phải nhất định phải từ hôn?”
“Vâng.” Hách Liên Thần kiên định gật đầu.
“Vậy được, trẫm thành toàn con.” Cầm ngọc tỉ đóng ấn ký đỏ tươi ở trên hai cuộn thánh chỉ.
“Hai thánh chỉ này, chính con đi tuyên đọc.” Ông làm khô bút tích, ném thánh chỉ cho Hách Liên Thần.
Hách Liên Thần nhìn nội dung ở trên, lập tức cả người đều là hoa nở rộ. Hắn chờ đã lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ đến hôm nay, “Nhi thần cám ơn phụ hoàng.”
Hoàng Thượng nhìn khuôn mặt hắn vui vẻ lộ ra nụ cười, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, lãnh đạm nói: “Ngươi phải biết, mỗi một đời hoàng hậu đều xuất thân từ Phượng phủ.”
Câu nói nhẹ nhàng truyền đến, khiến khuôn mặt đang cười của Hách Liên Thần cứng ngắc. Lời này của Hoàng Thượng hoàn toàn có thâm ý, hoàng hậu cũng chính là Thái Tử Phi. Mặc dù bây giờ còn chưa lập Thái tử, nhưng hắn có hôn ước với Phượng Ly, tỷ lệ đã lớn hơn nhiều.
“Phụ hoàng, nhi thần hiểu ý của người, nhưng mười tám năm trước không phải có Thiên Sư đã từng tiên đoán, Phượng Ly chính là một Sát tinh, mà Phượng Nhược Nhan mới là Phượng tinh sao?”
Hắn cũng không phải là kẻ ngu, cũng không phải hoàn toàn bởi vì dung mạo của Phượng Nhược Nhan. Ngay từ đầu hắn nghĩ đến đương nhiên là thân phận Phượng tinh của Phượng Nhược Nhan.
Phượng tinh là gì? Định sẵn có mệnh làm hoàng hậu, người có được nàng ta đương nhiên chính là hoàng thượng. Hắn cũng có tính toán nhỏ của mình, cho nên càng ghét bỏ Phượng Ly Sat tinh.
Ngón tay gõ lên bàn của Hoàng Thượng ngừng lại, “Đó là mười tám năm trước, không ai có thể làm chứng lời tiên đoán kia, mà bây giờ Phượng Ly mới là đích nữ của Phượng phủ. Cũng được, dù sao con đã quyết định, trẫm cũng không còn gì để nói, con đi đi.”
Ông lại bắt đầu xử lý sổ sách, lời này lại khiến trong lòng Hách Liên Thần chợt lạnh. Có phải mình đã làm một chuyện ngu xuẩn rồi.
Ôm thánh chỉ, hồn bay lạc phách đi ra ngoài, hắn vẫn cho là mình thông minh, Phượng Nhược Nhan chính là Phượng tinh, hắn với nàng nhất định không sai. Trong nhiều lý do bên trong, đây mới là lý do lớn nhất.
Mặc dù hắn không nói ra miệng, nhưng vẫn luôn nghĩ như vậy. Bây giờ nghĩ đến trước đó Hoàng Thượng liên tục hỏi mình, khi đó có phải người đang thử thăm dò mình không?
Trong lòng lập tức có hơi bất an, hai thánh chỉ mang theo cũng đều trở nên nóng bỏng.
“Đại hoàng huynh, huynh đi đâu vậy?” Hách Liên Diệu đi từ xa tới, khóe miệng nhếch lên một nụ người không có ý tốt.
Hách Liên Thần vừa nhìn thấy hắn, lập tức khôi phục sức sống, “Đến Phượng phủ tuyên chỉ.”
“A? Phượng phủ, dù sao đệ cũng nhàn rỗi không có chuyện gì, Đại hoàng huynh không ngại đệ đi cùng huynh chứ?” Dáng vẻ Hách Liên Diệu dường như cảm thấy hết sức hứng thú.
“Được.” Hắn còn có thể nói gì nữa, đành phải đồng ý.
Phượng Ly vừa mới thương lượng xong chuyện đại điển tế tự với Phượng Thất, ai biết thánh chỉ đã tới. “Hiệu suất tên Hách Liên Thần ngược lại rất nhanh.” Nàng nở nụ cười gằn.
“Chuyện này còn không chính hợp với ý của tỷ tỷ sao, ta dám cam đoan, tương lai Hách Liên Thần nhất định sẽ hối hận không kịp.” Phượng Thất ở bên cạnh chế giễu.
“Còn vở kịch cuối cùng, ta phải diễn cho xong.” Nói xong bỏ đi, nag cả bóng lưng của nàng cũng lộ ra vui vẻ.
Thánh chỉ này vừa ban, sau này không có bất kỳ liên quan gì tới Hoàng gia, Phượng Ly thật sự quá vui mừng, chỉ có điều gần đến địa sảnh phải thu liễm lại nụ cười.
Nếu bàn về công phu trở mặt thì nàng là nhanh nhất, Phượng Nhược Nhan đã sớm chạy đến giữa sân trước nàng. Thánh chỉ còn chưa tuyên, khóe miệng của nàng ta đã giơ lên nụ cười chiến thắng.
“Tỷ tỷ, tỷ cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, ta sợ lát nữa tỷ không chịu nổi.” Phượng Nhược Nhan cười nói.
“Yên tâm, dù cho trời sập xuống ta cũng đứng vững hơn ngươi.” Phượng Ly lạnh lùng quét qua.
Phượng Nhược Nhan ngại những người khác đang ở đây, cũng không tiện nhiều lời.
Lúc này Phượng Ly mới phát hiện, ngoại trừ Hách Liên Thần ra, còn có Hách Liên Diệu. Tên nam nhân này cũng đến. Ngoài trừ Quân Vô Dạ ra, nam nhân này chính là người mà nàng hoàn toàn không hiểu được.
Với dạng người này, nàng không muốn có quan hệ gì cả, “Thần ca ca, huynh lại tới làm gì thế?” Nàng buồn nôn kêu lên.
Hách Liên Thần run lên, vội vàng mở thánh chỉ ra, “Phượng Ly tiếp chỉ.”
Phượng Ly vô cùng không tình nguyện quỳ xuống. Bình thường muốn để nàng quỳ xuống còn khó hơn so với lên trời còn, có điều vì hạnh phúc tương lai, nàng nhẫn!
Sau khi thánh chỉ giải trừ hôn ước đọc hết, cả người nàng đều nhẹ nhàng hơn nhiều, nhưng trên mặt còn phải giả vờ buồn bã, không muốn để cho người ta quá nghi ngờ, “Dân nữ Phượng Ly tiếp chỉ.”
Hách Liên Thần giao thánh chỉ đến tay Phượng Ly, cũng không nhìn thấy nàng cúi đầu xuống, khóe miệng lặng yên nâng lên.
“Phượng Nhược Nhan tiếp chỉ.”
Giọng nói mới vang lên, Phượng Nhược Nhan đã vội vàng quỳ xuống. Nàng đã đợi lâu như vậy, cuối cùng đợi được ngày mình quang minh chính đại, trên mặt sắp cưới đến nở hoa rồi.