Phượng gia đồng thời nhận được hai thánh chỉ, đại phu nhân sớm đã biết Phượng Ly không muốn gả vào Hoàng cung, cho nên khi nghe thấy thánh chỉ này, bà ấy cũng không quá cao hứng.
Ngược lại là Nhị di nương cùng với Phượng Nhược Nhan vẻ mặt đều cực kỳ vui mừng, Phượng Nhược Nhan tiếp nhận thánh chỉ, lần này nàng ta cuối cùng cũng được như ý nguyện rồi, "Chấn, chúng ta sau này có thể được ở bên nhau rồi."
Phượng Nhược Nhan muốn chia sẻ tin tốt này với Hách Liên Thần đầu tiên, nhưng Hách Liên Thần lại muốn xem phản ứng của Phượng Ly đầu tiên, ai mà ngờ rằng nụ cười vừa mới xuất hiện trên môi nàng.
Phượng Ly đang đeo một chiếc mặt nạ che nửa mặt, mặc dù không thể nhìn rõ tổng thể dáng vẻ của nàng trông như thế nào, nhưng khi nhìn thấy đôi môi xinh đẹp của nàng, hắn ta đột nhiên cảm thấy vô cùng quyến rũ mà trong lòng không thể nào giải thích được.
Giống như một viên đá nhỏ rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, hơi gợn sóng, rõ ràng là sớm đã được nhìn thấy toàn bộ diện mạo của Phượng Ly, một gương mặt bình thường như vậy, tại sao lúc này chỉ vẻn vẻn một nụ cười tươi trên gương mặt lại khiến bản thân khó lòng khống chế.
Chí ít, loại cảm giác này hắn ta chưa bao giờ cảm nhận được ở trên người của Phượng Nhược Nhan, nhìn thấy nụ cười của nàng, hắn ta cảm thấy bầu trời dường như trong sáng hơn.
Hắn ta thực sự muốn cởi bỏ lớp mặt nạ trên mặt nàng xuống, nếu như trong khoảnh khắc này có thể nhìn thấy được trọn vẹn dung nhan của nàng, điều đó thật tuyệt biết bao nhiêu. Bị sửng sốt trước nụ cười của nàng trong giây lát, hắn ta chợt hoàn hồn, nàng ấy đang mỉm cười.
Bản thân đã bị thoái hôn rồi, nữ tử bị thoái hôn là một chuyện rất đáng xấu hổ, không có bất cứ nữ nhân nào có thể nguyện ý, nhưng tại sao nàng ấy lại cười?
“Hôn ước của chúng ta đã bị hủy rồi, Phượng Ly, ngươi có lời gì muốn nói nữa không?” Hắn ta không đáp lại Phượng Nhược Nhan, mà là nhìn thẳng vào Phượng Ly, vốn tưởng rằng trên mặt nàng sẽ xuất hiện chút gì đó không đành. Ai mà biết được chẳng hề như vậy.
Phượng Ly thay đổi thái độ trước kia đối với hắn ta, nắm chặt thánh chỉ trong tay, "Ta thật sự có chuyện muốn nói, đa tạ."
Nói xong thì xoay người rời đi, dáng vẻ cố tình tiếp cận hắn ta trước đây đâu rồi, thánh chỉ đã tuyên ra, cho dù Hách Liên Thần có muốn nuốt lời cũng đã không kịp nữa rồi, cho nên nàng cũng không cần phải làm ra vẻ nữa.
Ngay cả Hách Liên Thần cũng có thể cảm nhận được niềm vui sâu thẳm trong người của Phượng Ly, có chuyện gì vậy? Khuôn mặt của nàng không hề xuất hiện hình ảnh mà trước kia hắn ta muốn nhìn thấy.
Hắn ta cảm thấy như bị lừa dối, thái độ của Phượng Ly gần như thay đổi 180 độ so với lần trước, thậm chí hắn ta còn cảm thấy rằng tất cả những gì Phượng Ly làm trước đây đều là vì muốn có được thánh chỉ này.
Nếu thật sự là như vậy, trong lòng hắn ta nhất thời trở nên không thoải mái, nắm lấy tay áo của Phượng Ly, "Ngươi đứng lại, thái độ của ngươi rốt cuộc là như thế nào vậy?"
"Đại hoàng tử tức giận cái gì? Tất cả chuyện này không phải là điều mà ngươi muốn sao? Ngươi bây giờ lại hỏi thái độ của ta là gì, ngươi muốn ta trả lời như thế nào?" Phượng Ly lãnh đạm nói, "Ngươi buông tay ra, ta không thích bị người khác đυ.ng chạm."
Giữa hai hàng lông mày của nàng đã có chút khó chịu, Hách Liên Diệu, người đang im lặng ở bên, lặng lẽ quan sát tất cả chuyện này, hắn ta sớm đã hiểu rõ rồi, Phượng Ly rõ ràng không hề thích Hách Liên Thần.
Người trong lòng muốn thoái hôn là nàng mới đúng, chỉ có điều thủ đoạn của nàng tương đối cao minh, nàng đã đẩy việc này cho Hách Liên Thần, nhưng đáng tiếc bây giờ Hách Liên Thần mới hiểu được.
Nữ nhân này quả nhiên có chút thủ đoạn, ánh mắt của Hách Liên Diệu tối sầm lại, tiếp tục xem trò vui.
Hách Liên Thần nghe thấy giọng nói xa cách hàng ngàn dặm của nàng, khác hoàn toàn so với trước đó, điều này đã củng cố cho sự phỏng đoán trước kia của hắn ta. Mặc dù tất cả mọi chuyện đều giống như hắn ta mong muốn, nhưng tại sao hiện tại lại cảm thấy không cam tâm.
“Phượng Ly, ngươi có phải là chưa từng thích ta không?” Hắn ta lạnh lùng hỏi.
Phượng Nhược Nhan ở bên cạnh nhìn thấy hai người đột nhiên thay đổi, trong lòng thoáng qua một loại lo lắng, "Thần, chàng buông tỷ tỷ ra đi, dù sao thì chuyện cũng đã qua rồi, hà tất phải hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Nàng ta không biết tại sao rõ ràng mình đã có được tất cả mọi thứ, nhưng trong lòng còn bất an hơn so với trước kia, có lẽ nàng ta đã thấy được, thái độ của Hách Liên Thần đối với Phượng Ly khác xa so với trước đây.
“Thích sao?” Phượng Ly cười chế nhạo, giống như nghe được câu chuyện buồn cười nhất, nam nhân này rốt cuộc tại sao lại hỏi như vậy, “đại hoàng tử, ngươi không cảm thấy câu hỏi này quá dư thừa sao?
Hai người bọn họ chưa bao giờ nói thích nhau. Hắn ta rốt cuộc lấy đâu ra tự tin như vậy, tướng mạo sao? Chỉ có thể nói là không xấu, nói thích hắn ta chi bằng nói bản thân thích Quân Vô Dạ còn hơn.
Chờ đã, tại sao nàng lại nghĩ đến Quân Vô Dạ? Phượng Ly lắc đầu nhanh chóng xua tan ý nghĩ đó, bản thân nghĩ đến ai cũng không nên nghĩ đến hắn ta, công tâm mà nói, nam nhân kia thực sự tốt hơn Hách Liên Thần nhiều.
Hai người hoàn toàn không thể nào so sánh được, thái độ khinh thường của nàng khiến Hách Liên Thần khó chịu, "bổn hoàng tử cảm thấy không thừa. Cuộc hôn nhân này là ngươi muốn thoái mới đúng."
Hắn ta vô cùng tức giận khi nghĩ rằng mình đã bị nữ nhân này lừa gạt, ngay cả Phượng Nhược Nhan đến thuyết phục hắn ta cũng không quan tâm, hắn ta nóng lòng muốn nhận được câu trả lời.
Phương Ly cuối cùng cũng hoàn hồn, nhìn nam nhân trước mặt đang phát cáu và tức giận, nhưng mà vì một chuyện nhỏ như vậy lại khiến hắn tức giận, dáng vẻ như vậy còn muốn lên ngôi hoàng vị, thật đúng là một trò cười.
Gần như chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu được tương lai của Hách Liên Thần, ngược lại là Hách Liên Diệu, người luôn im lặng quan sát và không hề nói gì, bình tĩnh hơn hắn ta rất nhiều, lần trước bản thân đã hạ thuốc hắn ta lại bị hắn ta thuận lợi mà đưa cho Hách Liên Thần.
Hai người rốt cuộc ai lợi hại hơn, chỉ cần một chuyện này là đã đưa ra được đáp án rồi, Phượng Nhược Nhan còn muốn đắc ý trước mặt nàng, Phương Ly chỉ cảm thấy thật buồn cười.
"Như lời muội muội nói, hôn sự của chúng ta đã bị hủy bỏ rồi, từ nay về sau sẽ không có quan hệ cưới gả gì nữa. Ngươi muốn yêu ai lấy ai là quyền tự do của ngươi. Ta không quan tâm bất cứ chuyện gì, với ngươi cũng không hề có chút quan hệ.”
"Phượng Ly, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc có từng thích ta không?"
“Đại hoàng tử kia, ngươi thích ta sao?” Nàng lạnh lùng hỏi, bản thân cảm thấy rằng câu hỏi này thật vớ vẩn.
Hách Liên Thần chuyển từ nắm chặt tay áo nàng sang nắm tay nàng, siết chặt ngón tay nàng vô cùng đau đớn. Hách Liên Diệu thấy vậy liền nói: "đại hoàng huynh, cho dù huynh không thích, cũng cần phải có chừng mực. Đó không phải là việc mà một quân tử nên làm.”
Hắn ta xen vào hai người bọn họ đúng lúc, muốn ngăn cản Hách Liên Chấn, Hách Liên Thần trong lòng vốn không vui, điều này càng kích động hắn ta, "Chuyện của ta không cần đệ quản."
Nói xong, nhân lúc mọi người không phòng bị, hắn ta trực tiếp gỡ mặt nạ của Phượng Ly xuống, hắn ta muốn xem thử dáng vẻ của nữ tử này rốt cuộc là như thế nào!
Trong lúc hỗn loạn Phượng Ly cũng không cản được hắn ta, lúc nàng đeo mặt nạ lên, khuôn mặt vốn không dịch dung, như vậy liền bị lộ ra dung mạo thật của mình, toàn bộ mọi người đều sửng sốt một lúc.
Người này thật sự là Phượng Ly sao? Rõ ràng là khác với gương mặt ngày hôm đó, Hách Liên Thần toàn thân đông cứng ngay tại chỗ, "Là, là nàng."
Hắn ta cho dù suy nghĩ đến vỡ đầu cũng không thể ngờ được rằng nữ tử trên thuyền ngày hôm đó cuối cùng lại là Phượng Ly!