Đừng Nhớ Em

Chương 9

Con đường phía trước khó đi bao nhiêu, Lương Tư Tư tạm thời không biết. Bởi vì cô của bây giờ, mỗi ngày vì tham gia vào tiết mục đều theo dõi tình hình.

Sau mấy ngày xem phim, cô cảm thấy không đủ, chủ động yêu cầu với Tô Mạn Mạn:

- Tớ muốn mời một thầy giáo dạy diễn xuất đến dạy cho tớ, cậu có đề cử không?

Ánh mắt Tô Mạn Mạn sáng lên, nhướn mày:

- Cậu không cần quan tâm, để tớ sắp xếp.

Cô vừa giơ tay, trực tiếp sắp xếp một lớp huấn luyện gấp ở Bạch Minh cho Lương Tư Tư, không những bao gồm học biểu diễn điện ảnh, đến cả làm thế nào để đối diện với máy quay, làm thế nào trả lời phỏng vấn đều sắp xếp chu toàn.

Lý luận kết hợp thực tế, từ sớm tới tối, sắp xếp kín mít.

Lương Tư Tư vốn đã thích diễn xuất, lại thêm mới chia tay dễ nghĩ lung tung, cô mượn cơ hội tĩnh lại tâm, giống như bọt biển dùng hết sức để hấp thụ kiến thức, mệt nhưng phong phú.

Vốn cho rằng sẽ duy trì kiểu cuộc sống như này đến lúc vào tổ tiết mục, nhưng không nghĩ rằng đêm muộn của mấy ngay sau, điện thoại của cô đột nhiên reo lên âm thanh hiệu ứng mưa.

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Lương Tư Tư ngây ngốc mất một lúc.

Cô thích mưa, bởi vì cô vĩnh viễn nhớ Dịch Hoài Xuyên từng trong đêm mưa thời niên thiếu, cho cô ấm áp và cứu chuộc.

Đem hiệu ứng âm thanh mưa cài đặt tiếng chuông dành riêng cho anh, cũng là ở một ngày mưa.

Đó là ngày thứ 5 cô chuyển đến biệt thự trên núi, cũng là ngày thứ 5 Dịch Hoài Xuyên ra ngoài, cô hình như đoán được tại sao anh trốn tránh cô, thật vọng và buồn bã.

Lúc chập tối, bắt đầu có một trận mưa, nhớ lại chuyện cũ tâm trạng của cô càng tồi tệ hơn, liền trốn đến phòng hoa ngắm mưa.

Không biết qua bao lâu, chính là lúc cô dựa trên ghế mây chuẩn bị vào giấc ngủ, Dịch Hoài Xuyên đột ngột xuất hiện phía sau cô, 2 tay chống lên ghế mây, hơi cúi người một chút, là một tư thế ái muội lại thân mật đem cô một nửa trong vòng tay anh.

- Thích mưa?

Âm thanh của anh trầm thấp rất hay, như mưa bên ngoài cửa kính, từng chút từng chút chìm vào mắt cô, làm cho trái tim lạc lõng của cô đập thình thịch.

Cô quay đầu, hướng mắt nhìn anh, bởi vì động tác quá gấp gáp, môi cô không cẩn thận chạm qua cằm anh.

Giống như ám thị, như mời. Trên thực tế, cô chỉ là quá vui mừng.

Ánh mắt Dịch Hoài Xuyên sâu thêm một tầng, sau đó liền hôn lên đôi môi mềm mại của cô, lại sau đó tất cả nước chảy đến thành mương.

Tiếng mưa tí ta tí tách bên ngoài cửa sổ, trong phòng là bóng hình 2 người chồng chéo lên nhau.

Dịch Hoài Xuyên của tối hôm đó uống rượu, động tác không tính là nhẹ nhàng, nhưng vừa đủ để cho cô tất cả những yêu cầu.

Trước nữa đêm, họ mồ hôi như mưa, cả 2 dung hòa, đem chỗ bí mật của bản thân cho đối phương, lâu lâu không dừng.

Sau nữa đêm, 2 người cùng giường cùng gối đi vào giấc ngủ. Hít mùi hương thanh mát trên cơ thể anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh truyền đến, Lương Tư Tư cảm thấy thỏa mãn và an tâm khác thường, đến mưa bên ngoài cửa sổ đều mền mại như giang nam.

Bắt đầu từ khi đó, mưa với cô ấy mà nói, có thêm một ý nghĩa khác.

4 năm trôi qua, chuyện làm cô vui nhất chính là nghe thấy nhạc chuông tiếng mưa, giống như thế này không những biểu thị anh chủ động nhớ cô, họ còn có hồi ức giống nhau.

Chỉ là, số lần Dịch Hoài Xuyên tìm cô chỉ đếm trên đầu ngón tay, đương nhiên cũng không có khả năng là anh nhớ cô.

Anh càng không có thể hiểu được hàm ý của trận mưa này.

Khi đó trận hiệu ứng này, giống như tiếng mưa thật, tí ta tí tách rơi vào hồ nước trong tim cô, làm cho mặt nước vốn dĩ đang phẳng lặng nhấp nhô và biến động.

Lương Tư Tư điều chỉnh lại tâm tình, bấm vào phím bắt máy.

- Ông nội bệnh nguy, muốn gặp em.

Đầu bên kia điện thoại, âm thanh trầm thấp và mệt mỏi của Dịch Hoài Xuyên, giống như đang trong kiếp nạn lịch kiếp.

7 từ ngắn ngũi, giống như một trận sấm lớn trong đầu Lương Tư Tư, suy nghĩ lộn xộn trong tim cô tức khắc biến mất không dấu vết, chỉ còn lại mình lo lắng.

Ông nội Dịch mấy năm trước kiểm tra ra ung thư, lớn tuổi rồi, bệnh Alzheimer càng thêm nghiêm trọng, vẫn luôn ở trong viện điều dưỡng ở khu Yến Thành Quân

Trước khi cô chưa rời khỏi biệt thự trên núi, vào mỗi cuối tuần đều sẽ đi thăm ông nội một lần, cũng không giúp được gì, chỉ là cùng ông đi phơi nắng, nói chuyện phiếm.

Một già một trẻ, một người nói một người nghe, cũng không biết là ai an ủi an.

Đi theo Dịch Hoài Xuyên 4 năm, cô có thể chống đỡ được, trừ tình yêu nơi sâu thẳm trái tim với anh ta, chỉ còn lại hy vong và ấm áp mà ông nội mang đến.

Trước khi đính hôn, ông nội từng ở trong phòng sách lời nói thành khẩn:

- Hoài Xuyên đứa trẻ này tâm tính lạnh, cần từ từ sưởi ấm, con nguyện ý không?

Lúc đó, cô đỏ mặt cúi đầu không lên tiếng.

Ông nội nhìn rõ mọi thứ cười sảng khoái, liên tiếp khen ngợi 3 câu:

- Được thôi!

Liền sau, ông nội lại nhìn cô ôn tồn dặn dò:

- Nếu con cảm thấy uất ức, có thể dời đi bất cứ lúc nào, con hiểu rõ không?

Sau khi đính hôn, ông nội cũng luôn đứng về phía cô, không những yêu cầu Dịch Hoài Xuyên dành thời gian ở bên cạnh cô, còn cỗ vũ cô bồi dưỡng sở thích, bảo cô tình yêu và bản thân dùng 2 tay để giữ.

Một đời của cô, gặp được rất nhiều người, nhưng người thật sự vì cô, không nhiều.

Ông nội mặc dù có chút độc đoán, nhưng chưa từng làm cô tổn thương, tôn trọng suy nghĩ của cô, cũng giữ cho cô đường lui.

Đối với người ông đó, cô rất cảm kích.

Chỉ đáng tiếc, sau khi họ đính hôn không lâu ông đã bị gửi đến viện điều dưỡng trị liệu, sau khi chứng Alzheimer nặng hơn, đến nhận người đều trở nên khó khăn.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Lương Tư Tư ngồi lên taxi mới thu lại cảm xúc trong mắt, báo một tiếng với Tô Mạn Mạn đang ở bên ngoài, trực tiếp đến viện điều dưỡng.

Đêm xuân ở Yến Thành vẫn có chút lạnh, 2 tay cô khoang trên ngực, muốn giữ lại nhiệt độ cơ thể đang chạy ra bên ngoài.

Thông tin ngày còn lại của ông nội không còn nhiều, cô mỗi lần đi thăm ông, bác sĩ đều sẽ dặn dò, bảo họ cố gắng hết sức hoàn thành tâm nguyện của ông.

Thời gian ông nội nhận ra cô không có nhiều lần, chính là hỏi cô và Dịch Hoài Xuyên khi nào kết hôn.

Khi đó, cô rất muốn kết hôn cùng với Dịch Hoài Xuyên, cảm thấy có tờ giấy chứng nhận đó, tất cả mọi thứ đều sẽ ổn định. Nhưng Dịch Hoài Xuyên không muốn, cô nỗ lực bao nhiêu cũng chỉ tốn công.

Mỗi lần, vì để an ủi ông nội, cô đều nói sắp rồi.

Mà bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu, nếu không có tình yêu, chứng nhận kết hôn chỉ là một tờ giấy mỏng, yếu đuối vô lực, cái gì cũng không đảm bảo được.

Bây giờ ông nội bệnh nguy, cô và Dịch Hoài Xuyên cuối cùng cũng mỗi người một ngả,trong lúc hoảng hốt, Lương Tư Tư có phần thất vọng và buồn bả.

Viện điều dưỡng gồm trị liệu và dưỡng bệnh là một thể, non xanh nước biếc, môi trường ấm áp, không giống bệnh viện, càng giống sơn trang nghỉ dưỡng.

Bởi vì thường xuyên tới, Lương Tư Tư rất quen thuộc, xuống xe, trực tiếp đi tới lầu phòng cấp cứu.

Hành lang rộng rãi sáng sủa, yên lặng không một tiếng động, chỉ có duy nhất mùi thuốc khủ trùng trỗn lẫn trong không khí.

Lương Tư Tư từ xa đã nhìn thấy Dịch Hoài Xuyên – anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, ngồi trên hàng ghế dài trước phòng cấp cứu đầu ngối khuỵu xuống, 2 tay đen xen đỡ chân, gác lên trên trán đang cuối xuống.

Lưng hơi cong, giống như cây tuyết tùng trên núi cao bị ép cong , im lặng và cô độc.

Cô chưa từng thấy Dịch Hoài Xuyên như thế này, cho nên đứng ngây ngốc trên hành một lúc.

- Tiểu thư Tư Tư.

Thẩm Hạo Quân đứng ở một bên nhìn thấy cô, gọi một tiếng.

Nghe thấy tiếng gọi, Dịch Hoài Xuyên hạ tay xuống, nghiêng đầu nhìn về hướng cô.

Anh không đeo kính, trong mắt có chút đỏ, không biết là do tâm trạng tạo nên hay do nghỉ ngơi không đủ.

Đôi mắt sâu đó, vẫn như biển nhìn không thấy đáy, sâu thẳm yên tĩnh.

Rõ ràng là ánh mắt rất nhẹ, nhưng mang theo tầng tầng áp lực ép sát, giống như nhìn thấu tâm tư của người ta, làm cho trái tim của Lương Tư Tư không hiểu sao mà căng thẳng.

Cô hướng Thẩm Hạo Quân khẽ gật đầu, đi qua đó.

Phía trên cửa phòng cấp cứu sáng ánh đèn, phát ra ánh sáng màu đỏ chói mắt, làm cho con người ta căng thẳng và lo lắng.

Có lẽ là do Dịch Hoài Xuyên sắp xếp qua, tầng này chỉ có duy nhất phòng cấp cứu của ông nội đang làm việc. Thấy cô đi đến, Thẩm Hạo Quân cũng rất biết ý mà lùi đi.

Rất nhanh, cả một tầng lầu chỉ còn lại cô cùng Dịch Hoài Xuyên 2 người.

Cách rất gần, mùi hương mát lạnh trên người Dịch Hoài Xuyên đi vào mũi cô, một số cảm giác quen thuộc lại xa vời dần dần tiến gần, đem cô đậy lại vào trong.

Bầu không khí trầm mặc yên tĩnh, Lương Tư Tư chỉ cảm thấy mỗi miếng da trên người cô đều trở nên mẫn cảm, toàn bộ cảm nhận được sự tồn tại của anh.

Cô đứng trước cánh cửa phòng cấp cứu, không biết nên làm như thế nào để phá vỡ phần giày vò khó khăn này.

Cô có thể cảm nhận thấy ánh mắt của Dịch Hoài Xuyên rơi ở sau lưng cô, ánh nhìn đó như có thật, mang theo sự lạnh lẽo.

Lương Tư Tư chỉ cảm thấy cả người càng lạnh, cô dấu đi sự mất tự nhiên và bứt rứt, ngồi bên còn lại của ghế dài cách Dịch Hoài Xuyên một đoạn khoảng cách.

Nếu như cách càng gần, sự lạnh lẽo đó càng tăng, cô không tự do ôm đôi vai, nhẹ nhàng xoa xoa.

- Ông nội như thế nào rồi?

Lương Tư Tư gẩng đầu nhìn về ánh đèn đỏ trên phòng phẫu thuật, nhẹ nhàng hỏi.

Giống như không có lời tìm lời lại như đơn thuần lo lắng.

Chỉ là, không ai đáp trả.

Âm thanh nhỏ vọng lại như không tự nhiên trầm mặc ở trong hành lang, giống như cười chê lời tự nói của cô.

Lương Tư Tư mím môi, cúi đầu, 2 vai ôm chặt hơn chút, yên lặng chờ đợi.

Phảng phất như thế, thì sẽ càng ấm áp hơn, cũng càng an tâm hơn.

Trong lúc cô cho rằng sẽ trầm mặc không lời đến khi cửa phòng cấp cứu mở ra, trong lòng đột nhiên nặng nặng, ở trên từ vai truyền đến hơi ấm dần dần lan ra toàn thân.

Là Dịch Hoài Xuyên đem áo khoác cho cô.

- Mặc như thế này mà ra ngoài?

Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt rất thờ ơ, ngữ khí lành lạnh.

Lương Tư Tư theo ánh nhìn của anh nhìn lại bản thân, mới phát hiện đi quá vội, trên người cô chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng.

Chẳng trách cả đường đều cảm thấy lạnh.

Cô không từ chối ý tốt của Dịch Hoài Xuyên, mang chiếc áo có hơi ấm có thể của anh khoác vào, chủ yếu là ở bên ngoài mặc đồ ngủ xác thực không lịch sự.

- Cảm ơn.

Dịch Hoài Xuyên thu lại ánh nhìn, lại trở lại tư thế lúc ban đầu cô nhìn thấy anh, khủy tay chống lên chân, cúi đầu, nhắm mắt chờ đợi.

Chỉ có điều anh của lúc này không còn áo khoác, chỉ có 1 chiếc sơ mi trắng, khí chất cao quý xa cách càng rõ ràng.

Lương Tư Tư yên lặng đợi ở bên còn lại, với anh hình thành thế giới 2 người độc lập.

Thời gian từng chút qua đi, ánh đèn đỏ của phòng cấp cứu vẫn tiếp tục sáng, không ai biết khi nào nó mới tắt, khi tắt sẽ là kết cục như thế nào.

Loại chờ đợi lâu không điểm dừng lại không biết kết quả, giống như cô từng đợi Dịch Hoài Xuyên yêu cô.

Mờ tịt mà nóng ruột, làm cho trái tim con người phát hoảng.

Lương Tư Tư nắm chặt áo khoác trên người, nhẹ nhàng lên tiếng:

- Ông nội sẽ không sao đâu.

Không biết là nói cho Dịch Hoài Xuyên nghe hay là đơn thuần an ủi bản thân.

- Ừ.

Âm thanh trầm thấp của Dịch Hoài Xuyên truyền đến, anh hạ cánh tay xuống, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng phẫu thuật, thuận miệng nói:

- Ông nói muốn xem chúng ta kết hôn.

Lương Tư Tư trong tim lộp cộp một tiếng.

Cô đang định mở miệng, cánh cửa phòng cấp cứu đẩy ra, viện trưởng Tiêu mặc đồ phẫu thuật bước ra, Dịch Hoài Xuyên đứng dậy bước lên trước, Lương Tư Tư cũng nhanh chóng đi theo.

- Cầm được máu rồi.

Viện trưởng Tiêu nói với Dịch Hoài Xuyên.

Trái tim treo lơ lững của Lương Tư Tư hạ xuống, âm thầm thở ra một hơi, sự lo lắng của cả buổi như khói mấy thấy mặt trời, dần dần tiêu tán.

- Lão gia trước đây vẫn luôn sử dụng thuốc bắc bảo thủ trị liệu, bây giờ cấp cứu có thương tích nhât định.

Viện trưởng Tiêu trong lời nói có hàm ý.

Lo lắng như khói mây lại một lần nữa tập trụng, Lương Tư tư lập tức nhìn về hướng Dịch Hoài Xuyên.

Ánh mắt sâu thẳm của anh bên trong cất giữ cảm xúc không rõ.

- Hoài Xuyên, cậu đến phòng làm việc với tôi một chuyến.

Viện trưởng Tiêu ý tứ sâu sắc nhìn anh.

Dịch Hoài Xuyên gật đầu, sau đó liếc nhìn qua Lương Tư Tư. Có lẽ là thói quen như vậy, cho dù anh không nói gì, Lương Tư Tư lập tức hiểu:

- Anh đi đi, em ở bên ông nội.

Ánh mắt Dịch Hoài Xuyên dừng một khắc trên mặt cô, sau đó đi theo viện trưởng Tiêu.

Ông nội Dịch được chuyển vào phòng bệnh cao cấp, Lương Tư Tư đi theo vào trong.

Không quá lâu, sau khi nói xong chuyện về sau Dịch Hoài Xuyên đẩy cửa bước vào – anh đeo lại kính vào, nhưng không thể che đi cuồng thâm nơi đáy mắt, áo sơ mi trắng trên người cũng nhiều thêm 2 vết nhăn.

Anh quen để ý gọn gàng sạch sẽ, lúc này lại không cách nào để ý đến.

- Anh có cần đi nghỉ một lúc không?

Lương Tư Tư hỏi.

Ông nội còn chưa tỉnh, cô không muốn cùng anh đơn độc cùng nhau. Huống hồ, nơi ông nội ở là căn phòng cao cấp, bên cạnh giường bệnh có phòng nghỉ ngơi, rất tiện lợi.

- Không cần, chúng ta nói chuyện chút.

Dịch Hoài Xuyên từ chối rất quyết đoán, dừng ở trước cửa phòng bệnh, nhìn về cô, rất rõ ràng đang đợi cô đi ra.

Lương Tư Tư nhìn ông nội, mặt ông gầy gò, 2 mắt nhắm chặt, vô cùng mệt mỏi, không còn thần thái của 4 năm trước, giống như một việc ngoài ý nhỏ nào đó đều có thể mang ông rời xa thế giới này.

Có lẽ là phẫu thuật không quen, ông đang trong tình trạng hôn mê 2 đầu lông mày vẫn cau lại, Lương Tư Tư không muốn ảnh hưởng ông nghỉ ngơi, đứng dậy đi theo ra ngoài.

Thẩm Hạo Quân thấy 2 người đi ra, tự động đi vào phòng bệnh đóng cửa lại, để lại cho họ không gian tuyệt đối tư mật.

Dịch Hoài Xuyên ngồi lên ghế sofa trước sau đó nâng cầm, biểu thị chỗ ngôi phía đối diện.

- Ngồi đi.

Anh khí thế lớn, cử chỉ và điệu bộ đều mang theo sự uy nghiêm và áp lực của người bề trên.

Lương Tư Tư mím môi, mắt nhìn xuống, ngồi vào vị trí mà anh chỉ định.

Trong phòng khách rất yên ắng, chỉ có tiếng kim đồng hồ trên tường đang tích tắc chạy.

Từng chút từng chút, giống như tần suất tim đập của cô.

Ánh sáng mờ mờ của hoàng hôn chiếu xuống, dưới đất phản chiếu hình bóng của 2 người, giống như trong ánh sáng mờ ảo nhẹ nhàng ôm ấp, thân thiết ái muội.

Mùi hương thanh mát trên người Dịch Hoài Xuyên bay qua, như muốn ôm trọn lấy cô.

Lương Tư Tư không muốn thất thần, ép buộc bản thân nhìn về hướng Dịch Hoài Xuyên.

Chuyện có thể nói giữa họ, chỉ có tình cảm hữa danh vô thực, cô không muốn trong lúc ông nội bệnh nặng lại sinh phiền phức, khéo léo từ chối:

- Có chuyện gì về sau hãy nói đi.

- Là ý của ông nội.

Dịch Hoài Xuyên quá thông minh, nhìn qua đã nhìn thấy sự lo lắng của cô.

Anh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt thâm sâu bắt gọn lấy cô, như lời của anh, chặt hết tất cả đường lui của cô, làm cho không không còn nơi nào để trốn.

Lương Tư Tư tránh không được, chỉ có thể yếu đuối chống đỡ, đối mắt với anh.

Dịch Hoài Xuyên cuối cũng vừa ý, môi mỏng cong lên, âm thanh trầm thấp cắt đứt bầu không khí trầm mặc.

- Thứ 6 chúng ta đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn, hôn lễ tôi sẽ sắp xếp.