Đừng Nhớ Em

Chương 8

Căn phòng tràn ngập ánh nắng và cây xanh, bài trí trang nhã và ấm áp, là môi trường rất dễ làm người ta cảm thấy mãn nguyện mà thả lõng.

Lương Tư Tư dường như không thể hòa nhập vào môi trường, ngồi thẳng lưng nhìn về Tô Trình ở trước mặt, tim đập loạn nhịp mất một lúc.

Chuyện cô là vị hôn thê của Dịch Hoài Xuyên, người biết không nhiều, Tô Trình là một trong những người đó.

Không chỉ bởi vì anh ta là boss của cô, còn là vì anh ta là đối thủ sống còn của Dịch Hoài Xuyên.

Mẫu thuẫn giữa họ, Lương Tư Tư không hiểu lắm, chỉ biết rằng thời niên thiếu 2 người là bạn, sau đó Dịch Hoài Xuyên đi du học, Tô Trình ở lại trong nước.

Sau khi Dịch Hoài Xuyên về nước, vì Dịch thị thay da đổi thịt, trở thành nhân vật làm mưa làm gió ở thế giới thương nghiệp Yến Thành, còn Tô Trình sau khi theo lý kế thừa Bạch Minh cũng bỗng nhiên nổi tiếng kinh ngạc vượt qua Trình phụ.

Cả 2 đều là những con cưng thiên tử đứng trên đỉnh cao, là huyền thoại trong giới kinh doanh của Yến Thành, Dịch Hoài Xuyên thâm trầm và thông minh, Tô TRình trưởng thành cẩn trọng, 2 người đều có bản lĩnh riêng nhưng luôn như nước và lửa, cạnh tranh nhiều năm cũng không phân thắng bại.

Nói ra, Lương Tư Tư bây giờ cũng không hiểu, nguyên nhân cô có thể tiếp tục ở lại Bạch Minh.

Tô Trình rõ ràng biết cô là vị hôn thê của Dịch Hoài Xuyên, còn giúp cô kéo dài hợp đồng vô thời hạn. Còn Dịch Hoài Xuyên ghét cô tham gia làng giải trí như thế, cũng không hủy hợp đồng giữa cô và Bạch Minh.

Cô trầm mặc, không phải tự luyến Tô Trình có ý với cô, mà là đang suy nghĩ, phần hợp đồng này có phải có liên quan đến tranh đấu của 2 người con trai.

Mà sự chia lìa của cô và Dịch Hoài Xuyên, lại có ảnh hưởng đối với cạnh tranh của 2 người.

Tương Tư Tư không hiểu nguyên do bên trong, chỉ nói ra sự thật, nhẹ nhàng đáp một tiếng:

- Vâng

Nghe được đáp án, ánh mắt của Tô Trình trên người Lương Tư Tư thâm sâu, liền sau hồi phục trầm ổn yên định, an ủi nói:

- Rồi sẽ gặp được người tốt hơn.

Dịch Hoài Xuyên đứng ngoài cửa, lúc ánh mắt từ trên người Lương Tư Tư chuyển qua Tô Trình, ánh mắt nặng trĩu bên trong có sự lạnh lẽo, nhưng anh không nói gì, yên lặng rời đi.

- Dịch Hoài Xuyên hôm qua tăng thêm tiền đầu tư tiết mục “Diễn viên giỏi nhất, vì để xóa đi tên của em.

Trong phòng, Tô Trình nhìn Lương Tư Tư đổi chủ đề mở miệng.

Ngữ khí của anh ta tự nhiên tùy ý, giống như kể lại một chuyện nhỏ không đáng để tâm, nhưng Lương Tư Tư nghe vào tai lại làm cô toàn thận phát lạnh.

Đều đã rời đi rồi, Dịch Hoài Xuyên vẫn vì Lương Tâm Thiên mà đuổi cùng gϊếŧ tận cô?!

Nghĩ lại chuyện 2 ngày trước, cô ở Lương gia nói lời ác độc với Lương Tâm Thiên, chỉ cảm thấy trong tim lạnh lẽo, trên mặt nóng bừng.

Vả mặt cô không phải Lương Tâm Thiên, là cô thật lòng ở bên cạnh 4 năm, dùng cả thanh xuân nhớ nhung là Dịch Hoài Xuyên.

Tô Mạn Mạn vẫn luôn nói Dịch Hoài Xuyên mắt mù, Lương Tư Tư cảm thấy người thật sự mù là bản thân cô.

Tầng sáng mỏng trong mắt cô mờ đi, hàng lông mi dài như lông vũ cũng rũ xuống, giống như hoa dành dành thơm ngát cuối cùng cũng không chịu được sức nặng, hạ thấp tư thế.

Nhìn thấy tâm trạng của Lương Tư Tư không đúng, Tô Trình bỏ cafe trên tay xuống:

- Em không hỏi Dịch Hoài Xuyên, nguyên nhân cậu ta không để em vào làng giải trí sao?

Cần phải hỏi sao? Lời Lương Tâm Thiên chân trước nói với cô, chân sau Dịch Hoài Xuyên liền giúp cô ta thực hiện.

Nếu như nói, trước đây nơi sâu thẳm trong tim còn tồn tại một chút ảo tưởng Dịch Hoài Xuyên còn có nguyên nhân khác, bây giờ cái ảo tưởng đó như bọt bóng vỡ vụn trước mắt cô.

Có một số việc bản thân biết là được, cần gì phải tự chuốc lấy nhục nhã.

2 tay cô nâng cốc cafe, giống như đang muốn hấp thụ một tia hơi ấm, nhỏ giọng trả lời:

- Em biết.

Ánh mắt Tô Trình từ khi mặt cô mất đi ánh sáng di chuyển đến đôi tay mất tự nhiên của cô.

Trầm mặc một lúc, anh ta nâng lên cốc cafe nhấp một ngụm, liền sau nói:

- Năm đó tôi bảo lưu lại hợp đồng cho em, không liên quan gì tới Dịch Hoài Xuyên. Cũng như, chuyện em đi “Diễn viên xuất sắc nhất”, cũng không cần bởi vì sự bức ép của Dịch thị mà lo lắng.

- Em theo ngày tham gia, ở trong đoàn có gặp bất kỳ sự khó khăn nào, Bạch Minh đều sẽ giải quyết giúp em.

Ánh mắt Tô Trình nhìn Lương Tư Tư mất tĩnh, ngữ khí nói những câu đó cũng rất nhạt, thậm chí đến cách dùng từ cũng rất đứng đắn, không có bất kỳ thâm ý , nhưng không hiếu sao làm người ta cảm thấy rất an tâm.

Ý lạnh trong nội tâm Lương Tư Tư được sưởi ấm, không điều kiện được an ủi, giống như hành khách bộ trong đêm đông được tiếp đón đến một căn phòng ấm áp.

Đó là cảm giác thuộc về mà cô vẫn luôn khát vọng.

Từ sau khi anh trai dời đi, không còn ai nói qua với cô câu tương lời tự như “anh ở sau lưng em”, Tô Trình là người đầu tiên, mặc dù chỉ vì việc công.

Có một khắc như vậy, nội tâm Lương Tư Tư truyền đến ý nóng trong hốc mắt, thiếu chút nữa làm cô thất lễ.

Cô cảm kích gật đầu:

- Em sẽ nỗ lực thật tốt.

- Tôi tin em.

Tô Trình đáp.

2 người sau khi có được đồng điệu, giống như Tô Mạn Mạn dự liệu, phía sau Tô Trình nghe những hướng phát triển ý tưởng điện ảnh của cô, đồng thời đưa ra một số lời khuyên về quy hoạch nghề nghiệp.

Dù sao Tô Trình cũng sinh ra trong thế gia ngành giải trí, kiến thức về nhìn người và cách nói chuyện đều rất tốt, giao lưu ngắn nhưng Lương Tư Tư thu hoạch rất nhiều, trong tâm rộng rãi sáng sủa.

Cảm giác này giống như, vốn dĩ con đường cô muốn đi bị sương mù che khuất, mà Tô Trình giống như một vệt sáng, xóa đi màn sương mù, lộ ra con đường lớn khang trang trước mặt.

Quán cafe Times trên lầu 2 có 4 phòng riêng, trong phòng góc chéo đối diện phòng của Lương Tư Tư bọn họ, Dịch Hoài Xuyên vừa cùng đối phương đạt được thỏa thuận cơ bản.

- Dịch tổng, thật sự rất cảm ơn những quyên góp những năm nay của ngài cho huyện Thạch Dương, tôi đại biểu thôn dân và những em nhỏ cảm ơn ngài.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ chỉnh tề đứng dậy, vô cùng cảm kích giơ tay ra.

Dịch Hoài Xuyên cũng đứng dậy, giơ tay bắt tay nhanh với ông ấy.

Người đàn ông trung niên thu tay về, quay người từ ghế lấy lên một túi công văn:

- Đúng rồi, Dịch tổng, các em nhỏ lại viết thư cho ngài.

Ông ấy đưa ra một túi hồ sơ trong suốt căng phồng, bên trong là một số thư được gấp lại, nhiều màu sắc, giống như vở kẹo mà trẻ nhỏ thích, ngây thơ trong sáng.

Thẩm Hạo Quân đón lấy, hướng về đối phương cười lễ phép:

- Huyện trưởng Thạch, việc sau này, bác liên lạc với cháu là được.

Huyện trưởng Thạch hiểu ý gật đầu, xách túi lên cung kính khiêm nhường từ biệt:

- Dịch tổng, vậy tôi không làm lỡ thời gian của ngài nữa, cảm ơn một lần nữa!

Dịch Hoài Xuyên gật đầu nhẹ.

Đợi người rời đi, anh nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nâng cốc cafe lên nhấp một gụm.

Ánh mắt của anh vừa bình thản vừa thờ ơ, cả người bị mặt trời che khuất nhưng vẫn toát lên khí chất lạnh lùng cao quý như cây tuyết tùng, làm người ta khó có thể nhìn thấu.

- Dịch tổng, thư này?

Thẩm Hạo Quân giơ lên túi dữ liệu trong tay, hỏi:

Ánh mắt Dịch Hoài Xuyên không động, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, âm thanh phảng phất cũng từ phía xa vượt đèo lội suối mà tới, là sự lành nhạt xa cách nhìn thấy mọi thứ:

- Cậu xem mà xử lý.

Cũng chính là, ý là anh sẽ không xem.

Thẩm Hạo Quân không quá hiểu ý nghĩ của Dịch Tổng của họ - rõ ràng mỗi năm đều đầu tư rất nhiều tiền quyên góp vào huyện Thạch Dương, nếu như nói anh ấy là vì danh tiếng nhưng trừ huyện trưởng Thạch, ai cũng không biết.

Nếu nói ở họ có tình cảm đặc biệt, anh ấy chưa từng đến đó xem qua, đối với các em nhỏ cũng lạnh nhạt không quan tâm.

Thật là mâu thuẫn.

- Vậy trang viên Nguyệt Minh, ngài muốn đi xem không?

Thẩm Hạo Quân lại một lần nữa thăm dò.

Dịch Thị trong đầu tư với huyện Thạch Dương có một trang viên là Nguyệt Minh, nhiều năm thiết kế và xây dựng, cuối cùng năm nay có thể kinh doanh với bên ngoài.

Địa điểm cua trang viên này là Dịch Hoài Xuyên lựa chọn, đến tên cũng là anh đích thân đặt.

Huyện trưởng Thạch lần này đến, trừ lấy được tiền đầu tư của năm nay, càng muốn mời Dịch Hoài Xuyên đến xem thành quả.

Khi đó Dịch Hoài Xuyên không cho đáp án, nhưng Thẩm Hạo Quân cảm thấy trang viên Nguyệt Minh có lẽ với anh sẽ khác biệt, mới một lần nữa hỏi lại.

- Không đi.

Dịch Hoài Xuyên đặt cốc cafe xuống, đứng dậy sửa qua tay áo, ngữ khí lạnh nhạt như thường:

- Bảo với họ chăm sóc tốt vườn cúc họa mi.

Thẩm Hạo Quân trả lời:

- Vâng.

Dịch Hoài Xuyên đi ra ngoài, Thẩm Hạo Quân vội vàng đi theo, nhớ đến tin tức trong quá trình gặp mặt vừa mới nhận được, cậu ấy thấp thỏm gọi một tiếng:

- Dịch tổng.

Cửa phòng mở ra, Dịch Hoài Xuyên dừng bước, quét qua Thẩm Hạo Quân:

- Nói.

- Bên tổ chức tiết mục “Diễn viên xuất sắc nhất” gửi tin đến, Tô tổng đích thân giữ lại tiểu thư Tư Tư, Tô Tổng còn nói......

Thẩm Hạo Quân dừng lại bên cạnh Dịch Hoài Xuyên, kiên trì hồi báo:

- Ngài tăng thêm bao nhiêu đầu tư, anh ta tăng gấp đôi theo. Tổ tiết mục hỏi làm như thế nào?

Ánh mắt Dịch Hoài Xuyên trầm nhẹ, còn chưa mở miệng, của phòng góc xéo đối diện mở ra.

Một giây sau, Tô Trình nhân vật chính trong miệng Thẩm Hạo Quân xuất hiện, đi bên cạnh anh ta là một thân váy trắng Lương Tư Tư.

Ánh mắt 2 người nhìn nhau, nhỏ giọng giao lưu, một người cao rắn rỏi, một người thanh tú xinh đẹp, cảm giác bức tranh tuyệt đẹp, vô cùng xứng đôi, giống như một đôi tình nhân tham dự đại lễ.

Cho đến khi họ cảm nhận được ánh nhìn của góc chéo đối diện, đứng im nhìn vào nhau.

Thời gian giống như động tác của họ, dừng lại trong thời khắc này. Trong con đường hành lang dài hẹp, ánh mắt 4 người nhìn nhau, nhưng không ai mở miệng, ngoại trừ âm thanh hoạt động của điều hòa.

Đến cây xanh ở hành lang, dường như cũng thu lại những mầm lá đang vươn mình, thu vào một góc.

Lương Tư Tư có nằm mơ cũng không nghĩ đến, lại gặp Dịch Hoài Xuyên ở đây.

Anh ấy mặc một chiếc áo khoác đen dài chất lượng tốt, sạch sẽ và thẳng tắp, áo sơ mi trắng và cà vạt đen vô cùng tỉ mỉ, giống như chính con người anh ta vậy nghiêm túc chỉnh tề, màu sắc cao cấp đối ngược càng tăng thêm sự cấm dục cho anh ấy.

Chỉ đứng ở đó, khí thế cao quý bức người giống như cây tuyết tùng ở trên núi cao, làm người ta không cách nào bỏ qua.

Có một thời khắc cô thất thần, theo bản năng muốn dịch qua bên cạnh một bước, cách Tô Trình xa một chút.

Nhưng rất nhanh, cô tỉnh táo lại, bàn tay nắm chặt từ từ mở ra, đồng thời bàn chân đang nhấc lên cũng dừng lại.

Cô cùng Dịch Hoài Xuyên đã chia tay, bây giờ ở cùng với ai đều là tự do của cô, càng huống hồ cô và Tô Trình trong sạch.

Họ đều ở Yến Thành, sau này nhất định còn gặp mặt, cô không thể lần nào gặp cũng né tránh tháo chạy.

Bốn năm qua cô chưa từng làm việc gì có lỗi với Dịch Hoài Xuyên, sau này cũng không có ý định dây dưa với anh, bình yên đối mặt càng tự nhiên.

Nghĩ tới đây, Lương Tư Tư mạnh mẽ đối đón nhận lấy ánh mắt mà Dịch Hoài Xuyên đang nhìn qua, không tránh không nhường.

Con đường yên lặng không tiếng động, không khí tốt tăm hỗn đọn dường như cũng đông cứng.

- Tư Tư.

Sau đó, Dịch Hoài Xuyên mở miệng gọi cô, ngữ khí lạnh lẽo mang theo mệnh lệnh:

- Qua đây.

Ánh mắt anh dừng trên người cô như mưa lạnh đêm đông, lặng lẽ nhưng làm người là phát lạnh.

Thói quen lâu ngày như khắc sâu vào xương cốt, một ánh mắt của anh ta đều làm Lương Tư Tư thỏa hiệp nhường bước, càng huống hộ anh còn rõ ràng hạ lệnh bảo cô qua đó.

Nếu như có một mình cô, cô có thể quay người rời đi. Nhưng bậy giờ Tô Trình còn ở đây, cô sợ rằng một lời nói một hành động của mình đều đem lại rắc rối cho anh ấy.

Trong lúc cô còn chưa biết đốt phó như thế nào, Tô Trình bên cạnh cười nhẹ một tiếng.

- Dịch tổng đối với đối tác nữ của tôi khó tránh có chút bá đạo.

Ngữ khí của anh không nặng nhưng khí thế rất lớn.

Sự lên tiếng của anh thành công chuyển rời ánh mắt của Dịch Hoài Xuyên.

Ánh mắt 2 người đàn ông đối nhau, rõ ràng rất yên lặng, nhưng trong một thời khắc phảng phất có một luồng điện chạy sáng chạy qua giữa 2 người.

- Tô tổng còn có thói quen quan tâm việc nhà của người khác?

Dịch Hoài Xuyên chớp nhẹ mắt, trong ánh mắt lạnh nhạt có chứa cái lạnh rùng mình.

Tô Trình không quá quan tâm, khóe môi nhếch lên, thâm ý hỏi lại:

- Chuyện nhà sao?

Sự lạnh lẽo trên người Dịch Hoài Xuyên đột ngột tăng lên.

Mắt thấy sự việt đang phát triển theo chiều hướng không thể khống chế, Lương Tư Tư nhanh chóng nhìn về hướng Tô Trình bên cạnh, nhở giọng đề nghị:

- Tô tổng, chúng ta đi thôi.

Tô Trình dường như không quan tâm chiến tranh, lập tức nhìn lại cô, không đối lại với dòng chảy ngầm của Dịch Hoài Xuyên, gật đầu đồng ý, ấm áp trả lời:

- Được.

Nhận được sự đồng ý, Lương Tư Tư lập tức rời đi, Tô Trình không vội không chậm đi theo phía sau, giống như một người bảo vệ trung thành.

Hình bóng của 2 người rất nhanh biến mất ở góc rẽ, nhưng ánh mắt Dịch Hoài Xuyên vẫn dừng lại ở vị trí mà Lương Tư Tư rời đi.

Anh không mở miệng, cũng không động đậy, giống như thờ ơ đối với sự rời đi của 2 người, duy nhất chỉ có tròng mắt thâm sâu như nước, bề mặt yên tĩnh, bên trong lại làm cho người ta nhìn không thấy đáy, không biết bên trong cất giấu cảm xúc gì.

Thẩm Hạo Quân khẽ mở miệng:

- Dịch tổng.

- Ừm.

Dịch Hoài Xuyên thu lại ánh mắt, nhấc bước chân bước ra ngoài, không phát biểu bất kỳ suy nghĩ nào về cuộc gặp gắn gủi vừa rồi.

Cho đến khi xe của họ chạy ra đường chính, khi Dịch Hoài Xuyên cầm iPad xử lý công việc mới thình lình phát ra tiếng:

- Để cô ấy đi.

Thẩm Hạo Quân suy nghĩ, mới phát giác ra Dịch Hoài Xuyên đang trả lời câu hỏi cậu đặt ra khi còn ở trước của phòng.

- Dịch tổng, ý của ngài là đê tiểu thư Tư Tư tham gia vào tổ tiết mục “Diễn viên xuất sắc nhất” sao?

Thẩm Hạo Quân không dám đoán bừa, chỉ có thể xin 1 câu trả lời chuẩn xác.

Dù sao, người nhiều lần bảo tổ tiết mục xóa tên của Lương Tư Tư, chính là Dịch Tổng của họ mà.

Không lẽ cảnh vừa rồi làm Dịch Hoài Xuyên thay đổi suy nghĩ? Nhưng đối mặt với đối thủ cạnh tranh, theo lý phải tiếp tục cản trở Lương Tư Tư mới đúng chứ?

Chỉ cần là việc có liên quan Lương Tư Tư, Thẩm Hạo Quân liền cảm thấy tốc độ thông minh của bản thân giảm xuống, chỉ có thể giống như một vị trợ lý nhỏ mới nhận chức, chờ đợi sự chỉ thị rõ ràng của Dịch Hoài Xuyên.

Ánh mắt của Dịch Hoài Xuyên vẫn nhìn vào màn hình iPad, tốc độ lướt của ngón tay dường như cũng không chậm lại, phảng phất giống như đưa ra một quyết định nhỏ không hề quan trọng.

- Để cô ấy đi, đợi cô ấy vỡ đầu chảy máu, thì sẽ biết chỗ đó không có gì tốt.

Âm thanh trầm thấp lại một lần vang lên, âm lượng không lớn nhưng kiên định.

Giống như kiếm sắc rút ra khỏi vỏ, trong âm thanh nhẹ nhàng là đầy ắp khí lạnh, mang theo ý 1 kiếm chắc chắn sẽ đánh trúng.

Chỉ nghe âm thanh, toàn thân Thẩm Hạo Minh lạnh lẽo.

Chuyện Dịch Hoài Xuyên khẳng định, cơ bản chưa bao giờ sai, lần trước anh ta dùng ngữ khí này khẳng định, là lúc cha anh ta lấy lý do đưa mẹ kế ra nước ngoài du lịch, thật ra là muốn lôi kéo cổ đông khống chế anh ta.

Khi đó, Dịch Hoài Xuyên cũng nói 4 từ này – để ông ấy đi.

Sau đó, cha anh không còn cách nào trở về nước, đương nhiên cũng không thể tiếp tục nhúng tay vào Dịch Thị.

Thẩm Hạo Quân thật không dám nghĩ, thứ đang đợi chờ Lương Tư Tư rốt cuộc là chuyện đáng sợ gì.