Mục Thiên Dã dùng tay trái kéo cà vạt xuống, căm phẫn quăng lên sofa, xoay người đi vào phòng bếp. Anh cầm lấy một cốc nước ở máy lọc nước, đưa lên miệng.
......
......
Ở trên tầng.
Ninh Tiểu Phỉ treo chiếc khăn ướt sũng lên giá, giơ tay túm lấy mái tóc ướt, thuận tay kéo ngăn kéo lấy máy sấy tóc ở bên trong ra, đang chuẩn bị cắm điện lại vội vàng rụt tay trở về.
Cô nhanh chóng lẻn vào phòng ngủ, lấy điện thoại di động xem đồng hồ, vừa quay mặt liền nhìn thấy ánh đèn ngoài cửa xuyên vào.
Ai bật đèn vậy?
Trái tim cô giật nảy, nhanh chóng chạy vọt tới bên cửa, thò đầu nhìn ra bên ngoài, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ánh đèn sáng lên trong phòng khách.
Diêm vương gia đã về!
Cô vội vàng rụt đầu lại, đóng cửa nhanh chóng quay lại phòng tắm, thu dọn hết đồ đạc trên bồn rửa tay vào ngăn kéo. Một tay ôm lấy đống quần áo đã chuẩn bị sẵn, một tay nhấc vali lên, nhón mũi chân đi ra khỏi phòng ngủ.
Cô giống như một tên trộm, mò mẫm đi trên cầu thang, thò nửa khuôn mặt ra để nhìn trộm.
Trong phòng khách trống rỗng không có bóng người, đèn phòng bếp đang sáng, xem ra anh chắc hẳn đang ở trong phòng bếp.
Ninh Tiểu Phỉ cắn môi, ôm chặt quần áo trong tay, nhón mũi chân chuẩn bị lẻn xuống tầng.
Mũi chân vừa chạm xuống cầu thang, điện thoại di động của Mục Thiên Dã trong phòng khách liền vang lên.
Ting ting ——
Trong phòng khách vắng lặng yên tĩnh, âm thanh của điện thoại di động rất rõ ràng.
Ninh Tiểu Phỉ thầm than một tiếng, vội vàng rụt chân lại.
Mục Thiên Dã từ trong phòng bếp đi ra, đưa tay cầm lấy điện thoại di động đặt trên bàn trà, đưa lên bên tai.
"Mục tổng, tất cả camera giám sát tôi đều đã xem xong. Cô ấy trở về căn hộ lúc 5 giờ chiều hôm qua, đến buổi tối lúc 11 giờ 50 thì rời khỏi đó.” Ở đầu dây bên kia, Chu Đào giọng điệu rất cẩn thận: "Trong khoảng thời gian này, không có bất kỳ người nào ra vào căn hộ của anh.”
"Tôi biết rồi."
Mục Thiên Dã nhíu mày cúp điện thoại, cất bước đi lên cầu thang.
Ở hành lang, nghe tiếng người đàn ông đang đi lên tầng, Ninh Tiểu Phỉ khẩn trương co người lại, cái khó ló cái khôn, vội vàng đẩy cửa phòng khách bên cạnh rồi trốn vào.
Lúc này, Mục Thiên Dã đã đi lên tầng, đi tới trước cửa phòng ngủ lại dừng bước.
Tối hôm qua lúc gọi điện thoại cho Ninh Tiểu Phỉ là hơn 9 giờ tối, nếu đối phương thật sự ở cùng một chỗ với Ninh Tiểu Phỉ thì chắc là cũng ở trong căn hộ mới đúng.
Chung cư Lan Đình là chung cư cao cấp, giám sát toàn bộ 24/24, ngoài cửa căn hộ của anh có một camera, nếu có người ra vào căn hộ, camera giám sát chắc chắn đã quay lại.
Chu Đào làm việc luôn nghiêm túc và có trách nhiệm, không thể phạm sai lầm.
Chẳng lẽ là anh đã trách oan cho cô sao?
Bên trong cánh cửa, Ninh Tiểu Phỉ úp sấp người vào cửa, từ khe cửa nhìn bóng lưng người đàn ông, cẩn thận hít thở, sợ đối phương sẽ phát hiện ra động tĩnh của cô.
Nhưng do quá mức chú ý đến Mục Thiên Dã, cô căn bản cũng không chú ý tới quần áo kẹp dưới nách cô sắp rơi xuống.
Cô không giữ được nữa, áo ngực rơi xuống sàn nhà, phát ra một tiếng động nhẹ.
Ninh Tiểu Phỉ hoảng sợ, nhìn về phía sau rồi lại quay mặt lại.
Nhìn thấy Mục Thiên Dã ở hành lang dường như đã nghe thấy âm thanh đang xoay người đi về phía cô, cô trợn trừng mắt.
Xong rồi, xong rồi, xong rồi!
Cô giơ tay che cái miệng nhỏ, nhanh chóng ôm quần áo xoay người, nâng ga giường lên, nhanh chóng chui xuống gầm giường.
Rầm!
Cửa phòng đã bị đẩy ra.
Sau đó.
Ánh đèn sáng lên.
Mục Thiên Dã sải bước đi tới, nhìn lướt qua phòng khách, ánh mắt dừng trên chiếc vali bên cạnh giường hai giây rồi lại di chuyển đến góc giường nơi lộ ra đôi chân nhỏ trắng nõn, đôi mắt đen nháy lập tức nheo lại, tràn đầy nguy hiểm.