Ngày hôm sau lúc Khương Viễn tỉnh lại, bên cạnh không có ai, cậu vén chăn bông lên, sự lạnh lẽo của tiết trời cuối thu đầu đông làm cậu rùng mình một cái.
Trên ghế là bộ quần áo cậu mặc hôm qua, Khương Viễn chuẩn bị xuống giường đi lấy, nhưng lại cảm giác được xúc cảm dưới hạ thân có chút không đúng.
Tay cậu sờ lên lớp vải mỏng kia, nhìn Hạnh Nguyên Trúc vừa đẩy cửa đi vào bằng biểu cảm lạnh nhạt.
Hạnh Nguyên Trúc cười lấy lòng, nói: “Viễn ca, ngày hôm qua lúc giúp anh tẩy rửa không tìm thấy quần áo phù hợp nên anh tạm chấp nhận mặc cái này chút nhé.”
Giữa mày Khương Viễn nhảy nhảy, cởi cái qυầи ɭóŧ tam giác của phụ nữ kia để qua một bên rồi mặc áo vào.
“Anh Viễn, em vừa mới nấu xong cơm trưa, anh sửa soạng xong thì xuống ăn cơm đi.”
Khương Viễn vốn định trực tiếp rời đi, nhưng là nghĩ một hồi cũng không từ chối.
Cậu lập tức vào phòng tắm, tuy rằng hôm qua thân thể đã được rửa sạch sẽ, nhưng cái cảm giác dính dính hình như vẫn còn, vậy nên cậu đi tắm lại.
Thời điểm nhìn thấy dấu hôn rậm rạp chi chít trên người, gân xanh trên trán Khương Viễn liền không nhịn được mà nhảy nhảy.
Đám người này không phải đều có tật xấu gì đó chứ? Khi còn nhỏ không được bú sữa mẹ hay sao mà lại thích cắn cậu như vậy. Lại nói tiếp, trong mấy tên bạn tình của cậu thì chỉ có Lâm Tri Bạch là không thích cắn lung tung, nhưng thay vào đó hắn lại thích gặm tai cậu.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Khương Viễn khởi động lại di động đã tắt nguồn hôm qua mới phát hiện bên trong có mấy cuộc gọi nhỡ. Tất cả đều là của nữ nhân kia, ngay cả số của Khương Lập Quốc đang nằm trong sổ đen cũng gọi đến vài cuộc.
Khương Viễn không có gọi lại. Sau khi ăn cơm trưa xong, cậu ngồi ở trong nhà của Hạnh Nguyên Trúc làm bài tập.
Thời điểm lúc Khương Viễn suy nghĩ cái gì đó, thì sẽ có thói quen cắn đầu bút, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ lâu lâu mới xuất hiện.
Lực chú ý của Hạnh Nguyên Trúc ngay từ đầu đã không để trên quyển bài tập mà vẫn luôn nhìn trộm về phía Khương Viễn.
Phần cổ lộ ra bên ngoài của Khương Viễn vẫn còn mấy vết đỏ do hắn để lại, Hạnh Nguyên Trúc chỉ cần nhớ lại sự việc đẹp đẽ của ngày hôm qua thôi đã cảm thấy côn ŧᏂịŧ muốn cứng rồi.
Khương Viễn viết lời giải bài tập ra lên giấy nháp, nhưng mới viết được một nửa liền dừng lại, không biết phải làm gì tiếp theo.
Cậu có chút bực bội mà buông xuống bút, hướng mắt nhìn về phía Hạnh Nguyên Trúc.
“Nhìn đủ chưa?”
Hạnh Nguyên Trúc không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể thành thật mà lắc đầu.
Hắn không dám làm càn giống như ngày hôm qua, bởi vì hôm nay lúc Khương Viễn tỉnh lại, thái độ so với hôm qua hoàn toàn khác nhau, thậm chí so với lúc trước còn ác liệt hơn một chút.
Hạnh Nguyên Trúc có thể cảm giác được quan hệ bạn bè của hắn và Khương Viễn đã biến mất, thay vào đó lại xuất hiện một loại ngăn cách khác, làm hắn không biết phải làm sao.
Rõ ràng quan hệ đã trở nên biến chất, hắn cũng đã ăn được người mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm, nhưng Khương Viễn lại càng trở nên xa cách không thể với tới hơn, không còn cảm giác nắm được trong tay như ngày hôm qua nữa.
Giống như lúc hắn ăn được một món ăn ngon, nhưng thời điểm nuốt đồ ăn vào bụng, tất cả đều biến thành không khí vậy. Những gì còn sót lại chỉ có kɧoáı ©ảʍ cùng sung sướиɠ lưu lại trên tinh thần.
Khương Viễn bị bộ dáng cô vợ nhỏ của Hạnh Nguyên Trúc làm cho tức cười, cậu biết trong thâm tâm Hạnh Nguyên Trúc có chút tình cảm với cậu, nhưng Khương Viễn không cần loại tình cảm này.
“Đề này không biết làm sao, để em nhìn xem.”
Hạnh Nguyên Trúc không biết vì cái gì mà theo bản năng cảm thấy có chút không tốt, cho nên hắn lập tức đổi đề tài, dẫn dắt hướng chú ý về lại chuyện học tập.
Khương Viễn thu hồi ánh mắt, xoay bút nghe Hạnh Nguyên Trúc giảng đề, sau khi đã hiểu bài thì nói "cảm ơn" với hắn, tiếp tục làm bài tập.
Kỳ thật phát triển lên làm bạn tình cũng có nhiều chỗ lợi, Khương Viễn không chút để ý mà nghĩ ngợi, huống hồ được dạy kèm lại kiến thức năm nhất, cùng với sự trợ giúp của giáo viên vật lý và hoá học, thành tích của cậu so với trước kia đã tiến bộ hơn không ít.
Ít nhất điểm của cậu có thể nâng từ hạng nhất cuối lớp lên hạng nhì cuối lớp, làm người đạt hạng nhì cuối lớp bị cậu vượt qua mà chịu đả kích không thôi.
Khương Viễn cũng không có ở nhà của Hạnh Nguyên Trúc quá lâu, Ngao Vọng gửi tin nhắn hẹn cậu đi chơi bóng.
Hạnh Nguyên Trúc theo bản năng hỏi:
“Anh Viễn, anh muốn đi đâu?”
“Chơi bóng.”
“Em có thể cùng đi với anh được không?” ánh mắt Hạnh Nguyên Trúc sáng lên, nhớ đến bộ dáng oai phong trên sân bóng của cậu, l*иg ngực hắn bắt đầu *bang bang* nhảy lên: “Em đứng bên cạnh nhìn anh chơi.”
Khương Viễn ban đầu tính từ chối, nhưng nhìn đến ánh mắt mong chờ của Hạnh Nguyên Trúc, buộc miệng nói một câu "tùy cậu".
Trên sân bóng, Ngao Vọng đã chờ sẵn ở đó.
Hắn đã gấp không chờ nổi, vốn dĩ hắn đã tính đi gặp Khương Viễn từ lâu rồi, nhưng hắn không nghĩ tới, ba hắn vì muốn quản giáo hắn mà ném hắn vào một cái trại hè quản lý phong bế.
Ngao Vọng lúc ấy hấp hối giãy giụa, mùa hè đã sắp hết rồi mà còn trại hè cái gì, nhưng hắn phản kháng không có hiệu quả, chỉ có thể ngậm ngùi ở trong trại hè chịu quản thúc, không thể liên lạc với bên ngoài.
Ngày được thả ra, hắn liền lập tức chạy như bay đi tìm Khương Viễn.
Không lâu sau hắn nhìn thấy Khương Viễn mặc đồng phục đi tới, chỉ là…… Vì cái gì đi theo bên cạnh Khương Viễn còn có thêm một tên đàn ông nữa?!
“Sao còn mang thêm người theo nữa?”
Ngao Vọng bắt lấy tay Khương Viễn, hướng về Khương Viễn mà vứt mị nhãn.
“Không phải chơi bóng sao?”
Khương Viễn nhìn xung quanh, trừ bỏ Ngao Vọng đứng ngoài sân bóng rổ, nghĩ lại chính mình đúng là sai lầm.
Cậu vậy mà thật sự cho rằng tên ngốc này hẹn cậu ra chỉ để chơi bóng.
“Thì chơi bóng.”
Ngao Vọng cười tủm tỉm nói, trong giọng nói còn mang theo chút ái muội, chơi bóng với hắn, chơi xong phía dưới rồi lên chơi phía trên.
“Hai người thì có cái gì mà chơi, anh Viễn, nếu không còn ai, vậy thì chúng ta về thôi.”
Hạnh Nguyên Trúc lạnh lùng mà nhìn Ngao Vọng, cảm giác nguy cơ trong lòng nói cho hắn biết, cái tên trước mặt chả có gì tốt lành.
“Cậu thích về thì về một mình đi, đi thong thả, không tiễn.”
Ngao Vọng nhếch khóe miệng, dựa lại gần Khương Viễn, kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà nhìn Hạnh Nguyên Trúc.