Thẳng đến khi Hạnh Nguyên Trúc rời đi, Khương Viễn mới lấy lại tinh thần, phát hiện chuyện này hoàn toàn khác so với tưởng tượng của cậu.
Cậu đã nghĩ rằng Hạnh Nguyên Trúc sẽ bị tổn thương đau đớn và xấu hổ mà chất vấn cậu, sau đó bọn họ sẽ nổ ra một cuộc cãi vã, và cậu sẽ mất đi một người bạn tốt, rồi trở thành người xa lạ như trước đây.
Nhưng giờ thì sao?
Phản ứng của Hạnh Nguyên Trúc có phải là quá hào hứng rồi không, giống như hắn đã luôn chờ đợi điều này từ rất lâu rồi vậy. Khương Viễn nheo mắt, phát hiện Hạnh Nguyên Trúc còn che giấu rất kỹ.
Tuy vậy, Khương Viễn cũng không tính nhục nhã người ta nữa, mới vừa rồi chỉ là cảm xúc bốc đồng mà thôi, cậu không thích lấy chuyện vạch trần bí mật của người ta ra làm niềm vui.
Nghĩ đến lát nữa Hạnh Nguyên Trúc sẽ mặc đồ con gái rồi làʍ t̠ìиɦ với cậu, Khương Viễn tưởng tượng như thế nào cũng cảm thấy hơi gượng gạo, có hơi muốn trốn đi. Nhưng như vậy không phải trông cậu rất nhát gan sao.
Khương Viễn chợt nghĩ tới một chuyện, đi đến phòng Hạnh Nguyên Trúc gõ cửa.
“Anh Viễn, em đây, anh nói đi!”
Hạnh Nguyên Trúc mới trang điểm được một nửa. Tuy đã cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất để trang điểm, nhưng thật sự không có cách nào để nhanh hơn, đây đều là các bước quan trọng để trang điểm cho xong, nếu không tí nữa lúc thân mật cùng anh Viễn, lỡ như cậu thấy lớp trang điểm của hắn thật xấu xí thì phải làm sao.
“Tôi không phải .”
Khương Viễn rất lo rằng Hạnh Nguyên Trúc sẽ hiểu lầm cái gì đó, cậu không hứng thú với việc đâm người khác.
“Anh, em là 1!”
Hạnh Nguyên Trúc thiếu chút nữa đã nhảy cẫng lên, giả nữ chỉ là sở thích chứ không phải thuộc tính, hắn thích mặc đồ con gái chỉ vì cảm thấy đẹp chứ không phải thực sự muốn làm con gái.
“Vậy mượn phòng tắm nhà cậu dùng một chút.”
Khương Viễn vừa nghe không cần phải làm 1 liền thoải mái, đến phòng tắm tắm rửa.
Khương Viễn tắm khá lâu, cậu đã sớm muốn đi tắm thật sạch sẽ, chỉ là do cuộc điện thoại kia làm cậu khá hoảng loạn. Cậu lau hết nước trên người, mặc một cái áo thun rộng rãi ra ngoài. Cậu vừa tiến tới, "thiếu nữ" tóc ngắn đang ngồi trên ghế liền dán ở trên người cậu.
“Anh Viễn, anh thơm quá.”
Nhiệt độ quấn quanh thân thể Khương Viễn hoà cùng với hương sữa tắm làm cả người cậu toát ra mùi thơm ngọt ngào.
Khương Viễn lần đầu tiên gặp phải tình cảnh như hiện tại, nếu Hạnh Nguyên Trúc đang ở trong bộ dạng bình thường thì cậu sẽ rất tự nhiên mà mở chân hướng về hắn, nhưng nhìn đến bộ váy của "thiếu nữ" trước mặt, cậu không thể tránh khỏi mà có chút cứng ngắc, thậm chí cảm giác ngượng ngùng hiếm thấy cũng nổi lên.
Ngay cả màn dạo đầu mọi khi cũng làm Khương Viễn cảm thấy quái dị, cậu đơn giản trực tiếp cởϊ qυầи rồi nằm lên giường, để Hạnh Nguyên Trúc trực tiếp tiến vào.
Cậu nguyên bản còn cho rằng lúc Hạnh Nguyên Trúc nhìn thấy hạ thân khác với người bình thường của cậu sẽ bị dọa trong chốc lát, nhưng không nghĩ tới Hạnh Nguyên Trúc chỉ khen hai câu "xinh đẹp" rồi ôm mông cậu lên mà liếʍ.
Khương Viễn làm sao có thể biết rằng Hạnh Nguyên Trúc đã sớm ngày nhớ đêm mong với cái âʍ ɦộ phía dưới của cậu, mỗi đêm trước khi đi ngủ đều sẽ nghĩ xem phải đυ. cậu như thế nào.
“Chỉ được dùng phía dưới của cậu thôi…… A…… Nóng quá……”
Khương Viễn không quên dặn dò, sau khi nói xong cậu có chút mất tự nhiên mà muốn xoay người lại, loại chuyện như liếʍ hạ thân này chỉ có tên chó như Ngao Vọng kia mới làm, chứ chưa có ai làm như vậy với cậu, bởi vì đã lâu không làm, thậm chí còn có hơi không quen.
Đầu lưỡi nóng bỏng di chuyển trên âʍ ɦộ nhạy cảm, Hạnh Nguyên Trúc không chỉ có liếʍ mà còn mυ'ŧ, làm bên ngoài âʍ ɦộ mọc lên một đám dấu hôn tình sắc.
“Anh Viễn, chỗ này của anh đang chảy nước.”
Hạnh Nguyên Trúc "ha ha" cười, hút miệng huyệt như hút suối nguồn.
Âʍ ɦộ mềm múp bị đầu lưỡi kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà hé mở ra, ngày hôm qua đã bị bút máy chơi tới non mềm mọng nước, tiểu huyệt cơ khát đã mấy ngày rồi không được ăn dươиɠ ѵậŧ đàn ông.
Chuyện này nói tới liền muốn trách cứ Lăng Thanh Miểu, Khương Viễn rõ ràng có không ít bạn tình, không có Lâm Tri Bạch thì cũng có Ngao Vọng hoặc là Chu Mạn, nhưng thời gian của cậu đều bị Lăng Thanh Miểu, hay nói cho đúng là đủ thứ loại bài tập của Lăng Thanh Miểu chiếm cứ.
Nếu không hoàn thành đúng thời hạn, Lăng Thanh Miểu sẽ gọi cậu vào văn phòng giáo viên, chơi huyệt của cậu muốn hư đến khi nào cậu làm xong bài tập thì thôi. Đây quả thực không phải là chuyện mà con người có thể làm.
Hạnh Nguyên Trúc có thể cảm giác được sự nhiệt tình của âʍ ɦộ Khương Viễn, vốn định trào phúng rằng Lâm Tri Bạch không đút cậu no. Nhưng vừa nghĩ tới liền tự làm chính mình bực bội, vậy là dứt khoát không hỏi, chuyên tâm thưởng thức nhục huyệt mà mình mơ ước hàng đêm.
Đầu lưỡi lướt qua các vết nhăn trong nhục huyệt, ngậm lấy âm đế tròn tròn, chỗ này giống như một quả nho căng mọng và mềm mại, cảm giác như chỉ cần hút mạnh một chút liền hút được đầy nước.
Âm đế bị ngậm lấy mà cảm nhận được sự nóng bỏng, nơi bị đầu lưỡi đùa giỡn đều không tự giác mà nóng lên, không nhịn được mà run rẩy, kɧoáı ©ảʍ như thủy triều cuồn cuộn đánh lên. Khương Viễn phát ra tiếng thở dốc sung sướиɠ, kɧoáı ©ảʍ dồn dập lại bén nhọn kia mang theo tê dại mà truyền khắp toàn thân, Khương Viễn theo bản năng bắt lấy bất cứ thứ gì mà chính mình có thể bắt lấy trong tay, là chiếc váy trên người Hạnh Nguyên Trúc.
Cảm giác mê man bị tìиɧ ɖu͙© đánh sâu, đầu lưỡi cuốn lên bắt chước động tác dươиɠ ѵậŧ cắm rút trong miệng huyệt, hai mảnh âʍ ɦộ ở phía dưới Khương Viễn chờ không nổi mà kẹp lấy đầu lưỡi, dâʍ ŧᏂủy̠ theo đó không ngừng chảy ra ngoài, tất cả đều bị đầu lưỡi hút hết không sót giọt nào.
Hạnh Nguyên Trúc tham lam mà liếʍ mυ'ŧ nhục huyệt ngập nước, dùng khoảng cách mà đầu lưỡi có thể đâm tới đυ. tiểu huyệt của Khương Viễn, huyệt da^ʍ kẹp lưỡi hắn có chút đau, hắn liền cắn lên âʍ ɦộ như xả giận, liếʍ mυ'ŧ lôi kéo thịt huyệt, rất vừa lòng mà nghe âm thanh dâʍ đãиɠ của Khương Viễn.
Hạnh Nguyên Trúc chưa thỏa mãn lắm, hắn đổi lại nơi khác.
Thời điểm hậu huyệt bị đυ.ng vào, Khương Viễn thiếu chút nữa đã lêи đỉиɦ, nơi đó truyền đến cảm giác thấm ướt làm da đầu cậu tê dại.
“Tôi đã nói là không được đυ.ng vào phía sau.”
Khương Viễn đứng dậy, nắm được đầu tóc ngắn của Hạnh Nguyên Trúc, cưỡng ép hắn ngẩng đầu.
Hạnh Nguyên Trúc cũng thuận theo mà ngẩng đầu, hắn nhưng không muốn tóc giả của mình bị kéo xuống, như vậy sẽ không hoàn mỹ.
Hắn chỉ trang điểm nhẹ, thoạt nhìn giống như một cô gái xinh đẹp lại mạnh mẽ, nhưng chỉ cần là người có nhận thức rõ ràng sẽ biết đây không phải con gái. Đôi mắt hắn đen trầm, trong ánh mắt lại mang theo du͙© vọиɠ nồng đậm và cuồng nhiệt, môi bị dâʍ ŧᏂủy̠ của Khương Viễn chảy ra làm cho trở nên đỏ thắm.
“Em chỉ liếʍ thôi, anh Viễn, thực sự sẽ rất sướиɠ.”
Hạnh Nguyên Trúc bảo đảm, hắn vừa nói ngón tay vừa xoa xoa đóa hoa hồng diễm ướt đẫm, cắm vào nhục huyệt ướt mềm.
Kɧoáı ©ảʍ từ nhục huyệt hơi phân tán đi lực chú ý của Khương Viễn, Hạnh Nguyên Trúc nhân lúc này, lại lần nữa cúi đầu, đưa đầu lưỡi di chuyển xung quanh từng nếp nhăn trên hậu huyệt.
Nơi này chưa từng bị bất kỳ kẻ nào chạm qua, loại cảm giác là người lần đầu tiên này làm hắn sung sướиɠ, càng thêm ra sức liếʍ mυ'ŧ nhục huyệt co rút màu đỏ nhạt.
“A…a…… Đừng…Shh……”
Tay chân khương Viễn có chút nhũn ra, cảm giác bị đầu lưỡi liếʍ mυ'ŧ trên hậu huyệt cực kỳ quái dị, nhưng vấn đề là cư nhiên còn rất thoải mái. Cậu có thể cảm nhận được cửa hậu huyệt dần dần mềm ra, như thế này là không thể được.
“Hạnh Nguyên Trúc có thể…… A…… Ngô……”
Đầu lưỡi vừa lơ đãng chui vào bên trong hậu huyệt chưa từng bị khai phá bao giờ, tay chân Khương Viễn đều đưa ra sau che lại, trên mặt phủ lên tìиɧ ɖu͙© ướt hồng.
Hạnh Nguyên Trúc đang quỳ gối trên giường, chiếc váy xinh đẹp màu mơ đỏ sậm bị dươиɠ ѵậŧ cương lên thành túp lều, nhìn sự giao thoa giữa một vật xinh đẹp và một vật xấu xí tràn đầy dục niệm làm kí©ɧ ŧɧí©ɧ Khương Viễn.
“Tôi đã nói không thể là không thể, nếu còn có lần sau, vậy thì đừng làm.”
Chân Khương Viễn dẫm lên túp lều trên váy, ngữ khí ác liệt mà nói.
Không quan tâm phía dưới của mình đã chảy đầy nước cùng gương mặt cực kỳ thiếu đυ., Khương Viễn vẫn chiếm thế thượng phong.
“Anh Viễn, em sai rồi.”
Gò má Hạnh Nguyên Trúc hồng lên, chủ động nhận sai, thoạt nhìn thập phần ngoan ngoãn, nhưng nếu hắn không có di chuyển dươиɠ ѵậŧ hắn cách váy ma sát trên chân Khương Viễn thì có lẽ sẽ càng có sức thuyết phục hơn.
Nhưng ma sát cách một lớp và váy cũng không quá sướиɠ, Hạnh Nguyên Trúc xốc váy lên, dùng dươиɠ ѵậŧ đã giơ cao áp vào lòng bàn chân của Khương Viễn.
Cảm giác ướt dính trên lòng bàn chân, nhiệt độ nóng bỏng kia như muốn đem đã thịt cậu hòa tan.
Không có váy che lại, Khương Viễn nhìn thấy hình dáng dươиɠ ѵậŧ của Hạnh Nguyên Trúc. So với bề ngoài tinh tế thanh tú của Hạnh Nguyên Trúc hoàn toàn khác nhau, thân màu xanh tím, gân xanh nổi lên rõ rệt, tuyến dịch từ đỉnh qυყ đầυ nhỏ giọt xuống, Khương Viễn nhịn không được mà rụt rụt hoa huyệt.
“Chỗ này dài như thế, anh Viễn anh đừng ghét bỏ nó nhé.”
Hạnh Nguyên Trúc ảo não mà nói, lúc trước màu của dươиɠ ѵậŧ hắn cũng không thâm như thế, nhưng từ khi gặp được Khương Viễn, hắn đã dùng qυầи ɭóŧ của cậu thủ da^ʍ vô số lần. Sau đó, chỗ này ngày càng trở nên xấu xí.
Nhưng Khương Viễn không chê, cậu vừa nhìn âʍ ɦộ liền phát ngứa.