Món tráng miệng được lấy từ trong tủ lạnh ra có tác dụng làm dịu bầu không khí, Khương Viễn nhìn tiêu đề mình viết liền cảm thấy hơi xấu hổ, cũng may là Hạnh Nguyên Trúc cố ý làm nhạt đi bầu không khí ngượng ngùng này, để cho Khương Viễn không đến nổi quá xấu hổ.
Hạnh Nguyên Trúc bắt đầu giúp Khương Viễn học thêm môn toán, bắt đầu từ những kiến thức cơ bản trước, hắn rất kiên nhẫn và khi thấy Khương Viễn hiểu được một câu hỏi thì liền lộ ra niềm vui sướиɠ có thể nói là so với Khương Viễn còn phấn khích hơn.
Khương Viễn thầm cảm ơn, cúi đầu nhìn xuống đám kí tự, mặc dù có đôi khi cậu cảm thấy những người như Chu Mạn và Hạnh Nguyên Trúc quá tốt bụng, nhưng so với giễu cợt, thì có đôi khi cậu lại cảm thấy hâm mộ cùng biết ơn họ nhiều hơn.
Khương Viễn kiềm chế suy nghĩ của mình, tiếp tục nỗ lực nghiên cứu các công thức mà Hạnh Nguyên Trúc đã nói.
Không nghi ngờ gì nữa thời gian dạy thêm thường trôi qua rất nhanh, Khương Viễn ăn trưa và ăn cơm chiều tại nhà Hạnh Nguyên Trúc, đến khi cậu tìm ra công thức cơ bản và phần lớn nội dung trong hai bài kiểm tra thì đã là bảy tám giờ tối.
“Nếu tiện thì cậu, tối nay cậu ở lại nhà tôi ngủ đi, nhà tôi chỉ có tôi... Cùng em gái của tôi thôi, mà em gái của tôi tối nay nó không có ở nhà.”
Hạnh nguyên Trúc gần như đã quên mất thân phận khác của mình, vì vậy hắn đã sắp xếp trước những lời nói dối hoàn hảo, để lỡ nếu có một ngày nào đó hắn bị lộ thì cũng sẽ dễ ăn dễ nói hơn.
Với lại dùng lý do này không biết chừng còn có thể được ngủ chung với Khương Viễn trên một chiếc giường cũng nên, dù sao căn phòng trong nhà kia cũng là của “Em gái” hắn, nên chuyện hai người con trai như bọn họ chen nhau ngủ trên một chiếc giường không phải là điều rất bình thường sao?
“Không cần đâu, tôi sẽ về nhà.”
Khương Viễn lắc đầu, tuy rằng cậu rất cảm kích người bạn học này đã giúp đỡ mình, nhưng cậu không có quen ngủ chung giường với người khác, huống chi là bạn chỉ vừa mới quen.
“Được, vậy chúng ta nói chuyện thêm vài câu nữa, tôi đi lấy ly nước.”
Hạnh Nguyên Trúc giấu đi sự thất vọng bằng một nụ cười, bước ra khỏi phòng và đi vào bếp.
Hắn cầm chiếc ly trên tay, xoay nhẹ cổ tay, đổ nước chanh vào và mong chờ điều gì đó sẽ xảy ra tiếp theo.
Hạnh Nguyên Trúc trở về phòng với hai ly nước chanh, một ly đặt trước mặt mình và một ly đặt trước mặt Khương Viễn.
“À đúng rồi, tôi nhớ tôi còn mua vài món đồ ăn ngon, để tôi đi lấy…”
Hạnh Nguyên Trúc tựa hồ nhớ ra điều gì đó liền muốn xoay người bước ra ngoài, bởi vì hành động vội vàng, mà cái ly nước chanh đặt trước mặt Khương Viễn còn chưa có kịp để ổn định đã bị cổ tay hắn đυ.ng trúng khiến nó chao đảo, cái ly nước chanh hơi lạnh đổ hết lên quần của Khương Viễn, rất nhanh đã thấm ướt hết một mảng lớn.
“Thật xin lỗi, tôi không để ý.”
Hạnh Nguyên Trúc lập tức lấy khăn giấy ra lau trên quần của Khương Viễn, vẻ mặt tràn đầy cảm giác có lỗi.”
“Không sao đâu.”
Khương Viễn nhận lấy khăn giấy từ tay Hạnh Nguyên Trúc, tuỳ tiện lau vài cái trên quần, cảm giác nhớp nháp khó chịu, nhưng cũng không phải là không thể chịu được.
“Nếu không thì cậu đi tắm rửa đi, tôi cho cậu mượn quần áo mà tôi chưa mặc, phòng tắm ở trong đó.”
Cửa phòng ngủ đang mở, Hạnh Nguyên Trúc chỉ cho Khương Viễn hướng vào phòng tắm, còn mình đi tới tủ đồ tìm kiếm quần áo, hắn ngoài miệng nói ra những lời khẩn thiết vội vàng, nhưng khi quay lưng về phía Khương Viễn thì lại lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Khương Viễn đang mặc qυầи ɭóŧ của hắn... Ưm, vừa nghĩ tới Hạnh Nguyên Trúc liền bắt đầu phấn khích.
Hạnh Nguyên Trúc quyết định quá nhanh, khiến cho Khương Viễn sững sờ một chút, sau đó mới ngập ngừng nói: “Cậu quá nhỏ.”
Hạnh Nguyên Trúc nghe vậy thì ngay lập tức quay đầu lại, vội vàng nói để chứng tỏ bản thân: “Tôi không nhỏ!”
Mặc dù hắn thích những bộ trang phục con gái dễ thương, nhưng hắn thực sự không nhỏ.
Ánh mắt của Khương Viễn vô thức nhìn Hạnh Nguyên Trúc nhìn lướt qua các phần cơ thể và giải thích: “Ý tôi là, hình dáng cơ thể.”
Cậu nhìn cánh tay và đôi chân gầy guộc của Hạnh Nguyên Trúc, thực sự không nghĩ quần áo của hắn mình có thể mặc được, ngay cả quần áo của Lâm Tri Bạch cũng có thể khiến cậu mặc thành đồ bó sát khoe ngực khoe mông, huống chi là thân hình của Hạnh Nguyên Trúc so với Lâm Tri Bạch còn mảnh mai hơn.
Hạnh Nguyên Trúc nhận ra mình đã phản ứng thái quá, không khỏi đỏ mặt vì xấu hổ, lắp bắp trả lời:
“Vậy thì cậu cứ thay qυầи ɭóŧ đi, để tôi giúp cậu phơi quần lên, sau đó cậu có thể ngồi ở trong chăn bông, chúng ta lên giường viết chủ đề, yên tâm tôi sẽ không nhìn trộm cậu đâu.”
Khi Hạnh Nguyên Trúc nói ra những lời này hắn còn chỉ vào bàn làm việc trên giường bên cạnh, Khương Viễn nhìn theo ánh mắt của hắn rồi gật đầu.
“Xin lỗi vì đã làm phiền cậu.”
Lúc bình thường thì Khương Viễn cũng không quan tâm có bị người khác nhìn thấy nội y hay không, nhưng hôm nay hơi đặc biệt, Ngao Vọng như chó kia cắn đùi cậu và để lại một hàng dấu vết, cậu thực sự cũng không muốn bị Hạnh Nguyên Trúc nhìn thấy.
Chuyện này cũng không có gì đáng xấu hổ, chỉ là đơn giản những người không liên quan gì đến chuyện này, thì cũng không cần lôi vào để biết bí mật của cậu làm gì.
Khi Hạnh Nguyên Trúc đưa qυầи ɭóŧ của mình qua thì đầu ngón tay của hắn khẽ run lên, khi thấy cửa phòng tắm đóng lại, hắn nhanh chóng hít thở sâu hai hơi, để kiềm chế sự hưng phấn của mình.
Khi Khương Viễn ở trong phòng tắm mặc vào qυầи ɭóŧ của Hạnh Nguyên Trúc, cậu quả thực có chút bất đắc dĩ, sự miễn cưỡng này không phải do kích thước phía trước, mà là chu vi vòng hông chênh lệch.
Chẳng qua chuyện này cũng không phải là vấn đề gì lớn lắm, cậu bước vào phòng ngủ và thấy Hạnh Nguyên Trúc đang quay lưng về phía cậu như sợ sẽ nhìn thấy thứ gì đó, làm cậu cảm thấy bạn học nam này dường như có chút ngại ngùng.
Nhưng điều mà Khương Viễn không biết là, bạn học nam nhút nhát này đang âm thầm cưỡиɠ ɧϊếp cậu bằng mắt bằng chiếc gương trong phòng.
Đôi mắt của Hạnh Nguyên Trúc gần như bị mông của Khương Viễn chiếm trọn, cặp mông đầy đặn của cậu khẽ run lên khi cậu bước đi, vài dệt căng chặt bó sát quấn lấy cặp mông vốn đã mập mạp của cậu làm nó càng tăng thêm phần hấp dẫn, ở vị trí từ đầu mông nhích lên, lộ ra khe mông khiến cho cổ họng của Hạnh Nguyên Trúc càng thêm khô khốc.
Nhưng hắn rất nhanh đã phát hiện ra được điều bất thường, khi Khương Viễn đi lại ở giữa bắp đùi cậu dường như có những vết bầm tím và ở trên xương cụt có những vết đỏ ửng, khiến cho vẻ mặt của Hạnh Nguyên Trúc lập tức trở nên âm trầm và u ám.
Hắn gần như có thể tưởng tượng ra được cảnh Khương Viễn bị chơi như thế nào, và người đã chơi cậu đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức nào mới co thể để lại những vết ngón tay sâu như vậy.
Vào lúc này, từ tận đáy lòng Hạnh Nguyên Trúc rất mong Lâm Tri Bạch có việc gì đó để làm.