Đều Là Bạn Giường Tranh Làm Gì

Chương 15: ᗪâʍ Đãиg

Sau khi Khương Viễn tỉnh dậy, cảm thấy mình giống như một cái gối ôm, trên người còn có một người đang quấn lấy mình.

Khương Viễn từ nhỏ tới lớn đều là ngủ một mình vô cùng không quen khi có người ngủ cùng, hơn nữa đầu óc chưa kịp phản ứng lại, thì cậu đã dùng chân đá văng người trên giường xuống.

Ngao Vọng bị đá tỉnh dậy với vẻ mặt hoang mang, mà thủ phạm gây ra tội lại không có chút thành khẩn nào khi xin lỗi, cứ ở ngay trước mặt hắn trần trụi bước vào phòng tắm.

Ngao Vọng nhìn thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ khô ở dưới bắp đùi của Khương Viễn, liền nuốt nước bọt, cũng vội vàng đi vào phòng tắm rửa ngay lập tức.

Khương Viễn không có ý định lại chơi lần nữa, nên sau khi rửa sạch mùi hôi tanh của tϊиɧ ɖϊ©h͙, thì liền lưu loát mà mặc quần áo vào, một bộ dạng thoải mái định rời đi.

“Chờ đã, cùng nhau ăn cơm chiều đi? Tôi mời cậu.”

Ngao Vọng còn chưa có mặt vào quần áo đã vội vàng kêu Khương Viễn lại, trong lòng thầm nghĩ người này khi trên giường cùng lúc xuống giường thật sự quá khác nhau đi, một chút dịu dàng cũng không có, thật sự quá vô tình mà.

“Không cần.”

“Tại sao, khi chơi xong xuống giường lại không nhận con như vậy chứ, thật đúng là một người mẹ độc ác …”

“Câm miệng!”

Gân xanh trên trán của Khương Viễn giật giật, cắt ngang lời nói của Ngao Vọng.

Cậu cảm thấy nếu để cho Ngao Vọng tiếp tục nói nữa, thì cậu sẽ nổi máu đánh người.

Ngao Vọng mặc xong quần áo, liền nhảy tới bên cạnh Khương Viễn, cười hì hì hỏi: “Cùng nhau ăn cơm không?”

“Đi.”

Khi Ngao Vong bước về phía trước, hắn dường như nhớ ra điều gì vội vàng quay đầu lại hỏi Khương Viễn:

“Cái người đàn ông vô dụng kia chắc là không phải bạn trai của cậu đúng không? Đừng nói tôi là người thứ ba nha?”

Khương Viễn bất ngờ trong chốc lát rồi mới biết được người Ngao Vọng nói đến là ai, bởi vì trong thời gian ngắn thật sự cậu không biết hắn đang nói tới ai nên mới cho Lâm Tri Bạch danh xưng là “Người đàn ông vô dụng”.

“Chỉ là bạn giường mà thôi.”

Cậu lạnh lùng trả lời.

Khi Ngao Vọng vừa nghe người đó là bạn giường, thì khỏi phải nói hắn có bao nhiêu vui vẻ.

Hắn nhanh chóng tự đề cử mình và đạp vào người bạn giường không quen biết kia, nói: “Sao cậu không đổi người đi, tôi nghĩ là tôi cũng không tệ.”

Bởi vì người đàn ông đó nhất định không thể thỏa mãn được cậu, nếu không thì sao cậu lại tìm đến tôi? Ngao Vọng chưa kịp nói ra những lời này, nhưng trong lòng đã lớn tiếng gào thét mấy lần.

Khương Viễn nghe vậy thì có chút bối rối nhíu mày, hiện tại cậu không có ý định sẽ dừng lại mối quan hệ với Lâm Tri Bạch, trước mắt so về kỹ thuật thì tên chó này quả thực không tệ, chỉ là có chút phiền phức, với lại cậu và hắn cũng không học chung một trường nên cũng không tiện cho việc lăn giường.

“Không thay đổi.”

Ngao Vọng có chút ngạc nhiên, theo bản năng hỏi: “Tại sao?”

Điều này khác với những gì hắn tưởng tượng, rõ ràng hắn có khả năng hơn, dù là động từ hay tính từ, vậy thì tại sao chứ a a a a!

“Không tại sao cả.”

Lời nói của Khương Viễn rất tàn nhẫn, ánh sáng nhấp nháy của bảng hiệu đèn neon trên phố rọi vào trên hàng lông mày của cậu, mang theo vài phần u ám lạnh lẽo.

Cậu lười giải thích, cũng không cần phải giải thích.

“Vậy thì mối quan hệ của chúng ta cũng đâu khác gì bạn giường, còn không bằng chia tay với hắn ta rồi quen tôi cho rồi.”

Ngao Vọng càu nhàu, nghi ngờ sức hấp dẫn của chính mình, tan nát cõi lòng.

“Nếu cậu muốn, thì tại sao chúng ta lại không thể cùng tồn tại?”

Khương Viễn thực sự không hiểu Ngao Vọng đang nghĩ gì, có ai quy định là chỉ có thể tìm một người làm bạn giường à, chuyện này cùng tìm đối tượng thì có gì khác nhau, ít nhất thì trong chuyện quan hệ vẫn đúng như trình tự thế này là được.

Ngao Vọng buồn bực nhìn Khương Viễn nói: “Giọng điệu của cậu thật giống với mấy lão cặn bã.”

“Chỉ là bạn giường thôi, hoặc là cùng tồn tại, hoặc là cậu biến.”

Khương Viễn không chút do dự mà nói ra điều đó, tuyệt không để bụng nghĩ xem Ngao Vọng có bị tổn thương bởi những lời mình nói hay không, cậu không hề cảm thấy hắn có chút đáng thương nào, với lại không phải Ngao Vọng khi trên giường đều rất sảng khoái sao, cậu cũng không phải là người lừa gạt tâm hồn hay thể xác, hợp thì chơi, không hợp thì có thể đi.

“Oa thật tàn nhẫn, chẳng lẽ tôi không đáng để cậu nhớ nhung sao?”

Ngao Vọng giả vờ ôm ngực, giống như bị thương mà nói, làm sao hắn có thể nghĩ đến ba phút trước hắn còn đang cười nhạo người khác, mà giờ đây chỉ trong nháy mắt vai hề lại chính là hắn chứ.

Ngao Vọng mới vừa giả làm người đàn bà oán hận được nửa chừng, vừa thấy Khương Viễn sắp nhíu mày, như định bảo hắn cút ngay đi, thì hắn lập tức thay đổi vẻ mặt, nở ra một nụ cười tươi rói, miễn cưỡng thay đổi cảm xúc và lời nói của mình nhanh như một mũi tên.

“Nhưng mà! Làm nghề nào thì yêu nghề đó, nên tôi sẵn lòng trở thành người tình bí mật của cậu và để cậu có thể ở trên người tôi thoải mái trút ra hết những ham muốn.”

Vẻ mặt Ngao Vọng nhiệt huyết dồi dào, lời nói của hắn dõng dạc hùng hồn!

Trong lòng Ngao Vọng có chút tính toán nhỏ, bạn giường thì bạn giường, hắn cảm thấy với sự xuất sắc của mình, thì sớm muộn gì cũng có thể phô bày ra hết tài năng và trực tiếp bóp chết cái tên bạn giường trước đó.

Có ước mơ mới có hy vọng! Đây là sự tự tin của một bạn giường cực phẩm nhân gian!

Gân xanh trên trán của Khương Viễn giật giật, không nhịn được mắng một câu ngu ngốc.

Nhưng nét mặt cậu đã thoải mái hơn chút, có lẽ là vì có một kẻ ngốc nghếch luôn ở bên khiến cho tâm tình cậu trở nên tốt hơn.

Khương Viễn ăn cơm chiều xong, từ chối lời mời chơi một lần nữa vào buổi tối của Ngao Vọng, mà trở về nhà.

Khương Lập Quốc không có ở nhà, Khương Viễn ngã ở trên giường nhìn trần nhà, có chút mờ mịt không biết phải làm sao.

Trò chơi, phim ảnh... rất nhiều thứ có thể gϊếŧ thời gian, nhưng Khương Viễn không có hứng thú.

Thân thể mệt mỏi kiệt quệ sau khi chơi bóng và quan hệ tìиɧ ɖu͙© dường như đồng loạt bộc phát, khiến cho Khương Viễn có chút uể oải.

Lúc này điện thoại di động bất ngờ reo lên, Khương Viễn nghiêng đầu nhìn, một lúc sau mới chậm rãi cầm điện thoại di động lên.

[Không rõ số]: Xin chào, bạn Khương cùng lớp, tôi là Hạnh Nguyên Trúc

Bên cạnh còn có một biểu tượng cảm xúc rất dễ thương.

Khương Viễn nhìn lướt qua liền nhớ ra dãy số này là do Hạnh Nguyên Trúc hỏi khi đến giao đồ ăn cho cậu.

Khương Viễn ghi chép lại một chút thông tin, rồi đáp.

[Khương Viễn]: Có chuyện gì không?

[Hạnh Nguyên Trúc]: Không có không có, chỉ là gọi chào hỏi một chút, nếu cậu cần học thêm thì có thể tới tìm tôi và cậu có thể mượn ghi chú của tôi.

Hạnh Nguyên Trúc ở đầu dây bên đó lặp lại châm chước một lúc lâu, mới nói ra lời đó.

Hắn không nói cho, mà là cho mượn, dù sao có mượn thì sẽ có trả.

Khương Viễn nhìn dòng chữ này, mãi đến khi màn hình vụt tắt, mới trả lời lại.

[Khương Viễn]: Cảm ơn cậu, vậy khi nào cậu rảnh?

[Khương Viễn]: Tôi sẽ trả theo giá hiện tại

[Hạnh Nguyên Trúc ]: Không cần đưa tiền! Bây giờ tôi rảnh, mai tôi nghỉ, bây giờ tôi có thể mang vở ghi chép tới nhà cậu.

Hạnh Nguyên Trúc ở đầu dây bên kia kích động cầm điện thoại di động trả lời, cố ý nói như thế, vì hắn muốn biết nhà của Khương viễn ở đâu, để sau này tình cờ gặp mặt sẽ dễ dàng hơn.

Khương Viễn nhìn về phía phòng của mình, ngón tay chuyển động đáp lại.

[Khương Viễn]: Nhà tôi không tiện lắm, có thể tìm chỗ khác không?

[Hạnh Nguyên Trúc]: Vậy thì cậu có thể đến nhà tôi, địa chỉ là …

Khương Viễn nhìn địa chỉ rồi như chỉ trong vài giây đã đáp lại, cậu nghĩ Hạnh Nguyên Trúc dường như rất vui vẻ khi giúp người khác.

[Khương Viễn]: Vậy thì sáng mai tôi sẽ tìm cậu

[Hạnh Nguyên Trúc]: Được rồi, tôi sẽ đợi cậu.

Khương Viễn thở ra một hơi, nghĩ đến quyết định vừa rồi khiến cậu sẽ phải đối mặt với chuyện gì, trước mắt cậu đã bắt đầu đau đầu rồi.

Ở một nơi khác Hạnh Nguyên Trúc rơi vào tình trạng phấn khích, bắt đầu tổng vệ sinh dọn dẹp ngay lập tức, sau đó đem tất cả quần áo phụ nữ của mình sang một phòng khác.

Sáng hôm sau, Khương Viễn mang theo sách vở và bài tập bước ra khỏi nhà.

Kiến thức cơ bản của Khương Viễn ở trường trung học cũng không vững, thậm chí có thể nói là rất tệ, nên khi đối mặt với sự kiểm tra kỹ lưỡng của Hạnh Nguyên Trúc, hiếm thấy dáng vẻ chán nản ủ rũ của cậu.

Khương Viễn chống lại sự xấu hổ muốn bỏ chạy ra khỏi cửa, giả vờ bình tĩnh mà ngồi ở chỗ đó.

“Tình hình thực sự rất lạc quan, tôi sẽ giúp cậu lập một kế hoạch học tập phù hợp, cậu có thể tới ngăn mát tủ lạnh và lấy giúp tôi món tráng miệng tôi đã làm không, bây giờ chắc cũng được rồi đó.”

Hạnh Nguyên Trúc cười nói, đôi mắt mèo cong cong rũ xuống lộ ra dáng vẻ tốt bụng và đáng yêu.

Khương Viễn gật đầu, trong lòng cậu biết đây là hành động của Hạnh Nguyên Trúc khi lo lắng rằng cậu sẽ xấu hổ quá mức, nên liền thở phào nhẹ nhõm đi ra ngoài.

Thật ra Hạnh Nguyên Trúc cũng không phải bởi vì chuyện này, hắn lo lắng nếu như Khương Viễn lại không đi ra ngoài để hắn có thời gian điều chỉnh lại vị trí dáng ngồi một chút, thì Khương Viễn sẽ nhìn thấy thân dưới cương cứng của hắn mất.

Không còn cách nào khác, ai biểu bộ dáng giả bộ bình tĩnh của Khương Viễn lại không giấu được vẻ xấu hổ, thật sự khiến cho người ta rất muốn xâm phạm.

Hạnh Nguyên Trúc thở chậm lại, cầm cây bút mà Khương Viễn đã cầm, khóe miệng nở ra một nụ cười.