Ngọn lửa mãi đến tối mới được dập tắt, toàn bộ sân bị cháy đen. Đồ đạc của hai mẹ con Lý Nghiên bị thiêu rụi hoàn toàn, chỉ còn lại khói đen dày đặc.
Theo khói đen tản ra, còn có những lời chê cười về Bích Uyên sơn trang. Thậm chí không cần thêm mắm dặm muối, chỉ nói ra sự thật, đã có thể làm cho người nghe líu lưỡi.
Biểu huynh biểu muội, mẫu tử, còn có một tiểu nha hoàn, tổ hợp ly kỳ này... Huống chi, ngay cả vị trí trên cơ thể cũng được sắp xếp rõ ràng.
Nhìn người trong trò đùa bị mang đi, Thành Khai Hân và Ân Tư Ly lặng lẽ rời khỏi đám người xem.
Ân Tư Ly đυ.ng phải cánh tay cậu, thấp giọng cười nói: "Ngươi nói hắn ngất thật hay là giả ngất?"
Thành Khai Hân nói: "Mặc kệ hắn ngất thật hay ngất giả, kế tiếp hắn cũng sẽ ngất thôi.”
Hai người nhìn nhau cười.
—— Thật sự là chơi đùa rất vui, chỉ là trận đùa này không phải lớn bình thường.
"Coi như tiện nghi cho Lý Nghiên rồi. Ân Tư Ly bĩu môi nói, "Nếu không có bà ta, chiếc còi bạc của ta cũng sẽ không bẩn.”
"Làm sao vậy?" Thành Khai Hân hỏi.
Ân Tư Ly từ cổ kéo sợi xích bạc ra, chỉ cho cậu, "Ngươi xem.”
Thành Khai Hân đến gần nhìn, chỉ thấy trên chiếc còi có một dấu răng, cười một tiếng, "Có thích ngài cũng không thể cắn.”
"Ta có thể làm loại chuyện này sao?!" Ân Tư Ly trợn trắng mắt, nói thầm: "Ta thổi cũng không nỡ dùng sức.”
Trong lòng Thành Khai Hân mềm nhũn. Đưa tay ra, "Đưa nó cho ta."
Ân Tư Ly che ngực lại, cảnh giác nói: "Ngươi làm gì? Muốn lấy về sao?"
Thành Khai Hân cười nói: “Ta đưa cho ngài thì là của ngài.” Cậu trực tiếp đưa tay móc ra.
Sợi dây chuyền không dài nên Ân Tư Ly di chuyển dọc theo sợi dây chuyền bạc.
Thành Khai Hân nắm chặt còi nhìn, tầm mắt Ân Tư Ly liền gắt gao nhìn chằm chằm đầu ngón tay của cậu. Đôi tay kia thon dài mà tái nhợt, khớp xương rõ ràng lại không lộ ra, khiến cho hắn ngứa ngáy.
Nhìn Thành Khai Hân vươn ngón tay đặt lên dấu răng cọ cọ, Ân Tư Ly nhớ tới lúc trước móc sợi dây chuyền bạc, bị đầu ngón tay cọ xát, cảm giác xương quai xanh có chút ấm áp, nhịn không được liếʍ môi.
Nếu cũng cọ cọ hắn như vậy...
Sau đó Thành Khai Hân dời đầu ngón tay, dấu răng liền biến mất.
Ân Tư Ly: "..." Mơ hồ có một tia đau đớn.
Thành Khai Hân nhét còi bạc đã khôi phục như lúc ban đầu trở lại trong quần áo của hắn, "Lần sau đừng để người ta cầm đi.”
Ân Tư Ly sờ sờ ngực, nhếch môi nở nụ cười.
Thành Khai Hân túm lấy mái tóc dài rủ xuống bên tai hắn nói "Tôi nói, sao ngay cả kiểu tóc phức tạp như vậy ngài cũng có thể chải?"
"Chải, cái này có cái gì khó, ta vừa nhìn liền biết." Ân Tư Ly đắc ý nói: "Ta từ nhỏ đã thông minh, rất nhiều thứ liếc mắt một cái sẽ..." Thanh âm của hắn đột nhiên dừng lại.
"Làm sao vậy?" Thành Khai Hân quay đầu nhìn hắn, ánh mắt ngưng tụ.
Bọn họ đang sóng vai đi qua một con đường, cách bên phải Ân Tư Ly không xa, dựa vào trên cây hai người, tựa hồ đang tán gẫu nhưng tầm mắt lại lén lút đánh giá lại đây rơi trên sườn mặt Ân Tư Ly.
Nơi này là con đường tất yếu rời khỏi sân của mẹ con Lý Nghiên, phần lớn mọi người xem xong náo nhiệt, đều phải từ nơi này trở về khách cư.
Nụ cười bên môi Ân Tư Ly không thay đổi, thanh âm lại trầm xuống một phần, "Hai người kia không thích hợp.”
"Âm hồn bất tán." Thành Khai Hân híp mắt, "Thế nhưng đã đuổi tới nơi này.”
"Có thể dự đoán được." Ân Tư Ly tự nhiên quay về phía cậu, để lại cho hai người kia một cái ót, "Mọi người đều biết, truyền nhân y tiên cốc đang khám bệnh ở Bích Uyên sơn trang. Những thích khách này đuổi tới đây chỉ là chuyện sớm muộn.”
Thành Khai Hân âm thầm chú ý hướng đi của bọn họ, nhìn thấy hai người kia đứng dậy đi cùng một hướng với mình, không ngừng nhìn về phía này.
Ân Tư Ly chỉ trang điểm khuôn mặt thành bộ dáng nữ nhân, vẫn chưa thay đổi nhiều, nhìn kỹ có thể nhìn ra điểm tương đồng. Chắc là bọn họ đã nổi lên nghi ngờ.
Thành Khai Hân đưa tay vuốt ve mái tóc dài bên tai phải của Ân Tư Ly, "Đổi vị trí, ngài đi bên trái.”
Ân Tư Ly thuận thế xoay người sang trái. Thành Khai Hân ôm hắn xoay người nửa vòng.
Trong mắt hai người bên phải, bọn họ giống như là đi bộ không kìm lòng được, người đàn ông thế nhưng đặt người phụ nữ trên bụi hoa ven đường rồi hôn lên.
Trên bụi hoa thược dược nở rộ, Ân Tư Ly mặc một thân hồng y, cành hoa bị hắn đè đến hơi cong cong, như thể chúng bị hắn làm lu mờ. Hắn vuốt ve gáy Thành Khai Hân, khẽ cười nói: "Thật sự hôn một chút sẽ chết sao? ”
"Ngài thích biểu diễn cho người khác xem?" Thành Khai Hân đè chặt tay hắn.
Một lát sau, hai người đứng thẳng dậy, liền tự nhiên thay đổi vị trí trái phải.