Kết thúc công việc về nhà, Từ Thận sau khi tắm rửa xong mặc quần áo mùa xuân chụp ban ngày, không chỉ quần áo mà còn là thắt lưng giày da, một bộ hoàn chỉnh.
Thư Nhiên nhìn cười ngây ngô: "Sao anh biết em nghĩ tới cả một ngày?"
Từ Thận ngồi ở mép giường cũng nở nụ cười: "Ánh mắt của em giống như ngọn đuốc, anh cảm thấy vải trên mông sắp bị em đốt xuyên qua luôn rồi. ”
"Vớ vẩn!" Thư Nhiên vội vàng mắng một tiếng, nhưng không kìm được vẫn nhìn chằm chằm vào bộ âu phục giày da của Từ Thận, từ lông mày, cằm đến bờ vai eo cùng đôi chân dài, cuối cùng rơi vào mũi giày da.
Hắn thậm chí còn đeo cả giày da.
Thư Nhiên thầm nghĩ, đúng là một nam yêu tinh.
"Không thích hả, vậy anh đổi." Bàn tay Từ Thận chống sang một bên, làm bộ muốn đứng lên.
"Đừng, " Thư Nhiên thành thật ngăn cản, "Thích, anh ngồi yên một chỗ đi."
"Được rồi." Từ Thận ngồi trở lại, hai tay chống về phía sau, bày ra dáng vẻ mà Thư Nhiên yêu cầu hắn thể hiện lúc chụp ban ngày, hắn nghĩ, đây hẳn là biểu cảm khơi dậy cảm xúc của Thư Nhiên nhất.
Thư Nhiên thích, yết hầu không tự chủ được lăn xuống vài lần.
Cậu bước tới, từ từ bóc món quà được tặng rồi ăn, nhưng cậu không cởi hết quần áo, chỉ lột một chút là xong.
"Sở thích này của em..." Từ Thận buồn bực cười.
"Sở thích của em làm sao?" Thư Nhiên không hề e lệ, theo Từ Thận nói, ở với bạn trai thì có gì mà e lệ, cậu rất vui.
"Anh sẽ thoả mãn em." Từ Thận đêm nay thuần khiết làm công cụ một hồi, thăm dò hỏi vợ đang chơi rất vui: "Từ khi nào em cho anh hưởng vận may này."
Tâm tình Thư Nhiên tốt, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, trong đầu cậu chứa đủ loại trò chơi, có thể lấy ra gia tăng niềm vui trong phòng, "À, nếu anh có hứng thú với việc giả trang, lần sau em làm cho anh một bộ phong cách học viên, ôm nam sinh vân vân, anh ngẫm xem có được không? ”
Từ Thận đi theo Thư Nhiên đã hun đúc được rất nhiều, cũng biết phong cách học viện là như thế nào, quần đùi phối với vớ dài, thắt cà vạt, hắn nuốt nước miếng: "Vậy em mau chuẩn bị."
"Được, sẽ không để anh chờ quá lâu." Thư Nhiên tiến lại gần hôn Từ Thận một cái, tiếp tục chuyên tâm hưởng thụ phần quà tặng xa xỉ cao cấp này.
Một bộ quần áo hoàn hảo cuối cùng bị Thư Nhiên làm cho lộn xộn, giặt cũng không biết nên giặt như thế nào.
"Cũng may cũng không phải mặc ra ngoài." Từ Thận nhìn nguyên bộ quần áo bị hai người giày vò, thật sự là bẩn đến mức không ra hình ra dạng nữa rồi.
Thư Nhiên lộ ra nụ cười hết sức thỏa mãn, không muốn nói thêm gì nữa vội vàng đi ngủ, ngày mai còn có việc bận.
Công ty đặt ra mục tiêu bán hàng tết nguyên đán, không cùng cấp độ với mùa đông nên phải làm việc chăm chỉ mới đạt được.
Bộ ảnh thời trang của Từ Thận rửa ra hiệu quả rất tốt, ngoại trừ đẹp trai ra thì cũng chỉ có đẹp trai, Thư Nhiên ngày nào cũng hôn người thật, bây giờ cầm trên tay vẫn còn muốn hôn cả ảnh.
Khi tạp chí sắp xếp xong đi kiểm duyệt cũng vậy, các đồng chí duyệt đều nhìn thẳng vào: “Thật là đẹp trai, trên đời này thật sự có người đàn ông ưu tú như vậy sao?”
Thư Nhiên nghĩ, có đó, ngay tại nhà tôi!
Mặt cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên là có, ảnh chụp ở ngay đây, không giả được."
Người đương đại chưa bao giờ được trải nghiệm một bộ ảnh thời trang với bầu không khí tinh tế sang trọng như thế,lần đầu tiên nhìn thấy đương nhiên sẽ rất kinh diễm, đời sau xem nhiều cũng tốt, khán giả sẽ hơi kén chọn.
Thư Nhiên đưa xét duyệt xong trở lại tòa nhà văn phòng, trước mắt ông chủ Từ đã bắt đầu nghiêm túc làm việc hỏi cậu: "Về rồi à? Người ta có thấy anh chướng mắt không?"
"Vậy cũng không có, người ta còn khen anh đẹp trai đấy." Thư Nhiên nói, giờ phút này trong phòng làm việc chuyên dụng của Từ Thận không có người khác, Thư Nhiên ngồi trên đùi hắn, hai người dịu dàng hôn nhau qua lại, lưu luyến không rời.
Thẳng đến khi có người gõ cửa mới thôi, Thư Nhiên lúc này mới rời khỏi lòng Từ Thận.
Bây giờ nhiều nhân viên, quy mô lớn, chỉ cần theo dõi chút việc là được, Thư Nhiên ngồi bên bàn làm việc khác, gọi điện thoại tìm hiểu tình huống ở các nơi.
Trong lòng đều đã có kế hoạch, xem báo rồi hỏi thăm bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, miễn lại trở thành ếch ngồi đáy giếng.
Trong tay có dư tiền, Thư Nhiên đầu tư vào thị trường bất động sản kiếm lời ổn định, trước mắt chính cậu cũng không đếm được, trong tay mình và bạn bè đến tột cùng có bao nhiêu nhà đất.
Thỉnh thoảng chủ tịch Ngô cũng sẽ gọi cho cậu báo cáo quá trình xây dựng trường học, có lần cậu hỏi: "Có đủ tiền không?"
Không đủ cậu có thể phân bổ thêm tiền ở đây.
Chủ tịch Ngô bị giọng điệu hào khí của cậu dọa sợ, vội vàng nói đủ rồi, tiền bản quyền bán sách rất nhiều. Sau đó thúc giục Thư Nhiên, đừng lo làm tạp chí thời trang, bận tâm những người hâm mộ sách đang chờ đọc sách mới đi!
Thư Nhiên cũng muốn viết lắm, nhưng gần đây cậu thật sự rất bận, lời nói đến bên miệng lại có hơi chột dạ, thời gian lách ra thì vẫn có, chỉ là cậu dùng khoảng thời gian trống nghỉ ngơi yêu đương với Từ Thận, không muốn mở ra quyển sổ trắng ra viết.
Lúc này Thư Nhiên nghĩ, nếu có máy tính thì tốt rồi, có máy tính thì nhất định mình sẽ chủ động viết lách hơn.
Từ lúc Thư Nhiên ngẫu nhiên gặp được fan sách cũng đã lâu, mấy tờ báo nhỏ bây giờ mới bắt đầu viết chuyện cậu có bạn đời, đây là thời đại Internet kém phát triển, tin tức lên men rất chậm nên cậu đành mặc kệ.
Mọi người tốt nhất nên biết nhà văn Thư Nhiên đã có gia đình, là một người chung tình với bạn đời của mình. Như vậy cũng có thể chặn vài người hâm mộ cực đoan.
Vài ngày sau, trên báo lá cải có người xuất hiện giúp cậu mắng phóng viên báo viết linh tinh, những "người có ý tốt" này đã tích cực giúp Thư Nhiên thanh minh chuyện cậu không có bạn đời.
Giúp cậu thanh minh?
Thư Nhiên trợn tròn mắt, sao còn có người đến quản chuyện này?
Hơn nữa những người này không biết từ đâu xuất hiện, thanh minh có lý có căn cứ, góc độ toàn diện, làm cho người ta không tìm được sơ hở phản bác.
Thật kỳ diệu.
Nhưng trái tâm ý của nhà văn Thư.
Thư Nhiên bèn làm một việc, viết cho bạn đời một bức thư tình cực kỳ buồn nôn đăng lên báo.
Chờ báo chí tung ra thị trường thì đích thân đi mua đưa đến bàn làm việc của ông chủ Từ.
Hiện tại đã là mùa đông, Từ Thận ăn cơm trưa, gác hai chân lên bàn làm việc, dựa vào ghế chậm rãi đọc báo.
Lật xong vài phần tờ báo lớn thì lật qua phần báo lá cải.
Lật giở từng trang, hắn cười to, quay sang nhìn nhà văn Thư ở bàn bên cạnh: "Vợ, hôm nay là ngày tốt đẹp gì, sao bỗng nhiên viết thư tình cho anh?"
Còn đăng lên báo, đúng là xấu hổ quá đi mất.
"Chẳng là ngày gì cả, viết thì viết thôi, còn phải chọn ngày hả", Thư Nhiên cũng quay mặt sang cười: "Hai chúng ta ở cạnh nhau, chẳng phải ngày nào cũng là ngày đẹp hay sao?"
"Cũng đúng, " Từ Thận nhìn những câu chữ ngọt ngào kia, nhẹ giọng nói: "Nhưng với sự hiểu biết của anh đối với em, nhất định là có chuyện gì rồi, không thì em lười lắm."
Chuyện đăng báo còn phải đi liên hệ với tòa soạn, muốn cho hắn niềm vui bất ngờ thì đưa thẳng cho hắn là được mà.
"Nếu đã bị anh nhìn thấu, vậy thì nói cho anh biết đi." Thư Nhiên cảm thán mình bị Từ Thận hiểu rõ, cũng không giấu diếm: "Thời gian trước chẳng phải gặp được fan sách đấy sao, chuyện em chung quy vẫn truyền ra ngoài, còn đưa cả lên báo." Nói đến đây, Thư Nhiên vỗ đùi một cái: "Vốn là chuyện tốt, đỡ cho em phải thông báo, kết quả có người chạy ra giúp em thanh minh, ngây ngốc nói em độc thân, cái quái gì vậy không biết nữa."
Cậu mắng xong nở nụ cười, không hiểu ra làm sao.
Từ Thận cũng không hiểu ra sao, cảm thấy chuyện này rất buồn cười, cái quỷ gì, hắn cười chốc lát rồi nói: "Cho nên em bèn…"
"Đúng vậy." Thư Nhiên gật đầu, xoa xoa khuôn mặt có hơi nóng lên.
"Thật phách lối." Từ Thận đọc báo nói một câu.
"Cái gì cũng có thể khiêm tốn, " Thư Nhiên hắng giọng: "Anh Thận, duy chỉ có chuyện yêu anh không thể khiêm tốn. ”
"..." Từ Thận trầm mặc một lát, nhìn Thư Nhiên: "Chờ anh cũng gửi cho em một bài đáp lại. " Hắn cũng phải yêu Thư Nhiên thật phách lối.
Lấy danh nghĩa bạn đời Thư Nhiên, không cho người ta biết hắn là nam... Có lẽ là có thể nhỉ?
"Không cần, " Thư Nhiên lo lắng: "Anh viết văn không tốt, em sợ có người nói anh, tốt nhất là không xuất hiện, không thể để anh trở thành đối tượng tấn công của họ."
"Vợ," Từ Thận ngắt lời cậu: "Em lại quên rồi, anh đã nói anh không quan tâm người khác mà."
Thư Nhiên còn muốn nói nữa, Từ Thận đã cắt ngang cậu: "Em lúc nào cũng nghĩ anh quá yếu ớt, lúc nào em cũng muốn chắn trước mặt anh, em có biết không?”
Một năm qua, giúp hắn chia sẻ áp lực, giấu hắn ở phía sau, bao dung bóng ma quá khứ của hắn, không chỉ vậy, còn đối xử tốt với bạn bè của hắn, coi như trách nhiệm của mình là phải để mọi người sống thật tốt.
Từ Thận là người từng trải, hắn biết gánh nặng này nặng bao nhiêu.
Mà Thư Nhiên lại không hề do dự còn làm rất tốt, hắn được bảo vệ rất vui, nhưng cũng thương đối phương.
Thư Nhiên á khẩu không nói nên lời, nhưng đây là chuyện bình thường, bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ cố gắng hết sức để cho người mình yêu có được điều tốt nhất. Nếu như Từ Thận chán ghét loại bảo vệ này thì thật xin lỗi.
"Em không cảm thấy anh yếu đuối, anh Thận" Cậu giải thích: "Em chỉ không kìm lòng được, muốn đối xử tốt với anh. ”
Từ Thận bỏ tờ báo xuống, đi tới ôm lấy cậu: “Anh biết, anh rất vui, sau này anh muốn đối xử tốt với em như em đối xử với anh, hiểu không?”
Thư Nhiên liếʍ liếʍ môi, gật đầu.
"Ngoan." Từ Thận nâng cằm Thư Nhiên lên, hôn cậu thật sâu.
Thư Nhiên cũng ôm chặt Từ Thận, hai người hôn nhau mà giống như muốn khuất phục đối phương, cả hai chưa bao giờ thử qua nụ hôn biếи ŧɦái này.
Nếu không phải đây là văn phòng, hai người bọn họ có lẽ sẽ làm luôn.
Đêm đó, Từ Thận ở nhà hùng hồn viết một bức thư tình cho Thư Nhiên: "Em sửa lại đi."
"Nhanh vậy luôn?" Thư Nhiên nhận được vô cùng ngạc nhiên.
"Yêu em viết không hết, anh đều cất đi, bằng không năm trang giấy cũng không hết được." Từ Thận cười cười nói.
"Lợi hại." Thư Nhiên đọc mấy dòng, cầm lấy bút sửa lời trắng trợn cho hắn, bỗng nhiên cảm thấy không đúng: "Anh Thận, anh viết thư tình cho em, còn muốn em phải đích thân chau chuốt hả?"
"Anh mặc kệ. " Từ Thận ôm eo cậu nói: "Chẳng phải em sợ anh bị mắng là văn kém hay sao?"
Cũng đúng, Thư Nhiên thở dài, đành phải sửa đổi.
Từ Thận ở bên cạnh cười, có lẽ cũng cảm thấy, thư tình cho Thư Nhiên, Thư Nhiên còn phải sửa quá buồn cười.
"Chậc, anh viết trắng trợn quá. " Thư Nhiên đình công, dựa vào người hắn: "Không sửa, Lý Bạch sống cũng không cứu được, cứ gửi như vậy luôn đi!"
"Tệ đến vậy sao?" Từ Thận vui vẻ, cầm lấy đọc lại, đâu có, hắn cảm thấy rất ổn mà.
"Không đổi, cứ gửi đi." Thư Nhiên nói.
"Được." Từ Thận hỏi: “Vậy đăng tên gì đây?”
"Để em suy nghĩ, " Thư Nhiên nói, "Không thì anh thử chọn xem."
"Được." Từ Thận ôm vợ cân nhắc, bỗng nhiên nghĩ ra: "Không bằng tách chữ Thận ra đi, chân tâm (thật lòng)."
Thật lòng.
Vậy cũng tốt.
"Hì, anh thông minh quá?" Thư Nhiên ôm lấy đầu hắn, hôn lên mặt một cái thật to: "Ngày mai em sẽ gửi lên báo. ”
Ngày hôm sau, Từ Thận viết thư tình trắng trợn, mang bút danh "Chân tâm" này xuất bản, chứng thực chuyện nhà văn Thư Nhiên có người yêu.
Từ Thận còn rất quan tâm theo dõi, liên tục mấy ngày mua báo đọc tin tức, thấy có người nói hắn bút văn kém, hắn thở phào nhẹ nhõm.
"Anh…sao anh còn cười được? "Thư Nhiên cũng đọc được, phản ứng không ngoài dự đoán, nhưng phản ứng của Từ Thận rất ngoài dự liệu.
"Bọn họ ghen tị với anh, sao lại không cười?" Đây chính là tán tỉnh ở trước mặt nhân dân cả nước, Trước kia Từ Thận cũng không dám nghĩ tới, đương nhiên hắn phải cười.
"..." Thư Nhiên không nói nên lời.
Vào cuối tháng 12, số báo xuân mới chính thức ra mắt, bán rất chạy trên đường phố.
Mọi người ngạc nhiên khi biết tạp chí thời trang xinh đẹp này không chỉ giới thiệu các mẫu đồ của nữ mà còn có cả phong cách của nam giới... Người mẫu nam trên đó trông rất đẹp.
Độc giả lật đến trang đó, vô tình nhìn chằm chằm vài giây mà mặt đỏ tai hồng.
Không biết là bởi vì nam người mẫu trẻ tuổi trên tạp chí quá đẹp trai, hay là quần áo quá vừa vặn, tóm lại chỉ có bảy tám trang giới thiệu nam người mẫu, mọi người đọc đi đọc lại.
Họ nhìn thấy phần giới thiệu người mẫu trên trang, người đàn ông đẹp trai khiến người ta đỏ mặt này hóa ra lại là một trong những người sáng lập Vân Thường, chứ không phải là người mẫu trả phí.
Nhà thiết kế cũng cho biết cảm hứng đến từ người mẫu.
Là hàng độc quyền.
Giá cả như mọi khi, còn đắt hơn quần áo phụ nữ!
Nhưng kiểu dáng và chất liệu của quần áo thực sự tốt, trông rất đắt tiền và thanh lịch.
Số báo mới ra mắt chưa được bao lâu thì có một cuộc điện thoại gọi đến hỏi về quần áo nam, nhân tiện hỏi về tình trạng của mẫu nam đã có gia đình hay chưa.
Thư Nhiên thầm nghĩ, anh Thận quả nhiên được lòng phú bà, này cũng trắng trợn quá.
Doanh số bán hàng của tạp chí mới rất cao, không biết là do hiệu ứng lan truyền độ nhận diện thương hiệu hay là do công lao của anh đẹp trai tham gia.
Thư Nhiên xem như nếm được vị ngọt của mỹ nam kế, ngay lập tức lên ý tưởng với những anh chàng đẹp trai khác, cậu nghĩ tới việc xuất bản một tạp chí dành riêng cho phái nam, cần bốn người đẹp trai cho cậu là được rồi.
"Còn chính em thì sao?" Từ Thận không muốn chụp cùng bọn Trần Sâm, hắn cười nhìn Thư Nhiên: "Muốn chụp thì chụp với em, một kiểu hai kiểu màu trang phục tình nhân."
"Em chụp với anh. " Thư Nhiên đẩy ngực của hắn ra: "Anh không sợ người khác nhận ra à?"
Hai người cùng khung hình, cửa tủ khóa chặt đến mấy cũng không ngăn được.
Từ Thận cũng biết cho nên chỉ là cười hôn cậu một cái.
Hai người vốn định cuối năm sẽ đi Thượng Hải, nhưng kế hoạch quá gấp gáp, cả hai đều rơi vào trạng thái lười biếng nên đành hoãn chuyến đi sang năm.
Số báo sau khi phát hành cũng không có gì bận rộn, nghĩ lại cũng sắp đến Tết Nguyên Đán, Thư Nhiên bèn sắp xếp lại mọi chuyện ở Bắc Kinh rồi trở về Nam thị với Từ Thận.
Không thì vẫn còn Giang Phàm trông coi, dù sao nhà Giang Phàm ở thủ đô, hắn cũng không muốn về Nam thị.
Thư Nhiên bèn về cùng Từ Thận.
Cũng không thể nói rõ ràng, tuy rằng đều đã trở thành người của thủ đô, có hộ khẩu có bất động sản, nhưng luôn cảm thấy, Nam thị mới là gốc rễ, mới là nơi bắt đầu câu chuyện, tết về là chuyện hiển nhiên.
Hơn nữa, gia đình và bạn bè đều đang ở đây.
Hơn nửa năm rồi Thư Nhiên không trở về, vừa xuống là mua đồ tới nhà Chu Huệ, thấy Chu Huệ đã lộ rõ bụng to kinh người, người cũng mập hơn, rất là phúc hậu.
Chu Huệ thấy hai người bọn họ thì mừng lắm, lôi kéo hai người ở lại ăn cơm, kể rất nhiều chuyện gia đình, hỏi bọn họ ở Bắc Kinh thế nào, quan hệ có tốt không, có cãi vã gì không
Trong lòng Thư Nhiên ấm áp, vội vàng nói: "Tình cảm của tụi em tốt lắm, chưa từng cãi nhau. ”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. TruyenHD
2. TruyenHD
3. TruyenHD
4. TruyenHD
=====================================
"Sao có thể chứ?" Từ Thận vội vàng nói: "Sao tôi nỡ nặng lời với em ấy được."
"Còn anh rể thì sao?" Thư Nhiên liếc mắt nhìn anh rể bận rộn trong phòng bếp: "Anh rể em vẫn luôn đối xử tốt với chị chứ?"
Chu Huệ hạnh phúc gật đầu: "Em nhìn anh ấy kìa, một ngày năm bữa đút cho chị ra nọng luôn rồi, cũng không sợ sau sinh chị không giảm cân được."
"Không thể gầy quá." Thư Nhiên nói, “Vấn đề cơ thể, để tự nhiên tốt hơn.”
Bản thân cậu cũng đã từ bỏ việc quản lý vóc dáng, nên ăn thì ăn nên uống thì uống.
Có thể do bận rộn nên tăng cân không được bao nhiêu.
Tiếp theo nói đến tạp chí bọn họ làm, bên Chu Huệ cũng mua, khen đẹp.
Thư Nhiên vỗ vỗ trán mình: "Xem em kìa, không nhớ rõ chị mang thai không mặc được, thật ra để sau này mặc cũng được, nhưng hơi lỗi thời."
Từ Thận cũng tự trách mình: "Anh cũng vội quên, không nhớ mang đồ cho chị chúng ta. Lát nữa anh sẽ đến nhà máy lấy, đích thân đưa tới đây."
Tới nhà Chu Huệ xong, lại đến nhà Trần Khải.
Lâu ngày không gặp nhưng ngày nào cũng gọi điện thoại cho nhau, gặp nhau cũng không khác gì, còn phải nói chuyện công việc nữa, Thư Nhiên chịu thua: "Tết rồi, trò chuyện nhẹ nhàng một chút được không?"
"Muốn nói chuyện thoải mái, vậy anh sẽ nói với 2 người một chuyện." Trần Khải liếc mắt nhìn Trần Sâm, vui vẻ: "Cách đây không lâu, anh trai anh gặp mối tình đầu của anh ấy trên đường. ”
"Trần Khải, mày im miệng." Trần Sâm lập tức nói.
"Hai người đoán xem thế nào?" Trần Khải không câm miệng, anh dũng cảm nói tiếp: "Mối tình đầu của anh ấy bụng to, anh nhìn ít nhất năm tháng rồi.”
"Xéo." Trần Sâm tát một cái.
Thư Nhiên và Từ Thận nghiêm túc, chuyện này làm sao nhẹ nhõm được?
Trần Khải quả nhiên đáng đánh, chuyên môn thích rắc muối lên vết thương của anh trai mình.
"Là gặp rồi." Trần Sâm thấy vẻ mặt căng thẳng của 2 người, không muốn gây hiểu lầm, vội vàng tự mình giải thích: "Anh còn chào hỏi, đưa cho cô ấy hai quyển tạp chí."