Sống Chung Với Ba Dượng

Chương 2: Muốn anh trai đập hộp

“Đập hộp?” Trần Hạo bắt được từ khóa, có chút hứng thú nói một câu: “Em còn trinh sao?”

“A...” Cô gái rêи ɾỉ: “Anh trai có thích không? Anh trai anh đã bao giờ chơi qua gái trinh chưa?”

Trần Hạo chưa từng làm qua gái trinh.

Anh thậm chí còn không làm phụ nữ.

Trong hai mươi mốt năm đầu đời, yêu cầu của anh cực cao, cho dù người theo đuổi rất nhiều nhưng anh cũng không để một người trong mắt, cũng không biết lần này như thế nào lại rơi vào tay một cô nhóc.

Còn là một cô nhóc chưa từng gặp mặt, thậm chí còn chưa biết tên thật của cô.

Mẹ nó thật là ly kỳ.

“Anh trai...” Cô gái vẫn còn gọi anh: “Anh trai, sao không trả lời?”

Trần Hạo nhướng mày phải: “Em đoán xem?”

“Em không đoán được... A ưm, anh trai, anh có thể cởϊ qυầи ra không...”

“Cởi ra làm gì?”

“Người ta muốn xem dương vậ.t lớn của anh... Anh trai, chỗ đó của anh đã phồng lên rồi, lấy ra có phải đặc biệt lớn hay không?” Cô gái kêu lên.

Trần Hạo nhẹ nhàng cười: “Niệm Niệm, em ngay cả mặt cũng không muốn cho anh trai xem, em liền muốn nhìn dương vậ.t của anh, nào có chuyện tốt như vậy?”

Cô gái bắt đầu ra vẻ làm nũng: “Nhưng em chỉ muốn xem a, a a a... Vừa nghĩ đến, muốn ăn dương vậ.t của anh trai, phía dưới liền... giống như muốn ưm a...”

“Bé dâ.m đãng...” Trần Hạo dường như thô lỗ cởϊ qυầи jean của anh, điều chỉnh vị trí camera, lập tức xuất hiện trước ống kính: “Cái â.m hộ dâ.m đãng như vậy vậy mà vẫn chưa đập hộp? Phía dưới â.m hộ của em không phải là bị người ta thao nát rồi chứ?”

“Không có... Không có...”

“Không có, em vừa sờ liên đầy là nước? Vừa cọ xát liền tới cao trào? Nói cho anh trai biết, lỗ nhỏ của em đã ăn qua mấy dương vậ.t hơn nữa toàn là những dương vậ.t thô to đúng không? Nó có làm cho em sướиɠ không, nó có thao vào sâu ở bên trong không?”

“A a a a…”

Trần Hạo biết â.m hộ kia rất sạch sẽ, thoạt nhìn chính là chưa trải qua chuyện đời, cho dù có, cũng sẽ không nhiều lắm, nhưng nhìn thấy Niệm Niệm dâ.m đãng như vậy, anh liền muốn dùng ngôn từ nhục nhã cô.

“A a...” Động tác đùa bỡn â.m vật của cô gái càng thêm thô lỗ, bên trong tai nghe đều là tiếng nước chảy phốc phốc.

“Sướиɠ hay không?”

“Thật thoải mái...Ưm ư... Lại sắp tới rồi...”

Trần Hạo liếc mắt một cái liền nhìn thấy miệng â.m đạo kia nhanh chóng co rút lại một cách mãnh liệt, bên trong chảy ra cực kì nhiều nước.

“Em sướиɠ rồi, anh còn chưa sảng khoái...Anh trai sẽ khiến cho em thoải mái, anh trai bắn cho em!” Trần Hạo nói xong, liền cầm dương vậ.t của anh trượt lên trượt xuống.

Lưu Niệm nhìn dương vậ.t thô to trước ống kính kia, một dương vậ.t lớn như vậy, thoạt nhìn liền đặc biệt có trọng lượng, màu đỏ thẫm, phía trên có đầy gân xanh nổi lên.

Dương vậ.t trông có vẻ ưu tú như vậy, nếu có thể cắm vào thì tốt rồi...

Hình như cô muốn một dương vậ.t như vậy đâm thủng â.m hộ non nớt của cô, sau đó lại hung hăng thao chết cô, lấp đầy â.m hộ của cô...

Lưu Niệm lại chuyển ngón tay đến â.m hộ, nhưng đúng lúc này, cửa truyền đến tiếng gõ cửa, âm thanh của bảo mẫu từ bên ngoài truyền đến: “Tiểu thư, ba cô đã trở lại.”