Tống Dư kiêu ngạo đến mức nào, từ bé hắn đã được nuông chiều, làm sao có chuyện sẽ bỏ phí nhiều tâm tư đi dỗ một người.
Hắn cúi đầu, hôn hôn môi mỏng của Tần Tử Kỳ, nói: "Ông xã anh tự yên lặng một chút đi, em sang ngủ với Tiểu Kha đây."
Nói xong, hắn để Tần Tử Kỳ ở lại một mình trong phòng, đi ra ngoài gõ cửa phòng Lâm Thính Kha.
"Tiểu Kha, mở cửa, là tớ đây!"
Gõ chưa đến ba cái, cánh cửa đã được mở ra từ bên trong, Lâm Thính Kha đang khoác một chiếc áo tắm dài màu xanh đen, trên người có mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Tống Dư lập tức nhào tới, nhảy lên người Lâm Thính Kha, hai chân kẹp chặt eo y: "Sao lúc nào cũng bỏ tớ lại thế?"
Lâm Thính Kha hôn mặt hắn, không rõ nguyên do hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?" Giọng nói dịu dàng.
"Tớ ngủ được một nửa, tỉnh dậy lại không thấy cậu đâu." Ngón tay Tống Dư chọc lên ngực Lâm Thính Kha: "Tiểu Kha xấu quá, lúc nào cũng bỏ tớ lại một mình."
Sao tôi có thể bỏ ngài lại, là ngài ham mê cảnh đẹp, đi vào lối rẽ theo đuổi trái ngọt. Còn tôi chỉ là người ở phía sau ngài, bảo vệ ngài thật cẩn thận mà thôi.
Lâm Thính Kha xoa mông hắn, ôm hắn đến bên giường, trán kề trán hỏi: "Tiên sinh đâu?"
"Chẳng biết anh ấy nổi điên cái gì mà cứ khóc mãi, nói xằng nói bậy. Tớ thấy phiền nên tới tìm cậu đây."
Lâm Thính Kha mềm mại hôn mặt hắn: "Cha ngài Tần lại thúc giục ngài ấy sinh con à, thật sự không đi xem ngài ấy sao?"
"Không đi, ngày mai anh ấy sẽ tự ổn lại được thôi."
Tống Dư cởϊ qυầи áo của Lâm Thính Kha. Hai người trần trụi ôm nhau, hai chân thon dài cân xứng đan xen, dươиɠ ѵậŧ kề sát.
Dươиɠ ѵậŧ Lâm Thính Kha dán lên bức nhỏ của Tống Dư, nữ huyệt của Tống Dư rất mềm mại, hắn cử động chân một chút, bức nhỏ mềm mại cọ lên dươиɠ ѵậŧ Lâm Thính Kha.
"Dươиɠ ѵậŧ Tiểu Kha nóng quá." Hắn cười đến là đẹp, là mỹ nhân không chê vào đâu được: "Muốn ăn."
Lâm Thính Kha ngồi dậy thay đổi tư thế, bản thân y nằm ở đằng sau Tống Dư, ôm lấy Tống Dư từ phía sau. Bàn tay to rộng ấm áp của y chui vào giữa hai chân Tống Dư, bao bọc lấy dươиɠ ѵậŧ và nữ huyệt của hắn, rồi không động đậy nữa.
Y hôn hôn tai Tống Dư: "Hôm nay ngồi thuyền cả ngày cũng mệt rồi, ngài không cần làm, nên đi ngủ thôi, ngày mai tôi chơi với ngài sau."
Tống Dư cố tình muốn đối nghịch với Lâm Thính Kha, hắn đè lên tay Lâm Thính Kha, lắc mông cọ trên tay Lâm Thính Kha, cười lẳиɠ ɭơ: "Tiểu Kha cọ tớ thật là sướиɠ."
Lâm Thính Kha đè hắn lại: "Đừng nghịch, ngày mai còn phải đi gặp trưởng phòng Triệu nữa. Bây giờ ngài làm, ngày mai chắc chắn sẽ không dậy nổi."
Tống Dư cũng biết ngày mai có chuyện quan trọng, nhưng mà hắn cứ muốn trêu đùa Lâm Thính Kha, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Thính Kha càng làm hắn hăng hái hơn.
Hắn lật người lại, tách hai chân ra kề sát giữa háng Lâm Thính Kha, hạ thân hai người giao nhau tựa như hai cái kéo.
"Cọ bức được không? Tớ không cắm vào đâu, chỉ chơi một lần thôi, đi mà. Tiểu Kha của tớ..." Tống Dư bĩu môi, tìиɧ ɖu͙© trong mắt đã dâng lên, ướŧ áŧ làm người ta mềm lòng.
Lâm Thính Kha thở dài, nắm lấy tay hắn: "Được rồi, chỉ làm một lần thôi đấy, làm xong ngài phải ngủ ngay."
Hai người mỗi người chiếm một bên đầu giường. Thân trên của Lâm Thính Kha hướng về phía đầu giường, thân trên của Tống Dư hướng về phía cuối giường. Chân hai người mở ra giao nhau cọ bức.
Tống Dư đưa tay tách môi âʍ ɦộ của mình ra, để âm đế của mình và Thính Kha dán sát vào nhau.
Hạ thân hai người lập tức trở nên trơn ướt, hô hấp rối loạn, ấm đế chèn ép lẫn nhau, môi âʍ ɦộ hung hăng cọ xát làm chúng nó trở nên đỏ ửng. Dâʍ ɖị©ɧ chảy ra của hai người trộn lẫn vào nhau, không phân biệt được của ai với ai.
Ma sát càng mạnh lại càng sướиɠ, kɧoáı ©ảʍ chạy lêи đỉиɦ đầu. Bọn họ ôm chân đối phương, giữa háng va chạm vào nhau mãnh liệt, hai cái nữ huyệt trơn mềm run run cọ xát, sung sướиɠ đến tận cùng.
Điên cuồng cọ xát một hồi lâu, đã sắp đến lúc lêи đỉиɦ. Hai người động tình vô cùng, tốc độ ma sát càng lúc càng nhanh, hai cái âm đế nho nhỏ sưng đỏ dựng thẳng lên, mạnh mẽ chèn ép nhau.
Tống Dư rêи ɾỉ, bắn ra nước da^ʍ lêи đỉиɦ, tưới lên bức của Lâm Thính Kha. Lâm Thính Kha ưỡn cái cổ dài xinh đẹp rêи ɾỉ, ngay sau đó cũng lêи đỉиɦ, hạ thân run run bắn nước.
Lượng lớn nước da^ʍ của hai người trộn lẫn vào nhau chảy xuống mông.
Tống Dư mềm oặt cả người: "Tiểu Kha, thoải mái quá, rất sướиɠ."
Nằm nghỉ một lát, sau khi cơn cao trào qua đi, Lâm Thính Kha ngồi dậy, rút tờ khăn giấy lau sạch sẽ hạ thân hai người. Y đè lại dươиɠ ѵậŧ đang đứng lên của Tống Dư, nói: "Như vậy thôi, giờ ngài cần phải ngủ."
Tống Dư bĩu môi làm nũng trong lòng y: "Cứng không ngủ được."
"Vậy cũng phải ngủ."
Cuối cùng, Tống Dư cọ lên ngực Lâm Thính Kha, ngậm lấy đầṳ ѵú đỏ tươi của y vào trong miệng, sau đó mới dần dần ngủ.