Vợ Và Người Quản Gia Hồi Môn

Chương 6: Tống Dư và Tần Tử Kỳ

Trong khoảng thời gian Tống Dư đi công tác này, hắn thật sự là không thể phân thân ra, dù cho đối tác có đưa tới cho hắn không ít cậu trai cô gái trẻ đẹp, hắn cũng không rảnh bận tâm đến. Cùng lắm thì chỉ có đúng một lần tiện tay chọn một cậu trai có vẻ ngoài thật ngây thơ để ở bên hắn.

Nhưng hắn không làm đến bước cuối với cậu trai ấy, bởi cậu mới khẩu giao cho hắn được một lúc, hắn đã ngủ mất rồi.

Từ trước đến nay nhu cầu của hắn vốn cao, thích chơi, nhưng lại lâu rồi không được làm, hiện tại giao hợp với Lâm Thính Kha, liền không thể ngừng nổi.

Hắn đè lên Lâm Thính Kha, trong miệng lúc nào cũng ngậm đầṳ ѵú no đủ của Lâm Thính Kha mà mυ'ŧ, dươиɠ ѵậŧ đang cứng đến phát đau cũng cắm vào hoa huyệt Lâm Thính Kha.

Hai người điên cuồng làʍ t̠ìиɦ, tuy Tống Dư xinh đẹp nhưng không mang vẻ yếu đuối của con gái. Hắn đẹp trai đến khó cưỡng, đôi mắt đào hoa quyến rũ làm chấn động lòng người, thân thể thon dài phát ra sức lực rất lớn, dươиɠ ѵậŧ cứng rắn thì điên cuồng thọc vào rút ra trong huyệt của Lâm Thính Kha, kéo theo tiếng nước da^ʍ lép nhép.

Tống Dư làm vừa nhanh vừa tàn nhẫn, nơi giao hợp giữa hai người dính đầy nước da^ʍ nhầy nhụa. Môi âʍ ɦộ của Lâm Thính Kha bị cắm đến sưng đỏ, trở lên vô cùng đẹp mắt.

Y ôm eo Tống Dư, mở chân ra thật rộng nhận lấy từng cú thúc, cảm giác rất sướиɠ, thoải mái đến tận cùng. Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt sôi trào trong máu y, chúng gào thét lên. Y đi liếʍ hầu kết Tống Dư, hôn lên l*иg ngực mồ hôi nhễ nhại của hắn.

Y nhìn ngũ quan tinh xảo của Tống Dư, nhìn ánh mắt xinh đẹp ấy, đến nỗi luyến tiếc không nỡ nhắm mắt.

Y quá yêu Tống Dư, chỉ cần được ở bên cạnh Tống Dư, y đều thấy vui. Dù là khi làʍ t̠ìиɦ, bất kể là y làm Tống Dư, hay Tống Dư làm y, y đều sẽ đạt đến cao trào. Y yêu Tống Dư sâu đậm, cũng si mê thân thể Tống Dư.

Y vốn là người lạnh lùng, đối với người có hoàn cảnh nghèo khổ hay vui sướиɠ thất thường, y đều ngoảnh mặt làm ngơ.

Nhưng người lãnh đạm bạc tình như y lại cố tình chỉ yêu duy nhất Tống Dư, không màng đến đạo lý đối nhân xử thế, trái tim y vẫn cô đơn chứa đầy mỗi ánh mắt mỗi nụ cười của người ấy.

Tống Dư áp xuống, ôm chặt lấy Lâm Thính Kha, sườn mặt dán lên cổ Lâm Thính Kha, hắn có thể cảm nhận được nhịp đập của động mạch trên cổ y, là đang sống.

Hắn ngẩng đầu lên, hạ thân vẫn không ngừng đưa đẩy. Hắn chậm tốc độ lại, đầu chống lên trán Lâm Thính Kha, bàn tay trắng nõn vuốt ve thật mạnh khuôn mặt Lâm Thính Kha.

Đoạn cười hỏi: "Tiểu Kha, sướиɠ không?"

Lâm Thính Kha cũng cười, y nghiêng đầu hôn lên mu bàn tay Tống Dư: "Rất sướиɠ."

Một tay y ấn mông Tống Dư, dùng sức ấn lên, đồng thời nâng eo, để Tống Dư đi vào càng thêm sâu.

Tống Dư vươn đầu lưỡi, liếʍ qua liếʍ lại đôi môi đẹp đẽ của Lâm Thính Kha. Lâm Thính Kha cũng hé miệng ngậm lấy đầu lưỡi của hắn, cùng hắn môi lưỡi giao triền.

Làm một lúc lâu, Tống Dư mới bắn ra.

Hắn đã nhịn lâu lắm rồi, tình dịch vừa nóng vừa đặc, thẳng tắp bắn vào chỗ sâu nhất trong âʍ đa͙σ Lâm Thính Kha.

Bắn xong, hắn cũng không rút dươиɠ ѵậŧ ra, mà ôm Lâm Thính Kha, từng chút liếʍ vành tai y.

"Tiểu Kha, sau này cậu sinh con cho tớ, được không?"

Lâm Thính Kha đưa tay xuống, sờ lên nộn bức của Tống Dư, ngón tay xoa ấn hộŧ ɭε lẳиɠ ɭơ, y gật đầu đáp lại: "Được."

Tống Dư lại nở nụ cười, hắn cười đến là đẹp, cắn môi Lâm Thính Kha nói: "Muốn làm tớ không?"

Lâm Thính Kha chẳng qua mới có nữ huyệt cao trào, còn dươиɠ ѵậŧ lại vẫn chưa bắn, hiện tại vẫn rất cứng. Y dịch người một chút, rút dươиɠ ѵậŧ đang mềm nhũn của Tống Dư ra khỏi cái bức của mình, rồi đứng dậy, lại đút dươиɠ ѵậŧ đã cứng rắn của mình vào trong huyệt đang chảy nước của Tống Dư.

Tống Dư hiển nhiên không phản ứng kịp, vội vàng kêu một tiếng, nói: "Sao cậu lại sốt ruột như thế, chưa nói tiếng nào mà đã cắm vào rồi."

Lâm Thính Kha khẽ cười, ôm eo Tống Dư, thúc từ dưới lên.

Làm một hồi lâu, bọn họ lại thay đổi tư thế, Tống Dư quỳ gối trên giường, để Lâm Thính Kha làm hắn từ phía sau. Dươиɠ ѵậŧ hắn cọ xát với ga trải giường, dần cứng lên.

Tần Tử Kỳ đã trở lại, vừa mới bước vào cửa đã thấy tài xế đi đón Tống Dư đang rửa xe.

"Vợ tôi đã về rồi sao?" Anh hỏi.

Tài xế đã làm việc ở Tần gia nhiều năm, ông nhìn Tần Tử Kỳ lớn lên, nên rất yêu thương và kính trọng vị thiếu gia này.

Ông cười trả lời: "Đã về rồi, ngài ấy đang ở trên lầu với quản gia Lâm."

Ánh mắt Tần Tử Kỳ thoáng ảm đạm, anh gật đầu rồi lập tức lên lầu.

Anh mở cửa phòng ngủ chính ra, nhưng không thấy được Tống Dư.

Anh lại đi mở cửa phòng Lâm Thính Kha, mới nhìn thấy Tống Dư đang ngồi khoá trên người Lâm Thính Kha cười cười, dươиɠ ѵậŧ Lâm Thính Kha còn đang cắm trong huyệt Tống Dư. Hai người tìиɧ ɖu͙© tăng vọt, trên người toàn là dấu vết tình yêu.

Tần Tử Kỳ đi tới, từ phía sau sờ sờ đầu tóc đã rối xù của Tống Dư.

Tống Dư quay đầu, vừa thấy Tần Tử Kỳ, trong mắt ngậm tình yêu nồng đậm, ngọt ngào làm nũng: "Ông xã, anh không đi đón em à."

Tần Tử Kỳ không trả lời, mà cúi đầu ôm Tống Dư bắt đầu hôn. Anh hôn rất mạnh, đầu lưỡi hữu lực càn quấy trong miệng Tống Dư, mυ'ŧ vào đầu lưỡi đỏ tươi của Tống Dư.

Tống Dư hôn môi với Tần Tử Kỳ, hạ thân thì giao hợp với Lâm Thính Kha.

Tần Tử Kỳ thậm chí còn không liếc mắt nhìn Lâm Thính Kha lấy một cái, anh lập tức nâng mông Tống Dư bế hắn lên.

Anh ôm Tống Dư ngồi vào sô pha cạnh giường, hung hăng hôn Tống Dư, đồng thời nhanh chóng cởi bỏ khoá quần mình, thả ra dươиɠ ѵậŧ đang bừng bừng phấn chấn, trực tiếp cắm vào trong bức Tống Dư.

Tống Dư nức nở, tiếng rêи ɾỉ bị Tần Tử Kỳ ấn lại vào trong miệng.

Hắn ngồi khoá trên người Tần Tử Kỳ, cửa mình mềm mại vừa mới được dươиɠ ѵậŧ Lâm Thính Kha cắm vào, nay lại được dươиɠ ѵậŧ thô to của Tần Tử Kỳ cắm vào.

Dươиɠ ѵậŧ Tần Tử Kỳ lớn hơn của Lâm Thính Kha rất nhiều, cắm cho Tống Dư rên rất to.

Tống Dư đẩy đầu Tần Tử Kỳ, môi lưỡi dính đầy nước miếng của hai người cuối cùng cũng tách ra. Tống Dư híp mắt cười, nụ cười chói lọi này xông thẳng vào trong lòng Tần Tử Kỳ.

Hắn vuốt mặt Tần Tử Kỳ, nhận lấy va chạm mãnh liệt từ hạ thân Tần Tử Kỳ, ngập ngừng nói: "... Ông xã, dươиɠ ѵậŧ thật tốt, quá sâu... Ưm, sướиɠ quá, mạnh hơn nữa đi."

Tần Tử Kỳ không cởϊ qυầи áo, trên người vẫn là bộ âu phục trang trọng, hạ thân cũng chỉ có dươиɠ ѵậŧ là lộ ra, đang giao hợp với Tống Dư.

Anh liếʍ mặt Tống Dư, từ sườn mặt cho đến vành tai, rồi xuống cổ.

Anh liếʍ vừa mạnh vừa tàn nhẫn, mυ'ŧ ra một đống vết đỏ, hốc mắt anh đỏ bừng, trong lòng vừa phẫn hận lại ghen ghét. Anh ghen ghét Lâm Thính Kha, cũng bài xích Lâm Thính Kha, chán ghét Lâm Thính Kha được phân chia tình yêu của Tống Dư.

Tống Dư hôn cái trán của Tần Tử Kỳ, hắn kéo cà vạt Tần Tử Kỳ ra, hôn lên mặt anh.

Hắn cảm nhận được sự nôn nóng và mãnh liệt của Tần Tử Kỳ, nhưng hắn chỉ cho là bởi vì du͙© vọиɠ của Tần Tử Kỳ bị tích lại lâu rồi, cho nên mới mãnh liệt như vậy.

Hắn nở nụ cười dựng thẳng người dậy, để Tần Tử Kỳ có thể liếʍ được ngực hắn nhiều hơn, cưng chiều nói: "Ông xã có phải đã nghẹn đến hỏng rồi không? Làm mạnh đến vậy."

Tần Tử Kỳ không trả lời, hạ thân như phát cuồng mà thúc vào cái bức ướŧ áŧ của Tống Dư, tinh hoàn thì đập lên môi âʍ ɦộ của Tống Dư.

Vừa rồi lúc Lâm Thính Kha đang cắm vào Tống Dư, y đã sắp bắn tinh, nhưng lại bị Tần Tử Kỳ đánh gãy giữa chừng, nửa vời thật sự rất khó chịu. Dẫu vậy y vẫn giỏi nhất là ẩn nhẫn và kiềm chế, y bình tĩnh rút ra tờ khăn giấy, lau chùi hạ thân, cầm lấy quần áo chuẩn bị mặc vào.

Tống Dư nghe thấy động tĩnh, nghiêng đầu gọi: "Tiểu Kha, cậu tới đây."

Lâm Thính Kha cầm quần áo: "Thiếu gia, đợi tôi mặc quần áo xong sẽ qua."

"Không được mặc, mau đi ra đây!" Tống Dư dâʍ đãиɠ kêu lên.

Tần Tử Kỳ ôm eo Tống Dư, vẫn hung hăng thọc vào rút ra như cũ, anh ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Thính Kha một cái.

Lâm Thính Kha đi đến bên cạnh sô pha, khẽ nói: "Thiếu gia."

Tống Dư bị dươиɠ ѵậŧ thô to của Tần Tử Kỳ đυ. cho cả người đều phiếm hồng, hắn vươn tay kéo Lâm Thính Kha một phen, lột xuống cái quần mà Lâm Thính Kha vừa mới mặc vào. Rồi hắn trực tiếp ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ vẫn chưa mềm xuống của y, nhanh chóng phun ra nuốt vào.

Tống Dư ngậm lấy qυყ đầυ dùng sức mυ'ŧ một chút, Lâm Thính Kha không nhịn được hừ một tiếng, cắn môi.

Lâm Thính Kha nắm chặt bả vai Tống Dư, y có thể cảm giác được ánh mắt lạnh băng của Tần Tử Kỳ, nhưng y lại chẳng để ý đến.

Tống Dư vừa khẩu giao cho Lâm Thính Kha, vừa dùng tay xoa nắn tinh hoàn y, hắn vươn đầu lưỡi liếʍ lên phần cán cứng nóng, rồi ngẩng đầu cười: "Tiểu Kha, mau bắn trong miệng tớ."

Cuối cùng, Lâm Thính Kha bắn vào miệng Tống Dư, y lấy ra một tờ khăn giấy lau sạch sẽ chỗ mồ hôi trên mặt Tống Dư, sau đó cúi đầu hôn một cái lên trán hắn.

"Thiếu gia, tôi đi xuống trước kêu người chuẩn bị đồ ăn cho hai người."

Tống Dư ôm bả vai Tần Tử Kỳ, cười nói: "Ok, tớ muốn ăn canh cá."

Lâm Thính Kha gật đầu: "Được."

Thời điểm Lâm Thính Kha mặc quần áo, Tống Dư cùng Tần Tử Kỳ vẫn còn ở trên sô pha làʍ t̠ìиɦ, hai người bọn họ quấn lấy nhau. Quần áo Tần Tử Kỳ cũng đã cởi hết, bọn họ thậm chí còn lăn ra thảm, hạ thân giao hợp, ôm nhau hôn môi.

Sau khi Lâm Thính Kha xuống lầu, Tần Tử Kỳ tựa lên ngực Tống Dư: "A Dư... tôi yêu em."

Tống Dư ôm đầu anh, hắn cảm nhận được cảm xúc Tần Tử Kỳ có hơi trầm xuống, nên dịu dàng hỏi: "Ông xã, anh làm sao vậy?"

Hạ thân Tần Tử Kỳ thúc vào mấy chục cái đầy mạnh mẽ, làm cho bên dưới của Tống Dư phải đỏ ửng lên, anh mới bắn ra.

Anh chui đầu vào hõm vai Tống Dư, giọng đã có chút khàn: "A Dư, em đừng yêu người khác, đừng ở bên người khác có được không, xin em."

Tống Dư cưng chiều hôn lên mặt anh: "Còn tưởng cái gì chứ, em sẽ mãi mãi chỉ yêu anh và Tiểu Kha, sẽ không ở bên người khác đâu."

Giọng Tần Tử Kỳ phát run, mang theo tiếng nức nở nhỏ bé: "Tôi chỉ muốn em yêu mình tôi."

Tống Dư bật cười, không rõ vì sao nên hỏi: "Ông xã, anh rốt cuộc đang nói gì vậy."

Tần Tử Kỳ lại không trả lời nữa, mà chui đầu vào ngực Tống Dư, tạm dừng một hồi lâu, rồi mới bế Tống Dư từ trên mặt đất lên.

Anh che giấu cảm xúc của mình lại, trên mặt nở nụ cười: "Vào phòng chúng ta làm thêm lần nữa được không em?"

Tống Dư cười liếʍ cổ Tần Tử Kỳ: "Được chứ, là tại em lâu lắm không về mới khiến anh bị nghẹn tới hỏng rồi."