Vợ Và Người Quản Gia Hồi Môn

Chương 5: Tống Dư đi công tác về

Tống Dư hôn môi cùng Lâm Thính Kha trong chốc lát, rồi lại quay sang hôn Tần Tử Kỳ, nói: "Được rồi, chúng ta ngủ thôi. Sáng mai còn phải dậy sớm nữa."

Tống Dư ngủ ở giữa, một bên ôm Lâm Thính Kha, một bên ôm Tần Tử Kỳ.

Nhưng chỉ ngủ được một lúc, hắn lại tìm về tư thế thoải mái nhất. Hắn mơ mơ màng màng tiến vào trong lòng Lâm Thính Kha, đây là thói quen từ nhỏ.

Từ khi còn bé Tống Dư đã thích Lâm Thính Kha, đem Lâm Thính Kha trở thành người thân cận nhất với mình. Mỗi buổi tối đều phải ôm Lâm Thính Kha ngủ.

Khi còn nhỏ, cha mẹ thì khá bận rộn, còn hai anh trai lại ghét bỏ Tống Dư nũng nịu, nên cũng không muốn dẫn hắn đi chơi. Lúc ấy cũng chỉ có Lâm Thính Kha là ở bên cạnh Tống Dư.

Lâm Thính Kha trưởng thành tương đối sớm, y theo cha mình giải quyết chuyện làm ăn của Tống gia, nên đã nhìn đến quen các cảnh dâʍ ɭσạи của người lớn.

Thời điểm hai người đến tuổi mười sáu, người song tính vốn phóng đãng. Lâm Thính Kha sống nội tâm hơn nên có thể kiềm chế được kha khá du͙© vọиɠ của mình, mà Tống Dư lại không được như vậy.

Vừa đến tối hắn đã ôm lấy Lâm Thính Kha, đem dươиɠ ѵậŧ và huyệt mềm cọ xát không ngừng trên đùi Lâm Thính Kha, tìm kiếm kɧoáı ©ảʍ.

Lâm Thính Kha chuyển qua ôm hắn, hỏi: "Thiếu gia, ngài sao vậy?"

Khi ấy hạ thân Tống Dư đã chảy nước dầm dề, trong đôi mắt xinh đẹp lấp đầy tìиɧ ɖu͙© nóng bỏng. Hắn lung tung hôn Lâm Thính Kha, khó chịu nói: "Tiểu Kha, phía dưới tớ chảy nước, ngứa quá."

Lâm Thính Kha nhẹ nhàng hôn Tống Dư, nói: "Có phải thiếu gia muốn làʍ t̠ìиɦ không?"

Tống Dư đương nhiên biết làʍ t̠ìиɦ là cái gì, từ nhỏ hắn đã học hư, xem qua không ít phim khiêu da^ʍ. Chẳng qua khi ấy cha mẹ quản nghiêm, quy định trước mười tám tuổi không được làʍ t̠ìиɦ, hắn mới không dám đi ra ngoài làm bậy.

Dần dần, Lâm Thính Kha bắt đầu dạy hắn hôn môi, dạy hắn thủ da^ʍ làm sao cho thoải mái mà lại an toàn.

Sau khi hai người mười sáu tuổi liền bắt đầu hôn nhau không kể ngày đêm, ở trên giường cùng nhau cọ xát, tuy không cắm vào nhưng trên cơ bản cái gì cũng làm. Từ không biết thoả mãn mà liếʍ huyệt, cháo lưỡi cho đến để hai cái cửa mình mềm mại kề sát vào nhau cọ xát.

Ngày sinh nhật mười tám tuổi của Tống Dư, cha mẹ bảo với hắn rằng từ ngày mai hắn có thể ra ngoài chơi thoải mái.

Buổi tối hôm ấy, Tống Dư ở trong chăn cùng với Lâm Thính Kha, hắn cắm vào tiểu huyệt của Lâm Thính Kha, bắt đầu hành trình tìиɧ ɖu͙© của chính mình. Sau đó hắn cũng cho Lâm Thính Kha làm mình, hắn nói với Lâm Thính Kha, hắn yêu y.

Cho dù sau này hắn lên giường với rất nhiều người, yêu đương với rất nhiều người, nhưng những người đó đều không thể sánh bằng Tiểu Kha của hắn.

Sau này khi hắn gặp được Tần Tử Kỳ, hắn yêu Tần Tử Kỳ rất sâu đậm. Nhưng trong lòng vẫn lưu lại vị trí cho Tiểu Kha.

Một đêm kia quyết định kết hôn với Tần Tử Kỳ, Tống Dư đã ôm lấy Lâm Thính Kha đang trần trụi, liên tục hôn môi y cho đến toàn thân y, hắn nói: "Tiểu Kha, tớ muốn kết hôn với Tần Tử Kỳ."

Lâm Thính Kha hôn lên giữa trán hắn: "Được, thiếu gia thích là được."

Tống Dư ôm y: "Tiểu Kha này, sau khi tớ kết hôn rồi, cậu đi theo tớ đến Tần gia được không? Tớ không muốn rời khỏi cậu. Không có cậu, tớ không sống được."

"Được, đều nghe theo ngài."

...

Nửa đêm, Tần Tử Kỳ chợt tỉnh, trong lòng lại trống không. Tống Dư đang chôn mặt mình trong ngực Lâm Thính Kha, ngủ ngon lành, còn thường xuyên liếʍ mυ'ŧ vυ' Lâm Thính Kha.

Tần Tử Kỳ sờ lên mông thịt mềm mại của Tống Dư, sau đó sờ soạng lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.

Tống Dư cũng thích hút thuốc, nhưng Lâm Thính Kha lại không thích mùi thuốc lá.

Tần Tử Kỳ vừa châm thuốc Lâm Thính Kha đã tỉnh lại, y có thể cảm giác được Tần Tử Kỳ không vui.

Y nhẹ nhàng đẩy Tống Dư ra, rồi lặng lẽ xuống giường, khẽ nói với Tần Tử Kỳ: "Tiên sinh, tôi sẽ về phòng ngủ."

Tần Tử Kỳ ở trong bóng tối liếc mắt một cái đã thấy được y, anh thấp giọng trả lời: "Ừ."

Tần Tử Kỳ và Tống Dư ngủ ở phòng ngủ chính, còn phòng Lâm Thính Kha thì nằm ở ngay bên cạnh, hai căn phòng ngăn cách bởi một bức tường.

Nghe thấy âm thanh Lâm Thính Kha đóng cửa, Tần Tử Kỳ mới dập tắt điếu thuốc, sau đó chui vào trong lòng Tống Dư.

Thời điểm hai người ngủ, không phải anh ôm Tống Dư, mà là Tống Dư ôm anh.

Anh thích nằm trong lòng Tống Dư, chui đầu vào ngực Tống Dư, ngửi mùi hương ngọt mát trên người Tống Dư, anh cũng thích ngậm đầṳ ѵú hồng mềm kia của Tống Dư đi ngủ.

Lâm Thính Kha quay trở lại phòng mình, nằm một lúc lâu mới ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Tống Dư bị chuông báo thức đánh thức. Hắn dụi dụi mắt, cúi đầu nhìn Tần Tử Kỳ còn đang ngậm đầṳ ѵú mình ngủ.

Hắn cười nhéo mặt Tần Tử Kỳ, đánh thức anh dậy và rút đầṳ ѵú mình ra khỏi miệng Tần Tử Kỳ, nói: "Nơi này của em có hút ra sữa đâu mà sao ngày nào cũng liếʍ nó vậy anh?"

Tần Tử Kỳ đi lên hôn hắn, xoa bóp bầu vυ', nói: "Tôi thích nó, mềm mại, lại còn rất thơm."

Tống Dư ôm hôn anh, hắn sờ sờ bên cạnh mình, mới phát hiện Lâm Thính Kha đã không còn ở đây.

"Tiểu Kha đi đâu rồi?"

Tần Tử Kỳ trả lời: "Cậu ấy đã rời giường từ sớm, đâu có như em, lúc nào cũng ngủ nướng!"

Tống Dư nhìn về phía đồng hồ báo thức: "Đâu có ngủ nướng đâu, giờ mới có bảy giờ!"

"Được rồi được rồi được rồi, dậy thôi, không thì chốc nữa không lên kịp máy bay đâu."

Hôm nay Tống Dư phải đi công tác một tuần, Tống gia bên kia giao cho hắn dẫn dắt một dự án mới, yêu cầu hắn đến công ty đối phương xem xét các nguyên vật liệu, còn phải ký hợp đồng.

Mà Tần Tử Kỳ cùng Lâm Thính Kha mấy ngày này đều có việc bận, tối mắt tối mũi, không thể đưa hắn đi.

Hai người ở trên giường hôn nhau một hồi lâu mới đi xuống lầu.

Thời điểm xuống lầu dưới, Lâm Thính Kha đã sai người chuẩn bị tốt bữa sáng, cũng chuẩn bị tốt cả hành lý và các loại giấy tờ cần thiết cho Tống Dư đi công tác.

Trước khi đi, Tần Tử Kỳ ôm Tống Dư lên đùi hôn thật lâu, sau đó lại đưa hắn đến sân bay.

Sau khi Tống Dư đi rồi, căn nhà liền trở nên lạnh lẽo.

Chỉ cần Tống Dư không ở nhà, Tần Tử Kỳ và Lâm Thính Kha liền rất ít khi nói chuyện với nhau. Ngoại trừ chuyện công ty, cơ hồ cả hai người đều không nói với nhau cái gì.

Mỗi một ngày Tống Dư đi đều sẽ gọi điện thoại về cho Tần Tử Kỳ. Thành thật nói với anh giám đốc bên này sắp xếp cho hắn một cậu trai sạch sẽ để tiếp hắn, nhưng hắn không làʍ t̠ìиɦ với cậu trai kia.

Tần Tử Kỳ cười cười, anh rất thích nghe giọng của Tống Dư, nó rất rõ ràng, có sự tươi vui của một cậu thanh niên, khi làm nũng lại rất mềm mại.

Anh cũng không để ý Tống Dư lên giường với ai, chỉ cần Tống Dư còn yêu anh là tốt rồi.

Anh cười cười, nói: "Sao lại không làm?"

Tống Dư ở bên kia điện thoại dùng sức gật đầu: "Không thích."

Tần Tử Kỳ vừa nghe giọng Tống Dư, vừa cởϊ qυầи mình ra, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ đang hưng phấn tràn trề của mình mà tuốt lên tuốt xuống.

"Cậu ta trông xấu lắm sao?" Anh hỏi.

Tống Dư nói: "Cũng không phải. Chỉ là... em muốn làm với anh, còn có Tiểu Kha nữa. Ông xã, em nhớ anh lắm."

"Mở video đi, để tôi nhìn em."

Hai người bật video, Tần Tử Kỳ hướng camera xuống, để Tống Dư nhìn dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc của anh.

Tống Dư nuốt nước miếng: "Thật muốn liếʍ."

Hắn cũng mở chân ra, để Tần Tử Kỳ nhìn cái bướm chảy nước của hắn.

Tần Tử Kỳ vừa tự an ủi, vừa dỗ hắn: "Bảo bối nhịn một chút, ngày kia là em có thể về rồi. Đến lúc đó ông xã sẽ thương em hết mình."

Tối hôm sau, Tần Tử Kỳ gọi điện thoại cho Tống Dư, nhưng lúc nào cũng là máy bận, gọi rất nhiều cuộc đều bị như thế.

Lần đầu tiên anh gõ cửa phòng Lâm Thính Kha.

Lâm Thính Kha buông điện thoại xuống ra mở cửa, kỳ quái hỏi: "Tiên sinh, có chuyện gì sao?"

"A Dư có gọi điện thoại cho cậu không?"

Lâm Thính Kha còn chưa kịp đáp lời, giọng nói vui sướиɠ của Tống Dư đã truyền tới từ chiếc điện thoại ở trên giường: "Ông xã! Anh qua đây tìm Tiểu Kha sao?"

Tần Tử Kỳ đi vào trong phòng, cầm lấy điện thoại của Lâm Thính Kha trả lời: "Tôi gọi điện thoại cho em mãi mà không được, nên sang đây hỏi Thính Kha một chút."

Tống Dư bật cười: "À, là vì em đang nói chuyện với Tiểu Kha đó! Ông xã này, lúc em không ở nhà anh và Tiểu Kha có làm với nhau không?"

Hỏi một đằng Tần Tử Kỳ lại trả lời một nẻo: "Đã mười hai giờ rồi, em mau đi ngủ đi. Giờ không ngủ ngày mai lại đau đầu."

"Được rồi, ông xã ngủ ngon, ngày mai em về!"

"Được, ngày mai tôi ra sân bay đón em."

Nói xong, Tần Tử Kỳ lập tức cúp điện thoại.

Anh đem điện thoại trả lại cho Lâm Thính Kha, nói: "Cậu cũng đi ngủ sớm đi."

Sau khi Tần Tử Kỳ rời khỏi phòng, Lâm Thính Kha cầm chiếc điện thoại đã đen màn hình, nhàn nhạt nói: "Thiếu gia, ngủ ngon."

Y nằm lên giường, nhấn mở album riêng tư. Album ấy là do Tống Dư tạo ra trong điện thoại y, bên trong toàn bộ đều là ảnh chụp của hắn và y, từ khi còn nhỏ cho đến khi kết hôn.

Y nhìn từng tấm từng tấm ảnh chụp gương mặt tươi cười của Tống Dư, tận đến khuya mới ngủ.

Giữa trưa ngày hôm sau, Tần Tử Kỳ từ công ty trở về.

Lúc này Lâm Thính Kha cũng đã trở lại, y đưa cho Tần Tử Kỳ một phần văn kiện: "Tiên sinh, đây là bản báo cáo của tháng này, lợi nhuận đã tăng thêm 5% so với tháng trước. Mặt khác, văn phòng tuyển người cũng đã bố trí xong, ngày mai là có thể thông báo tuyển dụng người mới."

Tần Tử Kỳ cầm lấy văn kiện mà xem: "Được rồi, vất vả cho cậu."

Lâm Thính Kha gật đầu, không nói thêm cái gì.

Lúc ăn cơm, hai người sẽ ăn cùng nhau, Tần Tử Kỳ lau lau miệng, nói: "Thính Kha, cậu bảo tài xế chuẩn bị một chút, tôi muốn đi đón A Dư."

Thời điểm nói đến Tống Dư, mặt mày Tần Tử Kỳ đều ngậm ý cười.

"Vâng."

Nói xong, Lâm Thính Kha lập tức đi ra ngoài nói rõ ràng mọi chuyện cho tài xế, y còn đặc biệt bảo tài xế xịt thêm mùi hương tươi mát mà Tống Dư thích vào trong xe một lần nữa.

Y trở lại thư phòng, nhìn thấy Tần Tử Kỳ đang gọi điện thoại.

Tần Tử Kỳ có vẻ đang rất mất kiên nhẫn: "Sao lại không cẩn thận như vậy? Không phải đã nói với các anh là hạng mục này rất quan trọng rồi sao! Hàng mẫu phải đảm bảo nhất định không có sai sót sao!"

Đầu kia điện thoại không biết đã nói gì, Tần Tử Kỳ thở dài trả lời: "Được rồi, tôi sẽ tới công ty ngay lập tức."

Anh bực bội cầm lấy áo ngoài, nhìn về phía Lâm Thính Kha đang đứng cạnh cửa, nói: "Tôi phải đi công ty một chuyến, cậu đi đón A Dư đi."

Lâm Thính Kha gật đầu: "Được."

Thời điểm đến sân bay, Tống Dư cùng trợ lý đã đứng ở cửa ra chờ họ.

Lâm Thính Kha cười đi tới, giúp Tống Dư sửa sang lại cổ áo cho tốt: "Có phải đã chờ lâu rồi không?".

Tống Dư hôn một cái lên mặt Lâm Thính Kha: "Tử Kỳ không tới đón tớ sao?"

"Công ty có chút việc gấp, tiên sinh đang qua đó xử lý."

Tống Dư nắm lấy tay Lâm Thính Kha: "Được rồi, chúng ta trở về thôi!"

Sau khi trợ lý giúp Tống Dư cất hành lý lên xe xong thì rời đi.

Trong xe ngoại trừ hai người ở ngoài, cũng chỉ còn có tài xế.

Tống Dư trực tiếp ngồi khoá ở trên đùi Lâm Thính Kha, liếʍ môi y: "Có nhớ tớ không? Nhớ không? Còn tớ thì nhớ cậu muốn chết."

Lâm Thính Kha vuốt mặt Tống Dư: "Tôi cũng nhớ ngài."

Mỗi một ngày ngài rời đi, tôi đều thấy nhớ.

Tống Dư cười hì hì cởi cà vạt Lâm Thính Kha ra, lột xuống sạch sẽ tây trang của y, bắt đầu liếʍ hôn từ cổ y, xuống đến bả vai.

Lâm Thính Kha duỗi tay nắm lấy dươиɠ ѵậŧ Tống Dư, tuốt với kỹ xảo điêu luyện, nói: "Thiếu gia, không cần vội vàng như vậy, về nhà hẵng làm."

Tống Dư bĩu môi: "Vậy được rồi, tớ muốn uống sữa!"

Môi lưỡi hai người dây dưa, như si như say mà hôn một hồi lâu, Tống Dư cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú Lâm Thính Kha, hút một cách vội vã.

Lâm Thính Kha vẫn còn mặc tây trang, chỉ là cúc đã cởi ra cho Tống Dư liếʍ.

Hôm nay y đúng là có chút trướng sữa, nhưng cũng không nhiều, Tống Dư hút vài lần đã hết rồi.

Tống Dư ngược lại đi lên hôn môi Lâm Thính Kha, đầu lưỡi phiếm ánh nước thẳng tắp chui vào trong miệng Lâm Thính Kha, hai người hôn đến nỗi quyến luyến chẳng nỡ rời xa, hô hấp dồn dập.

Tống Dư lại đi bóp ngực Lâm Thính Kha, làm nũng nói: "Mới ăn có tí đã hết rồi, nếu Tiểu Kha mà sinh em bé, chắc chắn sẽ có rất nhiều sữa nhỉ."

Lâm Thính Kha xoa tóc hắn, nhẹ nhàng liếʍ vành tai hắn. Ngón tay thon dài cắm vào động thịt Tống Dư, giúp hắn tạm thời giảm bớt một ít...

Tống Dư ôm Lâm Thính Kha rêи ɾỉ, lại lo lắng nói: "Nếu cậu thật sự sinh em bé, cũng không thể để em bé uống sữa cậu được. Sữa cậu chỉ có thể cho một mình tớ uống thôi."

Lâm Thính Kha vuốt bướm mềm của hắn, xoa bóp âm đế, cười cười.

Y rất yêu Tống Dư, lúc hai mươi tuổi còn vì Tống Dư mà xoá bỏ một đứa con. Khi đó hai người còn chưa hiểu chuyện, ngày nào cũng làm, kết quả là Lâm Thính Kha mang thai.

Sau khi cha Tống Dư biết được chuyện y mang thai, ông đã nói chuyện với hai người bọn họ rất lâu.

Ông nói rằng họ có thể quậy, nhưng chuyện con cái là chuyện quan trọng, bọn họ còn quá trẻ, mà Tống Dư cũng chưa kết hôn, đứa nhỏ này không thể giữ.

Cuối cùng, cha của Tống Dư liên hệ với bác sĩ ở một bệnh viện tư nhân hiện đại, xoá bỏ đi đứa trẻ chưa đầy hai tháng trong bụng Lâm Thính Kha.

Dưới các loại phương tiện chữa bệnh hiện đại cùng với sự phục vụ tinh tế tận tình, lần phá thai đó cũng không tạo thành bất kỳ thương tổn nào lên cơ thể Lâm Thính Kha.

Nhưng Tống Dư lại vẫn khóc rất dữ dội, hắn ghé bên cạnh giường bệnh mà khóc, nói hắn khiến Lâm Thính Kha chịu tủi thân, chịu khổ.

Dù cho bác sĩ đã giải thích thêm lần nữa, Lâm Thính Kha về sau vẫn sinh con được, lúc phẫu thuật đã sử dụng thuốc tê, Lâm Thính Kha cũng không phải chịu khổ. Cha của Tống Dư và cha của Lâm Thính Kha còn mua đồ bổ tốt nhất cho Lâm Thính Kha, mời đến người hầu cao cấp nhất tới chăm sóc Lâm Thính Kha, giúp y khôi phục thân thể.

Tống Dư vẫn cứ khóc.

Cuối cùng, ngược lại lại biến thành tất cả mọi người tới an ủi Tống Dư. Lâm Thính Kha cũng ôm hắn, giúp hắn ngừng khóc, như thể người phá thai là Tống Dư, không phải Lâm Thính Kha...

...

Tống Dư đã gấp không chờ nổi cởϊ qυầи ra, để Lâm Thính Kha giúp hắn sờ huyệt. Miệng huyệt chảy nước của hắn kẹp lấy ngón tay Lâm Thính Kha không rời.

Lâm Thính Kha ôm Tống Dư, nói với tài xế: "Bác Lưu, bác lái nhanh một chút."

"Vâng." Tài xế có mắt như mù đáp lại.

Xe vừa dừng lại, Tống Dư lập tức cùng Lâm Thính Kha hôn lưỡi tiến vào phòng, nằm nghiêng sang, đây chính là phòng Lâm Thính Kha.

Lâm Thính Kha nhanh chóng giúp Tống Dư cởϊ qυầи, liếʍ huyệt cho hắn, đem toàn bộ nước da^ʍ của hắn liếʍ vào trong miệng rồi nuốt xuống.

Tống Dư gần như là ngồi ở trên mặt Lâm Thính Kha, sướиɠ đến mức thở hổn hển: "Tiểu Kha thật là lợi hại, liếʍ sướиɠ quá, đầu lưỡi nóng quá, vào sâu hơn một chút nữa đi."

Bắt đầu từ khi mười sáu tuổi, Lâm Thính Kha đã liếʍ huyệt cho Tống Dư, y biết rất rõ làm thế nào để liếʍ cho Tống Dư thoải mái nhất.

Y ngậm lấy hộŧ ɭε sưng đỏ mà mυ'ŧ thật mạnh, làm cho cái bức mềm mại trở thành một cái miệng nhỏ, rồi hôn môi với nó một cách đầy sắc tình. Đầu lưỡi y cắm vào huyệt đạo, liếʍ lấy thịt da^ʍ ở bên trong.

Tống Dư bị liếʍ đến nỗi rêи ɾỉ loạn xạ, hắn bị Lâm Thính Kha liếʍ cho lêи đỉиɦ, rên cao vυ't, phun nước da^ʍ lên mặt Lâm Thính Kha.

Lâm Thính Kha luôn biết làm sao mới có thể khiến Tống Dư được sướиɠ nhất. Y ôm lấy Tống Dư, chơi tư thế 69, từng người đối mặt với dươиɠ ѵậŧ của đối phương, không kiêng nể gì mà liếʍ lên.

Chờ cho đến khi hai cái bức mềm mại đều chảy nước không ngừng, trở nên dâʍ ɖu͙©.

Hai người lại bắt đầu mở chân ra để chúng giao nhau, đặt hai cái bức da^ʍ dính lấy nhau mà cọ xát. Hộŧ ɭε sưng đỏ đè ép lẫn nhau, môi âʍ ɦộ cọ xát lên môi âʍ ɦộ, hỗn hợp nước da^ʍ của họ trộn lẫn vào nhau, không phân biệt được của ai với ai...

Tống Dư dùng sức vặn hông, mạnh mẽ dùng cái bức của mình đánh lên bức của Lâm Thính Kha, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ cọ xát.

Tống Dư thích nhất là cọ bức với Lâm Thính Kha, tuy cọ bức này không thể trực tiếp mãnh liệt cắm vào, nhưng kɧoáı ©ảʍ lại chẳng hề kém hơn. Bức da^ʍ chảy nước dán lấy nhau mà cọ xát, môi âʍ ɦộ mềm mại thì chạm vào nhau, hộŧ ɭε sưng đỏ không ngừng bị va chạm. Kɧoáı ©ảʍ như vậy là loại kéo dài lâu nhất, sướиɠ đến toàn thân, thoải mái đến tận cốt tủy.

Tống Dư ra mồ hôi đầy người, dù bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đã bị đỏ lên do cọ xát, hắn vẫn không muốn dừng lại.

Hắn mềm mại rêи ɾỉ: "Tiểu Kha, chết tớ mất, sướиɠ quá, sướиɠ quá rồi... Tiểu Kha, tớ rất yêu cậu, tớ mãi mãi yêu cậu."

"Thiếu gia, tôi cũng yêu ngài."