Mỗi bước một câu! Nếu là những người bình thường, họ đã quỳ xuống đất dập đầu nhận lỗi từ lâu.
Thấy Đường Hạo Nhiên vẫn bình tĩnh, mặc dù trong lòng lão Bạch vẫn có chút thắc mắc tại sao tu vi nội kình trung kỳ của Đường Hạo Nhiên lại có thể chống lại khí thế áp lực của mình.
Phải biết rằng ông ta đã chạm đến ngưỡng của nội kình hóa khí, không phải kẻ luyện võ nội kình sơ cấp nào cũng có thể so sánh cùng.
Mà trong lòng ông ta vẫn có nghi vấn, tại sao ông ta không cảm giác được sự dao động của nội lực bên trong thân thể của Đường Hạo Nhiên chứ?
Nhưng những nghi vấn này nhanh chóng bị lão Bạch dập tắt, cho dù Đường Hạo Nhiên có điều gì cổ quái đi chăng nữa, hôm nay anh cũng không thể trốn khỏi đây!
Sát ý ẩn chứa trong lòng, đợi đến khi giao thủ, ông ta sẽ lặng lẽ tiêu diệt Đường Hạo Nhiên! Điều ông ta không thích nhất chính là kiểu thanh niên không biết trời cao đất dày là gì.
Về phần hậu quả, cho ông ta thêm một chút thời gian, ông ta sẽ là một cao thủ cảnh giới Chân Khí chân chính, đủ để tung hoành ngang dọc không cần cố kỵ!
“Dừng lại!” Đúng vào lúc này, Lý Quang Minh đột nhiên hét lên, ông kéo Đường Hạo Nhiên lại và bảo vệ phía sau mình.
Một đôi mắt mạnh mẽ như hổ nhìn về phía Lý Khắc Huy và nói: “Thằng kia tao khó khăn lắm mới tìm được một người trẻ tuổi có thể nói chuyện được với tao, mày lại tới phá hoại, mày muốn chọc cho cha mày tức chết sao?”
Lý Khắc Huy là một người con hiếu thảo, nghe thấy lời này từ cha mình, ông ta đương nhiên không dám ngồi yên nữa, cứ như vậy đứng lên bước nhanh đến chỗ Lý Quang Minh nắm lấy tay ông cụ nói:
- Cha, sao con có thể phá hoại chuyện này chứ?
- Rõ ràng Đường Hạo Nhiên là người nói năng lỗ mãng trước mà, còn lão Bạch và những người khác cũng không có ác ý gì, chỉ là muốn dạy cho Đường Hạo Nhiên cách làm người như thế nào mà thôi.
Lý Quang Minh lạnh lùng nhìn Lý Khắc Huy nói:
- Cất cái bộ dạng này của mày lại đi, đừng tưởng rằng tao không biết mày đang muốn làm gì.
- Biết rõ Tiểu Đường là sư phụ thuốc y học cổ truyền, vậy mà vẫn bàn luận về y học cổ truyền trước mặt cậu ấy, rốt cuộc ai mới là người nói năng lỗ mãng trước.
“Lão Lý! Chúng tôi…?” Một số thành viên cấp cao của tập đoàn Thịnh Thiên đang cố gắng giải thích.
Lý Quang Minh lạnh lùng liếc nhìn bọn họ nói: “Tôi cùng con trai tôi nói chuyện, từ lúc nào thì đến lượt mấy người chen vào thế!"
Sắc mặt của những người đó trở nên tái nhẹt, nhưng họ vẫn không dám nói bất cứ điều gì! Nếu thực sự dám nói năng lỗ mãng với Lý Quang Minh, thì chuỗi ngày tốt đẹp của họ ở tập đoàn Thịnh Thiên sẽ thực sự kết thúc.
[Cha, cha nói phải làm sao đi? Ít nhất cũng phải để Đường Hạo Nhiên nói lời xin lỗi với lão Bạch và những người khác chứ?!]
Khi mọi chuyện đã đến mức này, Lý Khắc Huy cũng có chút bất lực, nếu biết trước như vậy, đáng lẽ ra lúc này ông ta nên để cha mình rời đi trước rồi.
“Việc này?” Lý Quang Minh hơi nhíu mày, có chút lo lắng nhìn về phía Đường Hạo Nhiên.
Theo ông ta thấy quả thật là Đường Hạo Nhiên có chút làm to chuyện, những người đó vừa mới nói mấy câu không hay về y học cổ truyền, anh đã đòi lấy tính mạng người ta.
Nếu không phải ông cụ có nhiều tình cảm với Đường Hạo Nhiên, e rằng cũng sẽ không đứng ra nói đỡ giúp anh.
“Đường Hạo Nhiên! Cậu xem? Hay là xin lỗi họ một câu nhé.” Lý Quang Minh do dự nói.
Xét cho cùng, Lý Khắc Huy là con ruột của ông ta, vì vậy ông ta đương nhiên không muốn nhìn thấy Lý Khắc Huy không thể thu dọn được tàn cục.
Đường Hạo Nhiên lắc đầu nói:
- Thưa ông! Cháu có thể hứa với ông bất cứ điều gì?! Nhưng chuyện này thì xin lỗi cháu không thể bỏ qua được.
- Nhà họ Đường của cháu đã nhận được rất nhiều ân huệ từ y học cổ truyền!
- Nếu có người khinh miệt y học cổ truyền trước mặt cháu mà cháu lại chỉ ngồi yên không lên tiếng vậy thì Đường Hạo Nhiên cháu thậm chí còn không có tư cách để làm người nữa rồi.
Lý Quang Minh liếc nhìn Đường Hạo Nhiên tán thưởng, vỗ nhẹ vào vai anh và nói: “Có cốt khí, yên tâm đi nếu cậu đã không muốn, vậy thì tôi cũng sẽ không miễn cưỡng cậu đâu.”
“Cha!” Vẻ mặt Lý Khắc Huy có chút mất tự nhiên.
Lý Quang Minh xua tay nói: “Được rồi, chuyện này dừng lại ở đây đi, tôi dẫn Đường Hạo Nhiên ra ngoài đi dạo, không quấy rầy mọi người nói chuyện nữa, lão già này ngồi đây có lẽ sẽ vướng mắt mọi người.”
Nói xong liền kéo Đường Hạo Nhiên đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
“Hừ! Hèn nhát, chỉ biết trốn dưới sự che chở của người khác, có thể làm được những việc lớn lao gì nữa chứ.” Lúc này tiếng lão Bạch vang lên sau lưng Đường Hạo Nhiên với giọng điệu vô cũng khinh thường.
Lời nhận xét của lão Bạch có lẽ cũng là suy nghĩ của tất cả mọi người đang có mặt tại đây.