Nghe Tần Vân Y nói, mọi người hai mặt nhìn nhau, đều ngậm miệng không lên tiếng.
Tâm phúc của Tần Vân Y tiến lên, kéo Tần Vân Thường xuống. Mọi người nhìn Tần Vân Thường bị kéo xuống, biết là Tần Vân Y đang cảnh cáo bọn họ.
Tần Vân Thường nói câu "Con vợ cả" kia là đang nhắc nhở họ, Minh Loan Cung không chỉ có một vị Thiếu chủ.
Thậm chí, năm đó mẫu thân Tần Vân Thường mới là chính thất, chẳng qua là chết sớm một chút. Sau đó mẫu thân Tần Vân Y mới phù chính, để Tần Vân Y thành đích trưởng nữ.
Mà hành động của Tần Vân Y lại là đang cảnh cáo bọn họ, cho dù Tần Vân Thường là Thiếu chủ, nhưng nàng ta cũng chỉ mới là Hóa Thần Kỳ, khoảng cách Hóa Thần và Độ Kiếp như mây và bùn, tâm tư của bọn họ, nàng ta đều biết.
Nhưng lần cảnh cáo này, đối với ba vị Độ Kiếp và một đám Hóa Thần ở đây mà nói, rõ ràng không đưa đến tác dụng quá lớn.
Minh Loan Cung đi đến ngày nay, là dựa vào cây đại thụ Tần Phong Liệt này, mọi người đến vì che gió che mưa dưới cây lớn, hỗ trợ thì được, còn bán mạng, vậy sẽ phải đưa ra suy tính khác.
Hiện nay Tần Phong Liệt đã chết, để lại một mình Tần Vân Y trấn trận. Nhưng Tần Vân Y đi lên, đối mặt chính là Hoa Hướng Vãn có chỗ dựa Tạ Trường Tịch. Hai người này có thể một kiếm chém chết Tần Phong Liệt, chống lại bọn họ, nếu như mọi người đang ngồi đây dùng hết toàn lực có thể còn có một chút phần thắng, nhưng thứ mà Hoa Hướng Vãn muốn chỉ là Tần Vân Y, thì tại sao bọn họ phải đi hợp sức đánh ngươi chết ta sống đây?
Dù sao thì... chuyện năm đó, Hoa Hướng Vãn chưa chắc đã biết.
Cho dù biết, người tham dự việc năm đó quá nhiều, nhiều lắm bọn họ cũng chỉ muốn chia một chén súp, Hoa Hướng Vãn không thể gϊếŧ sạch toàn bộ người Tây Cảnh. Pháp luật không thể xử toàn xã hội, chỉ cần Hoa Hướng Vãn còn muốn làm Ma Chủ, còn muốn suy nghĩ cho Hợp Hoan Cung thì không thể cố tình truy cứu.
Sống chết mặc bây, coi Tần Vân Y trở thành một viên đá dò đường, thăm dò thái độ của Hoa Hướng Vãn, điều này càng thích hợp hơn.
Trong lòng mọi người tính toán một phen, Tần Vân Y đảo qua từng người thì đã hiểu suy nghĩ trong lòng bọn họ.
Những người này lòng mang mưu mô, nếu như hôm nay bọn họ đồng ý cùng nhau dụng tâm hỗ trợ, có lẽ Tần Phong Liệt sẽ không chết.
Đáng trách chính là, bọn họ chạy, nàng ta ở lại cũng tương đương chịu chết, vậy nên nàng ta phải chạy.
Cuối cùng để một mình Tần Phong Liệt ở lại đánh với Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch, bỏ mạng ở Hợp Hoan Cung.
Nàng nhìn chằm chằm mọi người, ghi nhớ từng món nợ, trên mặt lại thử thăm dò mở miệng: "Các vị, hiện nay thi thể phụ thân ta còn đang ở Hợp Hoan Cung, các vị cho rằng, phải làm sao bây giờ?"
"Thiếu chủ," Nghe nói như thế, Trần Thuận khẽ nhíu mày: "Hoa Hướng Vãn đã đi vào Độ Kiếp, Cung chủ lại... Bọn ta cho rằng, Thiếu chủ nếu không ngại thì mềm mỏng một chút?"
"Chịu thua?"
Tần Vân Y quay đầu nhìn về phía Trần Thuận, trên mặt mang ý cười: "Trần Tả sứ cho rằng, vì sao mà ta phải chịu thua?"
"Ân oán của Hoa Hướng Vãn và Thiếu chủ, không phải chỉ là chuyện Thiếu chủ đoạt hôn," Trần Thuận nghiêm túc suy tư, ngược lại thật sự giống dáng vẻ giúp đỡ Tần Vân Y: "Không bằng Thiếu chủ viết một phong thư tỏ ý xin lỗi, tiếp đó chuẩn bị một ít lễ vật, mang theo hai khối huyết lệnh Ma Chủ trong tay tự đến cửa bái phỏng, bày tỏ thành ý, xem Hoa Hướng Vãn có điều kiện gì, rồi chúng ta bàn lại."
"Trần Tả sứ nói phải!" Triệu Nam phụ họa: "Hiện nay đệ tử Minh Loan Cung chúng ta còn đang ở Hợp Hoan Cung, nguyên khí đại thương, tiếp tục tranh cãi nữa không có ý nghĩa, không bằng cầu hoà. Mục đích của Hoa Hướng Vãn chính là vị trí Ma Chủ, chỉ cần Thiếu chủ nhượng bộ, nàng sẽ không gây khó dễ hơn nữa."
"Nếu nàng vẫn gây khó dễ thì sao?"
Ánh mắt Tần Vân Y rơi xuống trên người Triệu Nam, Triệu Nam hơi chần chờ, sau đó lập tức bày tỏ thái độ, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nếu Hoa Hướng Vãn quá phận, vậy thuộc hạ tuyệt đối không sẽ nhìn Thiếu chủ chịu nhục, Minh Loan Cung sẽ liều mạng với bọn họ!"
"Phải," Vương Thuần trong ba vị Trưởng lão cũng lên tiếng khuyên: "Thiếu chủ đi trước thử xem. Nếu quả thật Hoa Hướng Vãn quá phận như thế, chúng ta cũng không phải mặc cho người ức hϊếp!"
Nghe những lời này, ánh mắt Tần Vân Y lộ ra vài phần vui mừng. Nàng ta nhìn mọi người, thở dài: "Được những lời này của các vị trưởng bối, Vân Y đã yên tâm rồi, vậy thì viết thư cho Hoa Hướng Vãn xin lỗi, xem có thể cứu vãn quan hệ hai Cung hay không."
Nói xong, nàng ta cúi chào một cái về phía mọi người, cung kính nói: "Các vị thúc bá, phụ thân ta mất, ngày sau còn phải dựa vào các vị trưởng bối giúp đỡ Vân Y duy trì Minh Loan Cung. Tuổi Vân Y còn nhỏ quá, nếu có gì không thích hợp, mong rằng các vị thúc bá chỉ ra bao dung."
Thấy Tần Vân Y tỏ dáng vẻ thật lòng giao phó, trong lòng mọi người có chút chột dạ. Sau khi bàn bạc một phen, Tần Vân Y thấy mọi người uể oải, thở dài nói: "Các vị thúc bá, đêm qua mọi người đều mệt mỏi rồi, không bằng đi nghỉ trước đi."
Mọi người được lời này, rối rít cáo từ, Tần Vân Y nhìn mọi người rời đi, lại gọi Trần Thuận ra: "Trần Tả sứ dừng chân!"
Trần Thuận nghe Tần Vân Y lên tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy trong mắt Tần Vân Y có ý giữ lại thì nhìn mọi người một cái, rồi đơn độc ở lại.
Triệu Nam quay đầu lại liếc nhìn hai người, suy tư gì đó, thả chậm bước chân, chậm rãi đi ra ngoài.
Chờ mọi người rời khỏi đại điện, Trần Thuận mới cung kính lên tiếng: "Thiếu chủ giữ thuộc hạ lại có chuyện gì?"
"Trần Tả sứ," Tần Vân Y nhìn Trần Thuận đứng ở trong đại điện, ngồi ở trên ngồi, mặt lộ vẻ đau thương: "Phụ thân ta đi rồi."
Nghe nói như thế, Trần Thuận có chút không rõ ý Tần Vân Y, đắn đo nói: "Thiếu chủ nén bi thương."
"Năm đó lúc mẫu thân đi, Trần thúc thúc cũng là nói như vậy với ta."
Trần Thuận nghe vậy, động tác cứng đờ.
Tần Vân Y nhớ lại chuyện năm đó, chậm rãi nói: "Nếu ta nhớ không lầm, năm đó, lúc đầu Trần thúc thúc tới Minh Loan Cung, cõng một thân nợ máu, phụ thân vốn không muốn thu lưu, là mẫu thân ta cầu xin phụ thân, mới để cho Trần thúc thúc ở lại."
"Ân đức của phu nhân, không ai dám quên." Trần Thuận nghe Tần Vân Y nhắc tới cái này thì hiểu ý của Tần Vân Y: "Trần Thuận sẽ không phản bội Thiếu chủ, xin Thiếu chủ bớt buồn."
"Ta không lo lắng điều này," Tần Vân Y từ trên đài cao đi xuống, đi tới bên cạnh Trần Thuận, nàng ta thở dài, vẻ mặt ưu sầu: "lo lắng của ta là những người khác."
"Ý Thiếu chủ là?"
Trần Thuận khẽ nhíu mày, Tần Vân Y quay đầu nhìn về phía Trần Thuận: "Trong Minh Loan Cung, không phải là mỗi người đều trung thành và tận tâm giống như Trần thúc, so với việc của ta, bọn họ càng coi trọng cuộc sống an nhàn. Có Tần Vân Thường ở đây, bọn họ chỉ cần lập một Thiếu chủ mới là có thể không lo lắng gì. Cho nên, một khi Hoa Hướng Vãn thực sự muốn mạng của ta, bọn họ sẽ không chút do dự ủng hộ lập Tần Vân Thường, giúp đỡ Hoa Hướng Vãn gϊếŧ ta."
"Thiếu chủ có quá mức lo ngại hay không?"
Nghe Tần Vân Y nói điều này, Trần Thuận giật mình trong lòng. Mọi người thực sự có quyết định này, nhưng ông ta không nghĩ tới, Tần Vân Y sẽ nói cho ông ta biết, sẽ hướng xin ông ta giúp đỡ.
Tu sĩ tu đạo không dễ, mẫu thân Tần Vân Y thực sự có ân với ông ta. Nếu có thể giúp Tần Vân Y, tất nhiên ông ta sẽ giúp, nhưng nếu liều mạng vì Tần Vân Y...
Trần Thuận cụp mi nhìn xuống, khuyên bảo Tần Vân Y: "Hoa Hướng Vãn chưa chắc đã nhất định muốn mạng Thiếu chủ."
"Ta lo lắng."
Tần Vân Y nhìn chằm chằm Trần Thuận: "Bọn họ đều là cỏ đầu tường, so với để cho bọn họ quyết định có muốn bảo vệ ta hay không, không bằng để cho ta quyết định vận mạng của mình."
"Rốt cuộc là thiếu chủ muốn làm gì?"
Trần Thuận nhíu mày, không hiểu lắm, Tần Vân Y cười rộ lên, nhắc nhở ông ta: "Ta hi vọng thúc giúp ta."
"Làm cái gì?"
"Ta tu Hỗn Độn Đại Pháp," Tần Vân nâng mi, sắc mặt trấn tĩnh: "Ta muốn Triệu Nam."
Lời này vừa ra, Trần Thuận kinh hãi. Ông ta vô thức lui về phía sau, Tần Vân Y túm ông ta lại: "Thúc là tu sĩ mạnh nhất Minh Loan Cung, Triệu Nam ở gần phía sau thúc. Ta liên thủ với thúc, gϊếŧ một Triệu Nam không thành vấn đề. Ta tu Hỗn Độn Đại Pháp, có thể chuyển hóa tất cả kiếm ý tu vi của người khác thành của bản thân mình, chỉ cần cho ta một Triệu Nam, ta sẽ có thể gϊếŧ Hoa Hướng Vãn."
"Thiếu chủ!" Trần Thuận đè thấp giọng: "Ngươi điên rồi, Triệu Nam là người một nhà với chúng ta!"
"Ta có thể mở ra bảo khố Minh Loan Cung cho thúc, để thúc tùy ý lựa chọn."
Tần Vân Y mở miệng, Trần Thuận sững sờ tại chỗ.
Sở dĩ ba Cung chín Tông chú trọng truyền thừa huyết thống như vậy, là vì từng tông môn đều có bảo khố của mình, mà người không có truyền thừa huyết thống thì không thể vào bảo khố.
Pháp bảo trong bảo khố, đều là tông môn thu gom từ các đời, tu sĩ bình thường không thể có được.
Trực tiếp mở bảo khố cho ông ta, đây là mê hoặc cực lớn đối với người làm tu sĩ.
Thấy Trần Thuận dao động, Tần Vân Y tiếp tục thuyết phục ông ta: "Ta liên thủ với thúc gϊếŧ Triệu Nam, không có bất kỳ trở ngại gì. Ta biết thúc sợ chết, chỉ cần Triệu Nam chết rồi, tự ta động thủ gϊếŧ Hoa Hướng Vãn. Nếu ta thắng, thúc vẫn là Trần Tả sứ; nếu ta thua, thúc có thể quy thuận Hoa Hướng Vãn. Trần Tả sứ," Tần Vân Y nói với giọng mê hoặc: "cuộc buôn bán này, thúc chỉ lời chứ không lỗ."
"Thế nhưng..." Trần Thuận nghĩ không ra, ông ta nhíu mày: "Cho dù ngươi có thể thắng Hoa Hướng Vãn, Tạ Trường Tịch thì sao?"
"Tạ Trường Tịch?" Tần Vân Y nghe vậy, chậm rãi cười rộ lên: "Vậy sẽ phải đánh cược một lần, nhìn xem Ma Chủ của ta," Sắc mặt Tần Vân Y lạnh tanh: "nghĩ như thế nào."
Nghe được Ma Chủ, Trần Thuận chợt hiểu được: "Ngươi nói là Ma Chủ sẽ giúp ngươi?!"
Tần Vân Y cười nhìn Trần Thuận, không trả lời.
Trần Thuận hơi ngẫm nghĩ, Tần Vân Y nói cũng không sai, ông ta đúng là có thể đặt tiền cược hai bên.
Nếu là bình thường, Tần Vân Y tuyệt đối không sẽ cho phép, nhưng hôm nay nàng ta đã cùng đường, trừ ông ta ra, nàng ta không còn chỗ để dựa vào.
Trần Thuận trái lo phải nghĩ, nâng mắt nhìn nàng ta: "Ngươi thề đi! Nếu thành công, ngươi sẽ mở bảo khố cho ta."
"Được!" Tần Vân Y cười rộ lên: "Ta thề với Thiên Đạo, nếu ta có thể gϊếŧ Hoa Hướng Vãn, sau khi chuyện thành công, ta sẽ mở bảo khố cho Trần Tả sứ."
Nghe được Tần Vân Y thề, Trong lòng Trần Thuận mới hơi yên tâm, gật đầu: "Tốt, vậy tối nay ta sẽ hẹn Triệu Nam ra ngoài, chúng ta cùng nhau động thủ."
Hai người bàn bạc qua chuyện hợp tác rồi rời khỏi đại điện đi chuẩn bị.
Chờ sau khi hai người đi rồi, Triệu Nam đứng ở hành lang bóp nát cổ trùng trong tay, lập tức xoay người rời đi.
Ông ta nhanh chóng đi tới địa lao, Tần Vân Thường đang ở trong địa lao buồn chán ném đá, đếm thời gian, đột nhiên nghe bên ngoài truyền đến một tiếng kêu sợ hãi. Tần Vân Thường quay đầu, thấy Triệu Nam vọt vào, giơ tay lên một kiếm chém cửa nhà tù ra, túm Tần Vân Thường dậy, vội la lên: "Nhị Thiếu chủ, Thiếu chủ muốn gϊếŧ ngươi, mau theo ta đi!"
Tần Vân Thường sửng sốt, trong lòng xoay chuyển, không nghĩ tới tình thế lại phát triển còn nhanh hơn cả trong tưởng tượng của nàng ta. Nàng ta giả mờ mịt khϊếp sợ: "Cái gì?! Tỷ tỷ muốn gϊếŧ ta?! Nàng ta quả thật muốn gϊếŧ ta?"
"Không còn kịp rồi," Triệu Nam vội nói: "Nhị Thiếu chủ, ngươi và Hoa Thiếu chủ còn liên hệ không? Ta sẽ mang ngươi rời đi, tìm Hợp Hoan Cung nương tựa!"
"Ngươi theo ta cùng rời đi à?"
Tần Vân Thường bối rối, không nghĩ tới thế mà Triệu Nam lại phản bội triệt để đến như thế, tính cách khéo đưa đẩy thường ngày cũng mất sạch.
Nhưng nàng ta vừa nghĩ đã lập tức thông suốt, nhất định là Tần Vân Y muốn lấy mạng Triệu Nam, bây giờ Triệu Nam muốn tránh họa nên đến lừa nàng ta.
Nhưng điều này lại đúng trong mong muốn của Tần Vân Thường, nàng ta vội chối từ, kéo Triệu Nam lại, vẻ mặt trịnh trọng: "Không được! Triệu Hữu sứ, ta không thể liên lụy ngươi, ngươi thả ta ra khỏi cung, ta tự đi Hợp Hoan Cung là được rồi!"
"Như vậy sao được?" Triệu Nam vừa nghe lời này thì đổi sắc mặt, bắt đầu nói hươu nói vượn: "Nhị Thiếu chủ, không dối gạt ngươi, năm đó việc đại phu nhân, thuộc hạ đã cực kỳ oán giận. Đại phu nhân mới vừa đi không lâu, Cung chủ đã đưa mẹ con Tần Vân Y phù chính, hoàn toàn không để ý đến tình nghĩa phu thê. Nhưng thuộc hạ thấp cổ bé họng, không thể làm gì cho đại phu nhân và Thiếu chủ. Hôm nay đến lúc sống còn, mong rằng Thiếu chủ cho cơ hội, để thuộc hạ bù đắp tiếc nuối năm đó!"
"Ngươi..." Tần Vân Thường làm ra vẻ cảm động thêm vô cùng kinh ngạc: "Ngươi vậy mà..."
"Thiếu chủ!" Triệu Nam nhìn thoáng qua bên ngoài, thúc giục: "Không còn kịp rồi, đi nhanh lên đi!"
"Được," Tần Vân Thường gật đầu, kéo Triệu Nam: "Triệu Hữu sứ, ta nói thật với ngươi, thật ra Hoa Thiếu chủ đã nói với ta, chỉ cần ta bằng lòng, nàng có thể nâng ta lên làm Cung chủ Minh Loan Cung. Nàng cố ý cho ta một đạo Truyền Tống Trận, để ta khi có nguy hiểm thì dùng. Hiện nay Truyền Tống Trận bị kết giới Minh Loan Cung hạn chế, xin Triệu Hữu sứ hãy mở ra kết giới, chúng ta trực tiếp dùng Truyền Tống Trận rời đi."
Từ bên trong mở ra kết giới một Cung, đối với tu sĩ Độ Kiếp Kỳ như Triệu Nam mà nói cũng không coi là khó khăn. Ông ta lập tức gật đầu, giơ tay lên ngưng tụ linh khí, Tần Vân Thường lập tức mở pháp trận ra. Triệu Nam tụ khí không bao lâu, uy áp của Tần Vân Y đã đuổi theo, Triệu Nam biến sắc, giơ tay lên hung hăng đánh một kiếm xuống!
Kết giới Minh Loan Cung trong nháy mắt bị vỡ, Tần Vân Y giơ tay lên một kiếm từ chỗ cao chém xuống, Tần Vân Thường túm lấy Triệu Nam. Hai người nhảy vào trận pháp truyền tống, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Tần Vân Y và Trần Thuận nhìn hai người biến mất, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Trần Thuận nhất thời có chút bất an, quay đầu nhìn về phía Tần Vân Y: "Triệu Nam chạy rồi, làm sao bây giờ?"
Tần Vân Y cầm kiếm, nguc phập phồng một lúc. Một lát sau, nàng ta miễn cưỡng cười rộ lên: "Không có cách nào cả."
Nàng ta cầm kiếm quay đầu, lạnh lùng nói: "Đều giống nhau."
*** ***
Tần Vân Thường túm Triệu Nam từ Truyền Tống Trận rơi thẳng xuống, không bao lâu đã xuất hiện ở Hợp Hoan Cung.
Lúc này Hoa Hướng Vãn đang cùng đám người Hồ Miên, Tạ Trường Tịch tiếp kiến Tông chủ Ngọc Thành Tông - Ngọc Minh, Tông chủ Khôi Lỗi Tông - Quỷ Xán.
Sau khi tin tức Minh Loan Cung đánh một trận với Hợp Hoan Cung truyền ra, Tông chủ hai Tông lập tức mang theo lễ vật chạy tới tìm nơi nương tựa.
Khôi Lỗi Tông vốn thuộc về Thanh Lạc Cung, hiện nay người của tộc Ôn Thị ở chỗ này, tất nhiên ông ta phải qua đây bái kiến Hoa Hướng Vãn.
Sau khi Quỷ Xán đến, cũng không nhiều lời, chỉ bày tỏ lòng trung thành với Hoa Hướng Vãn một phen, rồi đi tìm Cung Thương Giác Vũ, bái kiến tộc nhân Ôn Thị.
Mà tình huống của Ngọc Thành Tông thì phức tạp hơn nhiều. Đây vốn là tông môn dưới sự quản lý của Hợp Hoan Cung, am hiểu luyện khí. Năm đó Minh Loan Cung thế lớn, Ngọc Minh bị Tần Phong Liệt ép phải luyện khí cho Minh Loan Cung 200 năm. Bây giờ nghe nói Hoa Hướng Vãn độ kiếp thành công, cùng Tạ Trường Tịch gϊếŧ Tần Phong Liệt, sao ông ta còn có thể ngồi yên, suốt đêm mang theo lễ vật trở về xin lỗi, nói một lượt sự đau khổ của mình với Hoa Hướng Vãn.
Hoa Hướng Vãn lẳng lặng nghe, không nhiều lời, cuối cùng chỉ nhìn về phía Hồ Miên, cười hỏi một câu: "Sư tỷ, tỷ sống ở Ngọc Thành Tông thế nào?"
Vừa nghe lời này, Ngọc Minh có chút ngây người. Hồ Miên ngượng ngùng, sờ sờ mũi, ho nhẹ một tiếng nói: "Tốt vô cùng."
Ngọc Minh không hiểu ra làm sao, Hoa Hướng Vãn gật đầu, rồi thân thiết nhìn về phía Ngọc Minh, ôn hòa nói: "Ngọc Tông chủ không cần quá lo lắng, tình huống năm đó ta biết rõ, Tông chủ cũng là bị ép bất đắc dĩ, là Hợp Hoan Cung không che chở được tông môn dưới tay, ta sẽ không tùy ý giận chó đánh mèo Ngọc Tông chủ."
"Thiếu chủ..."
Ngọc Minh bị nói thì có chút khó chịu, không nhịn được đỏ mắt.
Mà còn chưa nói được mấy câu, Linh Nam đã từ bên ngoài vọt vào: "Thiếu chủ!"
"Sao rồi hả?"
Hoa Hướng Vãn ngẩng đầu, thấy Linh Nam đè nén sắc mặt vui mừng, nàng liếc Ngọc Minh, đi lên trước, đến bên tai Hoa Hướng Vãn, nhỏ giọng nói: "Tần Nhị Thiếu chủ mang theo Triệu Nam đã trở về."
Không nghĩ tới Tần Vân Thường trở về nhanh như vậy, còn dẫn theo Hữu sứ Minh Loan Cung trở về. Hoa Hướng Vãn không nhịn được sửng sốt một chút, nhưng nàng rất nhanh trấn định lại, quay đầu nhìn về phía Ngọc Minh, cười cười nói: "Ngọc Tông chủ, ta có chút chuyện quan trọng, cần đi trước xử lý. Ngài về phòng khách nghỉ ngơi trước, ngày khác trò chuyện tiếp."
Loại thời điểm này Ngọc Minh nào dám nói thêm cái gì, vội cúi đầu khom lưng, đưa Hoa Hướng Vãn rời đi.
Hoa Hướng Vãn dẫn Tạ Trường Tịch cùng đến phòng khách, đi vào đã nhìn thấy Tiết Tử Đan đang bôi thuốc cho Tần Vân Thường. Tạ Trường Tịch lập tức xoay người, đi ra ngoài.
Tiết Tử Đan lại không có cấm kỵ gì, người trước mặt trong mắt y chỉ như là một đại nam nhân. Y vừa bôi thuốc cho Tần Vân Thường vừa khen: "Giỏi lắm, mới đi một ngày mà thêm được nhiều vết thương nặng như vậy, có tiền đồ!"
"Ui da, ngươi bớt nói nhảm đi." Tần Vân Thường thấy Hoa Hướng Vãn tiến đến, không nhịn được liếc nhìn Tiết Tử Đan: "Đã khỏi chưa?"
"Tình hình của ngươi thì không cần bôi thuốc cũng được."
Tiết Tử Đan thu băng vải, ngồi sang bên Hoa Hướng Vãn nói tình huống: "Nàng ta rất khỏe mạnh, nàng với nàng ta tâm tình một ngày một đêm cũng không sao hết. Ta đi ra ngoài trước."
Nói xong, Tiết Tử Đan thu hòm thuốc lại, đi ra bên ngoài cửa.
Vừa ra khỏi cửa, y đã nhìn thấy Tạ Trường Tịch canh giữ ở cửa, y lại càng hoảng sợ, vô thức tránh sang bên cạnh, sau đó lại vội nhìn thoáng qua Hoa Hướng Vãn, tìm được một chút an ủi.
Tạ Trường Tịch chắc là sẽ không gϊếŧ y trước mặt Hoa Hướng Vãn.
Y hiểu rất rõ.
Y cố gắng dịch tầm mắt Hoa Hướng Vãn về đây, chỉ là mới lui ra sau thì cửa đã "Lạch cạch" đóng lại.
Cửa lớn hoàn toàn ngăn cách tầm mắt Hoa Hướng Vãn, chỉ để lại y ở trong gió rét cùng Tạ Trường Tịch hai mắt nhìn nhau.
Y cảm thấy mình như thỏ bị rắn để mắt tới, không khỏi rùng mình một cái.
Y cứng còng bất động, Tạ Trường Tịch nhìn y, cũng không nhúc nhích.
Lúc lâu sau, Tạ Trường Tịch đột nhiên hỏi: "Vết sẹo trên nguc nàng là có chuyện gì xảy ra?"
Nghe nói như thế, chuông cảnh báo của Tiết Tử Đan vang lên mãnh liệt.
Lần trước kinh nghiệm nói lời khách sáo khiến y lập tức che miệng, lui một bước, hàm hồ nói: "Ngươi tự hỏi nàng."
"Ngươi nhìn thấy rồi?"
Sắc mặt Tạ Trường Tịch không đổi, Tiết Tử Đan lại nhất thời thấy quanh thân lạnh xuống, người trước mặt như đứng ở trong băng tuyết, chỉ cần đi về phía trước thêm một bước, là có thể kéo y đến vùng đất chết.
Y vốn vô thức muốn cãi lại, có chỗ nào của nàng mà ta chưa xem qua.
Thế nhưng vì an toàn sinh mệnh, y lựa chọn nhẫn nại.
"Ta là đại phu."
Y cường điệu: "Trong mắt đại phu, không có nam nữ."
"Thế à?"
Giọng Tạ Trường Tịch rất nhạt, Tiết Tử Đan ra sức gật đầu, đang muốn bày tỏ sự trong sạch của mình, chợt nghe Tạ Trường Tịch nói: "Vậy lúc đầu ngươi muốn cùng với nàng, trong lòng có đúng là không phân nam nữ không?"
Tiết Tử Đan: "..."
Một lát sau, y quyết định không nên nói chuyện với cái đồ bệnh tâm thần này, có nói thế nào đi nữa thì y đều chỉ có một con đường chết.
Y lấy giấy bút trong hòm thuốc, nhanh chóng viết xuống một phương thuốc, đưa cho Tạ Trường Tịch.
"Tạ Đạo quân, làm người phải rộng rãi, bình thường uống nhiều thuốc một chút, tốt cho tâm tình, đừng nghĩ quẩn như vậy. Ngươi muốn tính toán cái này, vậy ngươi phải tìm Ôn Thiếu Thanh trước..."
"Hắn ta đã chết."
Tiết Tử Đan bị lời này làm cho nghẹn họng, y nhịn một chút, rốt cục chỉ hỏi: "Đã chôn chưa? Chôn rồi thì cũng không phải không thể đào lên."
Nói xong, y nhét phương thuốc vào trong tay Tạ Trường Tịch, cõng hòm thuốc, quay đầu chạy chậm rời đi.
Tạ Trường Tịch cầm phương thuốc, nghĩ tới lời Tiết Tử Đan nói.
Y thực sự biết vết sẹo kia, vậy cho dù là vì giải độc hay là cái khác, chuyện này, Tiết Tử Đan ắt có tham dự.
Tạ Trường Tịch đứng ở hành lang, lẳng lặng suy tư. Mà trong cửa phòng, Hoa Hướng Vãn nhìn lại vết thương Tần Vân Thường mới bị, nâng chén trà lên: "Sao ngươi đột nhiên lại về?"
Hoa Hướng Vãn đi thẳng vào vấn đề, có chút ngạc nhiên: "Bị Tần Vân Y phát hiện thân phận à?"
"Gần gần như vậy." Tần Vân Thường chậm rãi kéo áo lên, nói tình hình Minh Loan Cung: "Ta ám chỉ với những trưởng lão cùng Tả, Hữu sứ rằng ngươi và Tần Vân Y là ân oán cá nhân, chỉ cần giao Tần Vân Y ra, ngươi sẽ bỏ qua chuyện cũ. Mấy lão già sợ chết kia lập tức nghĩ cách muốn đẩy ta lên. Tần Vân Y không nhịn được, nên giam ta lại."
"Không gϊếŧ luôn à?"
Hoa Hướng Vãn cười, Tần Vân Thường nâng chén trà lên uống một ngụm: "Ngày nào ngươi cũng không mong ta được tốt nhỉ."
"Ta là không tin được nàng ta."
Hoa Hướng Vãn giải thích. Tần Vân Thường uống xong trà, gật đầu: "Nàng ta đúng là muốn gϊếŧ ta, nhưng người khác bảo vệ ta. Trong lòng bọn họ, ta là đối tượng để đặt tiền cược, làm sao có thể bỏ mặc để Tần Vân Y gϊếŧ ta được? Tần Vân Y cũng nhìn ra, cho nên để ta tới địa lao trước, sau đó nàng ta và Trần Thuận muốn gϊếŧ Triệu Nam, hút tu vi Triệu Nam tấn cấp đi đối phó ngươi. Kết quả lời này bị Triệu Nam nghe trộm được, ông ta tìm ta, bảo là muốn cứu ta. Nhưng vừa rồi ở trên đường đã bị ta moi ra."
"Triệu Nam?"
Nghe Tần Vân Thường nói, Hoa Hướng Vãn cười rộ lên: "Nàng ta tu Hỗn Độn Đại Pháp, hút tu vi của người thì đúng là tu vi nàng ta sẽ tăng nhanh hơn chút. Nhưng coi như nàng ta có thể đối phó ta, vậy Tạ Trường Tịch thì sao? Nàng ta cũng có thể?"
"Triệu Nam nói, hình như nàng ta định để Ma Chủ đi đối phó Tạ Trường Tịch."
Động tác Hoa Hướng Vãn ngừng một lát, sau đó, nàng thổi chén trà, lắc đầu nói: "Vậy không thể nào."
"Ta cũng đoán vậy." Tần Vân Thường chống cằm: "Nàng ta ấy mà, không tin ai cả. Ta thấy nàng ta định gϊếŧ Triệu Nam trước, chờ sau khi mình cường đại thì gϊếŧ Trần Thuận, giống như Minh Hoặc kia."
"Nhưng Minh Hoặc đã làm một lần, e là nàng ta sẽ không gặp thuận lợi mấy."
Hoa Hướng Vãn chống cằm: "Bản thân Âm Dương Tông không nghĩ tới Chưởng môn sẽ ra tay với mình, nhất thời vô ý mắc mưu. Mấy lão yêu quái Minh Loan Cung đều đã thành tinh, Triệu Nam chạy, ta nghĩ những người khác có lẽ cũng sẽ chạy thôi."
"Không sao, bọn họ nuôi cổ, ngươi ngồi ngư ông đắc lợi là tốt rồi. Dù sao mục tiêu của ta chỉ có hai cái."
Tần Vân Thường nói xong, ngẩng đầu lên nhìn về phía Hoa Hướng Vãn: "Trở thành Cung chủ, cùng với…"
Nàng ta nhìn chằm chằm Hoa Hướng Vãn, trong ánh mắt mang theo vài phần dò xét: "Vọng Tú."
Hoa Hướng Vãn nghe lời của nàng ta, hơi cụp mi.
Tần Vân Thường ngồi sát vào nàng, nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng: "Kế hoạch không đổi chứ?"
"Sao ngươi cứ hỏi ta mãi vậy?"
Hoa Hướng Vãn nghe nàng ta lại hỏi, cười rộ lên.
Tần Vân Thường dò xét nàng: "Bởi vì ngươi đang thay đổi."
Hoa Hướng Vãn không nói chuyện, hai nữ nhân lặng im trong gian phòng.
Một lát sau, Hoa Hướng Vãn mở miệng: "Thay đổi."
Nói xong, nàng ngẩng đầu, nhìn Tần Vân Thường: "Ta muốn sống, thế nhưng…"
Ngay trước khi Tần Vân Thường nói, nàng đã cắt ngang Tần Vân Thường: "Trừ lần đó ra, tất cả không đổi."
Tần Vân Thường không nói chuyện, Hoa Hướng Vãn trịnh trọng mở miệng: "Nhị sư huynh sẽ sống lại. Vân Thường, " Nàng khuyên Tần Vân Thường: "huynh ấy sẽ sống."
Nghe lời này, Tần Vân Thường chậm rãi thu lại tâm tình trong mắt: "Được. Vậy ngươi chuẩn bị đi, lúc nào đi Minh Loan Cung?"
"Cho đệ tử tĩnh dưỡng một thời gian đã, cũng cho Tần Vân Y một thời gian điên rồ. Chỉ cần người của Minh Loan Cung trốn đi, chúng ta có thể qua."
Hoa Hướng Vãn đứng lên: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta đi đây."
Nói xong, Hoa Hướng Vãn xoay người ra bên ngoài.
Nàng mở cửa, thấy bầu trời trong đình viện, mây đen rậm rạp, một mảng nặng nề, Tạ Trường Tịch ngửa đầu nhìn mây đen, sắc mặt bình tĩnh.
Hoa Hướng Vãn khép cửa lại, đi tới bên cạnh chàng. Hai người lặng im không nói gì, sau một lúc lâu, Hoa Hướng Vãn nhớ tới gì đó: "Hôm nay theo ta bận rộn một ngày, chàng chưa từng gặp đệ tử Thiên Kiếm Tông, chàng là sư tổ của bọn họ, không tới xem thì ăn nói sao được hả?"
"Nàng không thích mây đen tối nay?"
Tạ Trường Tịch như không nghe được lời của nàng, quay đầu nhìn nàng.
Hoa Hướng Vãn biết là chàng không muốn nói chuyện Thiên Kiếm Tông, đưa tay khoác lên cánh tay của chàng: "Đi, ta cùng chàng đi xem bọn họ."
"Vãn Vãn," Tạ Trường Tịch không nhúc nhích, chàng nhắc nhở nàng: "Ta không phải là người của Thiên Kiếm Tông nữa rồi."
Hoa Hướng Vãn dừng bước chân. Tạ Trường Tịch đứng ở hành lang, chàng không có biểu cảm gì, cũng không biết vì sao, Hoa Hướng Vãn lại mơ hồ thấy vẻ sầu não thoáng qua từ trên người chàng.
Chàng nhìn nàng, nhắc nhở lần nữa: "Ta ở trước mặt bọn họ, thiếu chút nữa nhập Ma."
Hoa Hướng Vãn không nói chuyện, nàng nhìn Tạ Trường Tịch, tiên nhân trước mặt như mài ra từ ngọc. Dường như chàng không chút nào ý thức được tâm tình bao hàm trong lời nói của mình.
Nàng lẳng lặng nhìn chàng, một lát sau, nàng chủ động đưa tay ôm lấy hông của chàng, tựa trong nguc chàng.
"Tạ Trường Tịch," Nàng mở miệng, lên tiếng trấn an: "chàng nghĩ như vậy, ta rất vui."
Tạ Trường Tịch không nghe rõ, Hoa Hướng Vãn cảm nhận nhịp tim của chàng, chân thành nói: "Thế giới của chàng không chỉ có ta, ta rất vui mừng."
___