CHƯƠNG 220
Đây là khu vui chơi giải trí tốt nhất ở khu Thành Bắc.
Mỗi tầng của Lầu Tần Vân là một cách thức giải trí khác nhau, nhà hàng Trung, nhà hàng Tây, khu rượu ngoại, phòng đánh bài VIP, quán billiard quy mô lớn, quán bar, phòng trà ca nhạc, phòng khách sạn cao cấp nhất, hồ bơi, sân thể thao, phòng dành riêng để xem bóng đá đua ngựa.
Khu Thành Bắc truyền ra một câu nói, chỉ cần có tiền, anh muốn chơi gì ở đây cũng được, muốn gì cũng có, thật sự là khu vực tiêu tiền.
Ở đây chẳng những là địa bàn của Tần Phú Quý – người cầm đầu ở Thành Bắc, còn là sản nghiệp do nhà họ Tần ở thành phố Thanh Vân đầu tư vào, là túi tiền lớn nhất của nhà họ Tần.
Ở thành phố Thanh Vân có mười mấy thế gia hạng hai phân bố trong các khu vực nội thành và huyện ngoại thành. Nhà họ Tần cũng được xem là nổi bật, có danh tiếng lớn nhất trong các thế gia hạng hai ở thành phố Thanh Vân.
Dù sao, nhà họ Tần cũng xây dựng cơ nghiệp mấy chục năm, cho dù tiền nhiều thế lớn nhưng sức ảnh hưởng chỉ giới hạn trong thành phố Thanh Vân, cao nhất là ở khu Thành Bắc, còn xa mới có thể chống lại ba thế gia lớn hàng đầu có sức ảnh hưởng trải rộng khắp tỉnh Đông Hải.
Một chiếc xe Range Rover màu đen đỗ lại ở cửa Tần Vân Lầu, Tưởng Kỳ mở cửa bước ra khỏi xe trước, Lâm Tinh Vũ xuống xe sau. Hai người một trước một sau đi lên Tần Vân Lầu.
Lúc này, trong phòng Vip của nhà hàng Trung Hoa tư nhân trên tầng tám của Lầu Tần Vân có một bàn ăn uống rất náo nhiệt giống như đang tổ chức bữa tiệc chúc mừng, một người béo mập đeo dây vàng mặt ngọc Phật, trong tay cầm một bao tải to đổ từng tập tiền đỏ lên trên bàn, khiến người ta có cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực mạnh.
Năm, sáu người ngồi bên cạnh đều nhìn chằm chằm vào số tiền trên bàn, mắt lóe lên ánh vàng, vẻ mặt vô cùng cuồng nhiệt.
Một bao tải ít nhất phải có sáu tới chín tỷ tiền mặt, trong phòng Vip này lại có hai mươi mấy bao tải to, cũng sắp chất đầy cả phòng rồi.
“Anh Tần, chúng ta làm một chuyện này cũng quá đã rồi! Thật đáng giá!” Một người đàn ông trung niên miệng nhọn, tai khỉ cười lớn nói, còn giơ ngón tay cái lên: “Mẹ nó, nhà họ Tôn ra tay thật hào phóng! Chỉ riêng tiền đặt cọc đã chi nhiều như vậy, còn sai người đưa tiền mặt qua, cậu cả Tôn Kiên hoành tráng thế này, đúng là khỏi phải nói nữa!”
“Chà chà, Hầu Tam, chút tiền ấy đã khiến cậu sáng mù mắt rồi à? Cậu đúng là không có tiền đồ, đi theo ông đây lại không mấy trải đời như vậy sao?” Tần Phú Quý cười ha hả nói, nói thì ra vẻ lắm nhưng trong mắt lại lộ vẻ tham lam, mừng rỡ.
“Hì hì, đó là do tầm mắt của Hầu Tam em kém. Nếu không sao anh Tần làm người cầm đầu, còn em chỉ làm đàn em cho anh chứ?” Trong tay Hầu Tam đếm tiền, còn không quên mở miệng tâng bốc.
“Nhưng anh Tần à, sao cậu chủ nhà họ Tôn – Tôn Kiên kia có thể bỏ ra số tiền lớn vậy? Cậu ta đưa qua ba trăm tỷ trước, sau khi làm xong chuyện còn thêm ba trăm tỷ nữa à?” Hầu Tam nghi ngờ nói: “Chẳng phải chúng ta chỉ giúp đỡ giải quyết Tưởng Kỳ – con chó nhà họ Tôn kia thôi sao? Bắt một con tin thôi, chút chuyện nhỏ này không tính là quá khó chứ?”
“Cậu không hiểu à?” Tần Phú Quý ngồi dựa lưng vào ghế lớn, rút ra xì gà Chu Diệp Lệ số hai, nói với vẻ chế giễu: “Nếu chỉ có một mình Tưởng Kỳ tạo phản, nhà họ Tôn sẽ cam lòng bỏ ra số tiền lớn này à? Bọn họ còn phải thận trọng đánh tiếng với tôi như vậy sao?”
“Còn không phải là một Tưởng Kỳ à?” Hầu Tam nghi ngờ hỏi.
“Cậu đúng là ngốc, với tài sản của tập đoàn tài chính nhà họ Tôn, bọn họ kiếm tiền dễ thế sao?” Tần Phú Quý rít một hơi xì gà, ra vẻ trí tuệ uyên thâm: “Lúc trước nhà họ Tôn đã bảo tôi điều tra về Tưởng Kỳ, sau khi tôi cẩn thận điều tra rõ ràng, mới biết lúc trước Tưởng Kỳ đã có rất nhiều động tác ngầm để nuốt tập đoàn bất động sản Hải Dương, thu mua cổ đông lại mua một vài bất động sản thực tế cùng với đấu thầu, âm thầm nắm lấy cổ phần. Cậu đoán thử xem Tưởng Kỳ đã bỏ ra tổng cộng bao nhiêu tiền để triển khai hoạt động?”
“Ít nhất phải sáu nghìn tỷ!” Tần Phú Quý cao giọng nói với vẻ rất hưng phấn.