“Thế thì đương nhiên rồi, mảnh đất đó có thể làm rất nhiều việc.” Giang Viêm cười xấu xa: “Vợ à, em cần cố gắng hơn nữa, kiếm một phần gia sản lớn cho con của chúng ta, để nó trở con nhà giàu bị vạn người khinh bỉ.”
Vốn dĩ muốn nói chuyện nghiêm chỉnh nhưng không ngờ Giang Viêm lại nói bậy bạ vớ vẩn như thế.
Mặt Cố Tiên Dao đỏ lên, giận dỗi thoát ra khỏi sự dây dưa của Giang Viêm “Ai muốn sinh con cho anh chứ.”
“Không sinh con thì lẽ nào sinh con khỉ à?” Giang Viêm dí dỏm nói đùa “Thế rốt cục là sinh con hay sinh con khỉ đây?”
“Thì sinh...” Lại bị mắc lừa rồi, Cố Tiên Dao bối rối, xấu hổ dậm chân đóng sầm cửa lại.
Khách sạn Holiday ở thành phố Lăng chính là sản nghiệp của nhà họ Mục, cũng chính là khách sạn sang trọng bậc nhất ở thành phố Lăng.
Cuộc bán đấu giá mảnh đất cửa ngõ phía Tây thành phố được tổ chức ở đây.
Bãi đỗ xe, chứa san sát xe.
Đấu giá chẳng qua chỉ là so sánh giá cả cao thấp mà thôi, cũng có thể coi đây là cơ hội rèn luyện cho mấy người trẻ tuổi.
Do đó có thể thấy được, trong buổi đấu giá có rất nhiều thanh niên tài năng, trẻ tuổi tụ tập.
Cố Tiên Dao có quá nhiều công việc cần làm, cũng quá hiểu tính cách của Giang Viêm, việc cô có đến hay không thì cũng không có ý nghĩa gì lớn lắm.
Đồ mà Giang Viêm muốn có được, không thiếu tiền.
Vừa mới bước vào đại sảnh, Giang Viêm bị thu hút bởi một tờ áp phích lớn.
Vị trí đầu rồng trong áp phích được thiết kế thành trung tâm thương mại, xây dựng rộng lớn.
Nhà họ Mục, đây chính là xu thế tất yếu rồi. Buổi đấu giá còn chưa bắt đầu mà bản vẽ quy hoạch cũng đã làm xong rồi.
Theo giả thiết này thì trung tâm thương mại của thành phố Lăng sẽ trở thành nơi tập kết và phân phối hàng hóa thương mại lớn nhất của các tỉnh gần đây, một khi triển khai thành công thì nhà họ Mục sẽ trở thành gia đình quyền quý danh giá siêu cấp ở thành phố Lăng, chỉ còn lại là vấn đề thời gian mà thôi.
Giang Viêm cười lạnh: “Nhà họ Mục đã chiếm giữ thành phố Lăng mấy chục năm nay rồi, số mệnh đã hết, đến lúc hạ màn rồi”
Lúc này, có một đám người rộn ràng bước vào từ bên ngoài, mỗi người đều đem theo một chiếc thùng có kích thước không giống nhau.
Một người phụ nữ xinh đẹp đang ôm một thùng rượu đỏ, ngực phập phồng lên xuống theo nhịp thở.
“Đây là thứ sẽ sử dụng trong bữa tiệc rượu của nhà họ Mục, cẩn thận một chút, đυ.ng hỏng rồi mấy người không đền được đâu”
Người phụ nữ nhìn thấy Giang Viêm thì bực bội chỉ tay sai bảo: “Này, cậu kia, tới đây hỗ trợ vận chuyển đi”
Giang Viêm im lặng không nói gì nhìn sang, mặt chẳng có chút biểu cảm gì, quay người bỏ đi.
Tiệc rượu? Nhà họ Mục đã chuẩn bị tiệc chúc mừng rồi ư? Thật đúng là cho rằng thành phố Lăng không còn ai nữa à?
Người phụ nữ kia nhíu mày, sắc mặt thể hiện sự không vui.
“Cậu đứng lại đó cho tôi...”
“Tôi là Mâu Lộ, là trợ lý của Mục Yên, tôi bảo anh giúp tôi chuyển những thùng đồ này đến phòng tiệc.” Mâu Lộ nói ra thân phận của mình xong thì rất chi là kiêu ngạo, lỗ mũi hếch cả lên trời.
Mục Yên được mệnh danh là nữ Gia Cát của thành phố Lăng. Đệ nhất mỹ nhân, cũng là đệ nhất tài nữ. Xinh đẹp, tài năng hơn người, càng quan trọng hơn đó là cô ta chính là viên minh châu trên tay nhà họ Mục, cũng chính là người điều khiển thật sự của tập đoàn Mục thị hiện nay.
Có người nói, ở thành phố Lăng chỉ tồn tại hai loại đàn ông. Một loại quỳ lạy dưới váy của Mục Yên, một loại khác thì nịnh hót khi nghe đến tiếng tăm của nhà họ Mục.
Làm trợ lý của Mục Yên nên Mâu Lộ cũng được xem là người có kiến thức, cũng có chút trình độ khi gặp mặt, gọi món tiếp đãi khách hàng.
Giới thượng lưu của thành phố Lăng cũng chỉ loanh quanh vài người, Mâu Lộ cho dù không quen hết nhưng cũng đủ rồi.
Người thanh niên ở trước mặt này, Mâu Lộ chưa từng gặp bao giờ, tuyệt đối không phải là con cháu giới thượng lưu.
Hơn nữa bộ quần áo mặc trên người kia cũng rất bình thường, trong trường hợp đấu giá quan trọng như thế này, những người có máu mặt làm sao lại có thể ăn mặc tùy tiện như vậy được chứ.
Giang Viêm dừng bước, quay đầu lại hỏi: “Hôm nay Mục Yên cũng đến à?”
“Đương nhiên rồi.” Mâu Lộ lạnh lùng nói “Cô Mục Yên không phải là người mà loại người như anh có thể mơ tưởng tới, cũng không soi gương xem bản thân là dạng người gì.”
Giang Viêm quay người đi luôn, cười nhẹ lẩm bẩm một mình: “Thế thì vở kịch ngày hôm này có chút thú vị rồi.”
Thấy Giang Viêm hoàn toàn coi thường mình, Mâu Lộ tức giận như muốn nổ tung.
Trước đây, cho dù có gặp phải người nào không có mắt nhìn người, chỉ cần cô ta nói ra thân phận của mình thì còn không phải là đều vẫy đuôi như con chó con lấy lòng bản thân mình ư?
Mặc dù cô ta chỉ là một trợ lý nho nhỏ, nhưng lại chính là quan tam phẩm trước cửa tể tướng, có không biết bao nhiêu người mê muội theo đuổi Mục Yên ở thành phố Lăng này đều muốn nịnh hót cô ta, có thể giúp trợ lý của Mục Yên chuyển đồ đạc, cũng chính là vinh hạnh của anh ta.
Nhưng lần này thế mà lại chẳng có tác dụng gì, trợ lý của Mục Yên, căn bản Giang Viêm chẳng xem là gì hết.
Mâu Lộ tức thở hổn hển, bước lên trước túm lấy Giang Viêm.
Thẹn quá hóa giận: “Đồ nhà quê này, tôi nói anh chuyển đồ, anh bị điếc à?”
Giang Viêm dừng lại, lạnh lùng nói: “Buông tay.”
“Chuyển những thùng đồ này lên trên cho tôi, nếu không thì...”
“Bốp...”
Còn chưa nói xong, Giang Viêm đã trực tiếp tát cho cô ta một bạt tai.
Phụ nữ à? Đây chính là một ả đàn bà chanh chua quen hư hỏng rồi.
“Đừng tưởng cả thế giới đều phải nhường nhịn cô, cô không xứng”
Mâu Lộ ôm má, không thể tin nổi là Giang Viêm lại dám ra tay đánh mình, ra tay ở ngay khách sạn Holiday của thành phố Lăng này, đây chính là khách sạn của nhà họ Mục.
Nếu như là con cháu của những gia đình danh giá kia thì cô ta cũng bỏ qua, Mâu Lộ không dám đắc tội.
Nhưng người thanh niên trước mặt này tính là cái thứ gì chứ, một thằng nhà quê ăn mặc bình thường.
Người như thế không chỉ từ chối cô ta, lại còn ra tay đánh cô ta nữa.
Hơn nữa, phía sau còn có một đám người mà cô ta mang tới. Đến cả những nhân viên làm việc ở khách sạn đi ngang qua cũng đang xem chuyện cười nữa.
Mâu Lộ giận run người, bị làm nhục như thế này, mặt mũi của cô ta biết để ở đâu.
Không, là mặt mũi của nhà họ Mục đặt ở đâu được nữa. Cô ta chính là trợ lý của Mục Yên, đến cả những người theo đuổi Mục Yên kia cũng phải khách sáo mà dán lên người cô ta.
Giang Viêm không dừng chân, bước lên lầu.
Mâu Lộ chạy nhanh mấy bước về phía trước, chặn Giang Viêm lại: “Anh lại dám đánh tôi. Tôi chính là trợ lý của Mục Yên, anh có biết đây là đâu không?”
“Cút sang một bên.” Giang Viêm lạnh nhạt nói.
Nếu như là người khác thì Giang Viêm còn có chút kiên nhẫn, cũng sẽ không chấp nhặt với loại đàn bà đanh đá chua ngoa này.
Nhưng cô ta lại là người của nhà họ Mục, nghĩ lại chuyện nhà họ Mục đã hủy diệt nhà họ Giang, Giang Viêm lại không nhịn được mà ngứa tay, mặc dù cô ta chỉ là một con chó của nhà họ Mục mà thôi.
“Lập tức xin lỗi cho tôi, quỳ xuống xin lỗi. Nếu không tôi sẽ khiến anh...” Mâu Lộ nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng mà, tất cả mọi người đều không ngờ tới là Giang Viên lại chỉ cười nhạt.
“Bốp...”
Âm thanh giòn giã của cái tát lại vang lên, nụ cười của Giang Viêm lại càng thêm xán lạn rực rỡ hơn: “Bây giờ cô có thể cút đi được chưa?”
“Trợ lý của Mục Yên à, cô tưởng cô giỏi lắm chứ gì?”
“Chẳng qua chỉ là một con chó mềm nắn rắn buông, sợ mạnh hϊếp yếu mà thôi, lại còn là một con cɧó ©áϊ nữa chứ.”
Tất cả những người có mặt ở trong sảnh đều sững sờ luôn.
Người này, thế mà lại dám đánh trợ lý của Mục Yên, mặc dù bọn họ cũng rất ghét Mâu Lộ, nhưng ai ai cũng đều thấy sợ hãi.
Người ta nói đánh chó thì phải nể mặt chủ, chuyện này mà làm lớn lên thì Giang Viêm sẽ gặp phải tai họa lớn rồi.
Tất cả mọi người đều đang nghĩ, rốt cuộc thì người thanh niên ăn mặc bình thường này là ai?
Đánh trợ lý của Mục Yên chẳng khác gì đang đánh vào mặt mũi của nhà họ Mục.
Hơn nữa lại còn ở trong khách sạn của nhà họ Mục nữa chứ.
Cho dù Mâu Lộ chỉ là một trợ lý nho nhỏ thì ngay cả những gia đình danh giá trong giới thượng lưu cũng sẽ không tùy tiện đắc tội với nhà họ Mục.
Điên rồi, người này chắc chắn là điên rồi.
“Các người, đánh gã này cho tôi...” Mâu Lộ tức giận hét lên.
“Tôi bảo đánh gã cho tôi.”
Những người kia ở trong đại sảnh có chút bất đắc dĩ, dù sao thì việc mà Giang Viêm đã làm là việc mà bọn họ vẫn luôn muốn làm nhưng lại không dám làm.
Nhưng bọn họ cũng không dám đắc tội Mâu Lộ, vẫn đặt đồ đạc ở trong tay xuống.
“Mâu Lộ, có chuyện gì thế?”
Lúc này, giọng nói của một người trẻ tuổi vang lên, cảm thấy không khí có chút kì lạ, người thanh niên che miệng hỏi.
Người thanh niên này không phải là người nào khác, chính là Chương Hạo.
Chương Hạo cũng là một trong những người theo đuổi Mục Yên, mối quan hệ với Mục Yên từ đầu đến cuối đều không nóng không lạnh, như gần như xa.
Đã biết rõ Mục Yên không có ý gì với bản thân mình nhưng vẫn theo đuổi rất nhiệt tình.
Trong tay của Mục Yên nắm cả tập đoàn Mục thị, có được Mục Yên thì không nói cũng biết là có thể nhận được bao nhiêu là lợi ích.
Chương Hạo rất tư bản, để chiếm được trái tim của Mục Yên mà vẫn liều mạng nịnh hót trợ lý của Mục Yên, nên anh ta khá là quen thuộc với Mâu Lộ.
Nghe thấy giọng nói của Chương Hạo, nước mắt của Mâu Lộ lập tức tuôn rơi, như những hạt châu vỡ vụn, thút tha thút thít, giọng nói cũng có chút làm nũng.
“Anh Chương, cái thằng nhà quê này gây chuyện ở trong khách sạn, còn đánh tôi nữa.”
“Anh phải giúp tôi, đuổi cái thằng nhà quê này ra ngoài...”
Chương Hạo nhìn thấy dấu tay tên má của Mâu Lộ, bước lên thân thiết vuốt ve, đau lòng ôm ấp vào vòng tay của mình rồi thì thầm an ủi.
Cô gái nhỏ này tuy có chút kiêu ngạo nhưng cũng rất xinh đẹp. Nếu như không thể theo đuổi được Mục Yên thì chinh phục cô ta trước cũng được.
Loại đàn bà như Mâu Lộ không phải chỉ muốn tiền ư? Ngủ với cô ta rồi cho một chút lợi ích, có cô ta làm nội ứng thì có được Mục Yên còn không phải là chuyện ngày một ngày hai sao?
“Mẹ nó, mày thật sự muốn chết à, quỳ xuống, quỳ xuống xin lỗi Mâu Lộ ngay, tao chỉ đếm đến ba...”
Chương Hạo cười đầy hung dữ nhìn Giang Viêm.
Mà lúc này, Giang Viêm cũng đang nhìn gã, cười mà như không cười.
Chương Hạo nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại.
“Giang... Giang Viêm?” Chương Hạo trợn trừng mắt, như nhìn thấy ma giữa ban ngày vậy, bị dọa cho toàn thân lạnh cóng.
Anh ta quá biết Giang Viêm, một lời không hợp sẽ ra tay rất tàn nhẫn.
Giang Viêm là người mà ngay cả Mục Hoành cũng không làm gì được, Chương Hạo nào dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ chứ. Không cần biết trong lòng căm hận như thế nào cũng đều bị cảm giác sợ hãi khi gặp Giang Viêm làm cho tan biến mất tung mất tích đi rồi.
Vẻ mặt của Giang Viên trở nên kì lạ: “Anh Chương, anh còn có việc gì sao?”
“Không... không có”
Ngăn chặn Giang Viêm ư? Trừ khi Chương Hạo ngứa da ngứa thịt rồi.
Uy thế đến từ Thiên Tể, sát khi như có như không, nụ cười kì dị, ánh mắt lạnh như dao.
Những thứ đó đều khiến Chương Hạo lạnh sống lưng, toàn thân run rẩy.
Chương Hạo có một loại cảm giác, nếu như mạo phạm thì chỉ có chết mà thôi.
Hơn nữa loại cảm giác quanh quẩn bên bờ vực sống chết này lại chân thật như thế.
Vô thức nhường đường cho Giang Viêm, Chương Hạo lo lắng quên cả hít thở, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Không muốn chết thì cách xa tôi ra.” Giang Viêm cảnh cáo Mâu Lộ.
Cho đến khi bóng dáng của Giang Viêm biến mất thì Chương Hạo mới hoàn hồn.
Chỉ là một ánh mắt nhưng Chương Hạo không thể sinh ra được bất cứ ý chí kháng cự nào.
Mâu Lộ khinh thường nhìn Chương Hạo một cái, rời khỏi vòng tay của anh ta.
Lúc trước, từng hơn một lần Mâu Lộ nghĩ rằng, Chương Hạo nói thế nào thì cũng là con cháu của những gia đình danh giá hạng hai, nếu như ở cùng anh ta thì cũng có thể coi như là vào được hào môn rồi.
Nhưng trăm vạn lần không ngờ tới, Chương Hạo mà lại bị một thằng nhà quê ăn mặc bình thường dọa cho sợ không dám nói chuyện.
Lẽ nào...
Lẽ nào bối cảnh gia đình thâm sâu vô cùng, đến cả Chương Hạo cũng không dám đυ.ng vào.
Nhân lúc Chương Hạo không chú ý, Mâu Lộ nhanh chóng bỏ đi.
Tất cả mọi người đều thấy sự lúng túng của cô ta, nào có mặt mũi mà tiếp tục ở lại đây nữa, về phần Chương Hạo, chẳng qua chỉ là một đồ bỏ đi mà thôi.
Sau này cho dù Chương Hạo có quỳ xuống cầu xin cô ta, thì Mâu Lộ cũng sẽ không bao giờ nói một câu nào tốt đẹp cho Chương Hạo trước mặt Mục Yên nữa.
Hơn nữa, kể từ ngày hôm nay trở đi, cô ta cũng sẽ không tiếp tục gặp dịp thì chơi với những người theo đuổi mà nịnh hót như chó này nữa.
Tầng ba, người người đông đúc.
Buổi bán đấu giá vị trí đầu rồng được nhà họ Mục cứ thế biến thành bữa tiệc rượu chúc mừng.
Trong hội trường, trai xinh gái đẹp ra vào tấp nập, bắt chuyện tụm ba tụm năm nói cười vui vẻ.
“Thưa anh, xin vui lòng đăng kí tại đây.” Có một nhân viên bước tới chào hỏi lịch sự.
Giang Viêm gật đầu, bước lên phía trước kí tên của mình lên.
Vừa muốn bước đi thì nhân viên hoài nghi hỏi: “Thưa anh, anh đại diện cho công ty của nhà nào tới ạ?”
“Tập đoàn Tiên Dao.”
“Anh chờ một chút...” Người nhân viên lật xem danh sách, vẻ mặt cực kì khó xử: “Thưa anh, thật ngại quá, trên danh sách khách mời không có tên tập đoàn Tiên Dao.”
“Anh không thể vào được.”
Giang Viêm nói: “Lẽ nào đây không phải là buổi đấu giá miếng đất đầu rồng ở phía Tây thành phố sao?”
“Phải...”
Giang Viêm nói: “Thế là được rồi.”