Thần Cấp Cuồng Tế

Chương 17: anh cũng muốn đi tắm

Cố Minh Giai liếc nhìn Cố Minh Song đầy ẩn ý: "Cha, con nghĩ công ty vẫn nên để một người làm chủ quyết định thì vẫn tốt hơn."

"Phân ra chủ tịch và tổng giám đốc có lúc ý kiến không thống nhất

."

“Chú ba, ý của chú là gì?” Cố Minh Song nhìn ông ta chằm chằm, “chú nghĩ tôi không thích hợp làm chủ tịch?”

"Anh hai, anh đang nói cái gì vậy, chúng ta đều là con trai của cha, cuối cùng cũng phải nghe theo sắp xếp của cha chứ."

Cố Mậu Tổ cau mày, "Muốn nói gì thì nói ra đi."

Cố Minh Giai trông có vẻ lo lắng: "Tình hình hiện tại của công ty rất tệ, cần gấp một dự án lớn để cải thiện tình hình."

"Trước mắt chúng ta là dự án khu công nghiệp, nhưng dự án này đã bị con bé Tiên Dao lấy mất rồi"

"Con đề nghị người nào đoạt lại được dự án sẽ trở thành chủ tịch kiêm tổng giám đốc của công ty. Điều này cũng sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho việc triển khai thống nhất hoạt động kinh doanh của công ty." Cố Minh Giai nói: "Điều quan trọng nhất bây giờ là giải quyết tình thế khó khăn. Sau cùng, người phụ trách phải có năng lực nhất định mới được. "

"Cha..."

Cố Mậu Tổ nhìn sang Cố Minh Song, rõ ràng là bị lời nói này làm cho lay động rồi.

“Con đồng ý.” Cố Minh Song bắt buộc phải đồng ý.

Trong lòng nghĩ ai thua ai thắng còn chưa biết, lúc tôi trở thành người đứng đầu sẽ đuổi hết các người đi.

Cố Mậu Tổ gật đầu, "Vậy cứ làm như thế đi."

Cố Minh Giai mỉm cười đầy ẩn ý.

Cố Minh Song thì trông rất tức giận.

Cố Mậu Tổ đuổi hết mọi người ra ngoài rồi thở dài. Lúc đầu, Cố Mậu Tổ đã lập một bản di chúc, nhưng nó chỉ là để cho người khác xem thôi chứ không phải thật.

Đẩy Cố Tiên Dao lên vị trí cao cũng chỉ là để rèn luyện một chút, đợi được gả vào gia đình giàu có sẽ không bị coi là bình hoa di động.

Nếu Cố Tiên Dao có thể có chỗ đứng trong công việc kinh doanh của nhà chồng, chẳng phải sẽ mang lại lợi ích cho nhà họ Cố sao?

Bây giờ nói gì cũng muộn rồi, kế hoạch trong nhiều năm của Cố Mậu Tổ đã mất công vô ích, không cần phải nhắc đến hôn ước năm đó nữa.

Nếu Cố Mậu Tổ biết chính các con trai của mình đã phá hỏng mọi kế hoạch của mình, có khi tức quá lại về chầu trời luôn ấy chứ.

Rời khỏi biệt thự Ngân Hồ, Cố Minh Uy bực bội nói: "Ranh con họ Giang kia, tao nhất định phải gϊếŧ chết mày."

"Không, tao muốn mày sống không bằng chết."

Cố Minh Uy có thể nói là đã mất hết tất cả, con trai và quyền thừa kế đều không còn nữa.

Hận Giang Viêm đến tận xương tủy, Cố Minh Uy dần lộ ra biểu cảm điên cuồng, như thể muốn đồng quy vu tận với Giang Viêm.

Gọi điện thoại cho Ma Lão Tam, Cố Minh Uy nói: "Anh Ma, chuyện lần trước chúng ta nói..."

“Mẹ kiếp, ông vội cái gì?” Ma Lão Tam có chút bực bội: “Việc khó thì phải làm chậm, nhiều tiền thì mới vui vẻ được. Mẹ kiếp, chút đạo lý này mà ông cũng không hiểu?”

Cố Minh Uy không thể đùa với loại thế lực ngầm này được, bọn họ đều không sợ gì cả, một hai lời không thuận tại là xách dao lên giải quyết.

Cố Minh Uy cười với anh ta: "Anh Ma, tôi có thể thêm tiền, nhưng tôi có chút yêu cầu..."

Căn biệt thự xa hoa nhất, vị trí đẹp nhất của Thịnh Thế Hào Đình, dưới sự chuẩn bị nhanh chóng của Ngô Vân, cuối cùng cũng đã có thể bàn giao nhà.

Tất cả mọi thứ trong nhà cũ không cần mang tới nữa, chỉ cần mang theo đồ dùng hàng ngày là có thể dọn vào ở được rồi.

Niềm vui được đổi nhà mới, tâm trạng u uất của Cố Minh Na cũng đỡ hơn rất nhiều, bà mua rất nhiều nguyên liệu về nấu một bàn tiệc mừng tân gia.

Giang Viêm cắm đầu vào ăn, hết bát này đến bát cơm khác.

“Không có ai ăn mất phần của anh đâu, anh thích ăn cơm trắng thế à?” Cố Tiên Dao lẩm bẩm.

“Thật ra, thứ anh nhớ nhất chính là miếng cơm thiu đó.” Giang Viêm nói rất nghiêm túc.

Anh ăn sạch không còn một hạt cơm nào trong bát rồi mới đặt bát đũa xuống, hài lòng vỗ vỗ bụng.

"Mẹ, gần đây nên nấu những đồ ăn để bồi bổ. Lát nữa con sẽ đưa cho mẹ một đơn thuốc, mua về nấu cháo cho cha ăn để bồi bổ."

“Đơn thuốc gì cơ?” Cố Tiên Dao tò mò chớp mắt.

Giang Viêm nói nhỏ: "Công thức bí mật để sinh con trai, đến lúc anh cũng uống vài thang."

Khuôn mặt của Cố Tiên Dao lập tức đỏ đến tận cổ, cẩn thận liếc nhìn cha mẹ sợ bị nghe thấy, cô nhanh chóng thu dọn bát đũa, che đi sự xấu hổ của mình.

Vừa nghe nói là điều dưỡng cơ thể, vì vị bác sĩ sẽ điều trị cho Tô Cảnh Thắng cũng sắp tới thành phố Lăng rồi, Cố Minh Na nhận đơn thuốc cất cẩn thận, nói sáng sớm mai sẽ đi mua thuốc.

Trước bàn máy tính, Cố Tiên Dao làm việc quên mình. Hiện công ty chỉ có dự án khu công nghiệp, Cố Tiên Dao muốn khởi công càng sớm càng tốt, việc chia nhỏ các hạng mục để đấu thầu sẽ được chuẩn bị kỹ lưỡng.

Đêm đã khuya, Giang Viêm một mình ngồi ở góc giường, nhìn bóng lưng thanh tú của Cố Tiên Dao như một cô vợ đầy oán giận nhìn ông chồng lạnh nhạt vậy.

Cố Tiên Dao vươn vai, vặn vặn cái cổ mỏi nhừ, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ. Đến lúc này, Cố Tiên Giao mới phát hiện toàn bộ biệt thự chỉ có hai phòng ngủ.

Vợ chồng Cố Minh Na ở tầng một, còn Giang Viêm và Cố Tiên Dao ở trên tầng hai.

Quan trọng hơn là, phòng tắm trên tầng hai lại nằm trong phòng ngủ, và vách ngăn ở giữa là một tấm kính trong suốt rất lớn. Giang Viêm sớm đã phát hiện ra thiết kế này, anh cảm thán Ngô Vân không phải hổ là con trai độc đinh của nhà họ Ngô, anh ta thực sự rất biết cách tận hưởng cuộc sống.

Một bên sương khói lượn lờ tiên tử đi tắm, còn bên kia huyết mạch anh hùng cuộn trào, túm tai, gãi quai hàm, nghĩ thôi đã thấy quá đã.

Dù có đóng rèm cửa, thì có đèn chiếu sáng nên vẫn nhìn thấy nhưng đường nét ảo diệu trên cơ thể, đó là một loại làm tăng huyết áp, chảy máu cam, cũng là một loại kɧoáı ©ảʍ tột đỉnh.

Tưởng tượng thôi đã thấy quá tuyệt.

Cố Tiên Dao phát hiện ra vấn đề, đỏ mặt như quả cà chua, lập tức đuổi Giang Viêm ra khỏi phòng ngủ, khóa cửa lại.

Giang Viêm đang khóc thầm trong lòng, thầm hận Ngô Vân đã làm quá đáng, thế này không bị đuổi ra ngoài mới là chuyện lạ.

Cái tên Ngô Vân này đúng là dung tục.

Giang Viêm chỉ có thể nhìn về phía cửa phòng rồi thở dài.

Đường đường là Thiên Tể của thế giới ngầm, nhân vật phụ trách việc buôn bán chợ đen ở phương Đông, mặc dù mấy năm nay anh luôn giữ mình trong sạch, nhưng loại phụ nữ nào mà anh chưa từng gặp qua, sao anh có thể làm việc bỉ ổi như thế này được?

Áp tai vào cửa, anh rất căng thẳng.

Ngô Vân có cần phải đầu tư nhiều như thế vào việc lắp đặt thiết bị trong nhà thế không chứ?

Ví dụ như cánh cửa này, có nhất thiết phải cách âm tốt như vậy không hả? Thật là lãng phí, đến tiếng nước chảy cũng không nghe thấy được.

Không được, nhất định phải tìm thời gian để dạy lại cái tên Ngô Vân này mới được, tệ quá, nghĩ Giang Viêm anh là loại người gì?

"Ta mà phải thèm đi nghe trộm nhìn trộm à? Phòng tôi cơ mà?" Giang Viêm lẩm bẩm.

Rất lâu sau đó, không thấy động tĩnh gì, Giang viêm lo lắng đi qua đi lại, còn nằm bò trên mặt sàn nhìn vào trong.

“Vợ ơi, em xong chưa?” Giang Viêm khẽ gọi.

Khoảng 15 phút sau: "Vợ ơi, em xong chưa?"

Giống như một con cú đêm rảnh rỗi, Giang Viêm gọi không biết bao nhiêu lần, cửa phòng rốt cục cũng được mở ra: "Vợ à, anh cũng thích sạch sẽ, anh cũng muốn tắm..."

“Tắm đi.” Cố Tiên Dao tránh sang một bên để anh đi vào.

Giang Viêm cười thầm: "Vợ à, em tốt quá... này... em đi đâu vậy?"

Giang Viêm tắm, Cố Tiên Dao sao có thể đứng một bên nhìn được, đương nhiên là muốn tạm lánh đi.

Sau khi tắm rửa xong đi ra thì Cố Tiên Dao đã ngủ gục trên bàn rồi.

Muốn bế Cố Tiên Dao lên giường, kết quả vừa chạm vào cô ấy đã thức giấc.

“Vợ à, chúng ta vào phòng ngủ đi, ở đây sẽ bị cảm lạnh mất.” Giang Viêm vẻ mặt thật thà nhưng trong lòng lại nghĩ lộn xộn như cú đêm muốn bắt mồi.

“Anh ngủ trên giường đi.” Cố Tiên Dao ngáp một cái, trong lòng thầm nghĩ ngày hôm sau phải đi mua một cái giường nhỏ về.

Giang Viêm muốn nói cùng nhau ngủ trên giường, giường lớn như thế tha hồ lăn đi lăn lại.

Nhưng cuối cũng vẫn không dám nói ra, dục tốc bất đạt, cứ tiến triển từng bước một vậy.

Cả đêm không nói gì, sáng sớm hôm sau, Giang Viêm rời khỏi biệt thự, chậm rãi đi về phía vườn hoa nhỏ.

Một người thanh niên đang đứng đó đợi Giang Viêm, nếu Tần Nguyên Vũ nhìn thấy thì sẽ rất kinh ngạc, vì người này chính là Kiếm Thiên.

Kiếm Thiên xắn tay áo để lộ cánh tay, một hình xăm con rồng hung ác hiện ra: "Kiếm Thiên bái kiến Thiên Tể."

Giang Viêm gật đầu: "Cứ làm theo kế hoạch, Kiến Tự Môn sẽ nghe theo hiệu lệnh của cậu."

Ở vùng đất rộng lớn phía Đông, chỉ có mấy người đứng trên đỉnh cao mới biết được như thế nào mới thật sự là Thiên Tể.

Quyền sở hữu kinh tế vô song? Giao dịch chợ đen? Thần của thế giới ngầm?

Những thứ này không phải là toàn diện.

Thiên Tể là một người, cũng là một thế lực, không nghe theo mệnh lệnh của bất kỳ người nào, cũng không bao giờ liên minh với bất kỳ thế lực nào, ngay cả khi đối thủ là hoàng gia.

Điểm mấu chốt của Thiên Tể là giữ gìn, bảo vệ lợi ích của phương Đông, bảo vệ lãnh thổ này.

Ngoài ra, không có điều gì cấm kỵ.

Ngay cả việc thay đổi hoàng gia cũng không quan tâm.

Về biệt thự, đồ ăn đã được bày sẵn trên bàn, Cố Tiên Dao đã ăn xong rồi.

Giang Viêm ngồi xuống, lúc này Tô Cảnh Thắng mới bưng ra một đĩa thịt bò đậu tương: "Tiểu Giang, con nếm thử đi, sức khoẻ không tốt nên mấy năm rồi không nấu ăn, không biết có hợp khẩu vị con không.."

"Haizzz, cha, sao cha không lấy ra sớm hơn?"

"Con đã lâu lắm rồi không được ăn thịt bò đậu tương cha nấu rồi."

“Đi sang kia chơi đi, chỉ có bấy nhiêu, còn chưa đủ cho Tiểu Giang ăn nữa đây này.” Tô Cảnh Thắng tránh đĩa thịt khỏi đôi đũa đang tấn công tới của Cố Tiên Dao, đặt đĩa thịt bò nhỏ trước mặt Giang Viêm.

Cố Tiên Dao nhìn Giang Viêm, lại khó hiểu nhìn cha mẹ của mình.

Thái độ này thay đổi hơi nhanh nha, không phải cha mẹ không thích Giang Viêm sao?

Quá nhanh chóng, vì mua nhà hay vì Giang Viêm đã tìm bác sĩ khám bệnh cho cha?

"Tại sao lại thiên vị như vậy?"

“Con mới là con gái ruột của cha đó?” Cố Tiên Dao có chút khó hiểu.

Giang Viêm thè lưỡi, cố tình bắt chước khuôn mặt của tiểu nhân đắc chí.

Cố Tiên Dao hừ một cái: "lập trường của cha không kiên định chút nào. Mới nhanh như thế đã bị lời đường mật dụ dỗ rồi?"

Tô Cảnh Thắng vờ như không nghe thấy: "Tiểu Giang, ăn cái này đi, món này Minh Na..."

“Cảm ơn cha!” Giang Viêm gọi cha rất tự nhiên.

Có Ngô Vân giới thiệu, hơn chục công ty xây dựng muốn đấu thầu các dự án thầu phụ trong dự án xây dựng khu công nghiệp.

Ngoài việc xem bản vẽ, còn tổ chức một cuộc họp quan sát hiện trường.

Dù sao thì cũng có nhiều vấn đề cần xem xét khi thực hiện một dự án, điều kiện đường xá xấu có thể làm tăng chi phí.

Cố Tiên Dao có Ngô Vân giúp đỡ, trao đổi với các công ty kia cũng dễ dàng hơn.

Giang Viêm chỉ là một lái xe, anh đứng tựa vào xe hút thuốc và nghịch điện thoại di động.

Hai chiếc xe 16 chỗ chạy lại gần, một người thò đầu ra khỏi cửa xe.

"Mày là Giang Viêm?"

Người nói chuyện cạo trọc đầu, trên đầu có một vết sẹo gớm ghiếc, có lẽ anh ta cố tình cạo đầu vì muốn để vết sẹo lộ ra ngoài, thể hiện tính cách hung dữ của mình.

Giang Viêm không ngẩng đầu lên, không biết trong điện thoại có gì vui mà anh cười rất tươi.

“Mẹ kiếp, nói nhanh đi, mày có phải là Giang Viêm không?” Mặt sẹo hung tợn lấy một con dao ngắn ra, gõ gõ vào cửa xe.

“Cút.” Giang Viêm nghiến răng nói ra một từ.

Mới sáng sớm, tâm trạng tốt của Giang Viêm đã bị phá hỏng rồi.

Người đàn ông mặt sẹo nhìn bức ảnh trên tay xác định cẩn thận: "chính là nó."

Bảy tám người bước xuống từ hai chiếc xe, tay cầm dao găm, gậy gộc.

“Thằng kia, anh Ma muốn gặp mày, đi cùng bọn tao một chuyến.” Người đàn ông mặt sẹo bước tới, vươn tay kéo cổ áo Giang Viêm.

"Hự hự..."

Một nhóm người giật mình, một số không nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ chớp mắt đã cảm thấy một con chuột đen bay ngang qua.

Nhìn kỹ hơn một chút mới thấy, người đàn ông mặt sẹo đã bị đá văng ra ngoài bốn năm mét, nằm trên mặt đất, rêи ɾỉ một hồi lâu vẫn không gượng dậy được.