Dạ Ngọc, Đừng Trốn

Chương 57

Dạ Ngọc một thân gấp gáp chạy vào cổng, vẫn may là cô vẫn điểm danh được đúng giờ. Kiều Hương nhìn cô chân không mang giày trên trán có vài giọt mồ hôi thì lo lắng hỏi.

- Cậu gặp chuyện gì sao?

Dạ Ngọc còn chưa kịp trả lời thì bị cô ấy ôm chầm lấy, còn vỗ về lưng cô.

- Không sao đâu, cậu kể tớ nghe. Tớ tìm công đạo giúp cậu_ Kiều Hương nói một cách quả quyết, khí thế hùng hổ khiến cô không nhịn được mà phì cười.

- Tớ hôm nay gặp người ta trên đường...

là như vậy đó.

Kiều Hương sau khi nghe xong thì gật gù đồng ý, trong đầu còn chút băng khoăn gì đó nhưng lại không kịp nghĩ ra.

Hai người quay trở lại làm việc nhưng Dạ Ngọc lại không thể tập trung nổi. Suốt buổi cô luôn chú ý đến điện thoại của như đang chờ đợi tin nhắn hay cuộc gọi gì đó của người nào.

Nhưng đến buổi trưa rồi lại tan làm, chiếc điện thoại vẫn nằm im trên bàn làm việc mà không chút động tĩnh gì. Cô có chút tức giận mà hậm hực dọn dẹp đồ đạc để tan làm.

Dạ Ngọc chân mang đôi dép dự phòng lệch xệch bước ra ngoài, lúc đi qua hành lang cô còn không tự chủ được liền đá chân vào cái thùng rác tội nghiệp. Kiều Hương đi đằng sau chứng kiến mọi chuyện thì không khỏi giật mình tự hỏi.

" Dạ Ngọc dịu dàng thường ngày biến đâu mất rồi nhỉ?

Đúng là chuyện lạ, phải mau về báo cáo cho chủ tịch."

Về nhà cô không ăn uống mà trực tiếp thả mình trên nện êm.

...

Không khí thật ảm đạm. Đã gần một tuần Cao Ngạo Thiêng không bước chân ra khỏi phòng làm việc. Hắn ta sơ sát ngồi co rút lại ôm lấy hai chân, đầu gục trên gối.

Chỉ trong vòng vài ngày tất cả các hạng mục từ lớn đến nhỏ trong tập đoàn của hắn đều bị mất sạch. Các cổ đông thi nhau rút lại vốn đầu tư. Hắn gần như sụp đổ hoàn toàn tinh thần khi không thể nhờ cậy sự giúp đỡ từ ai.

Cũng không hiểu vì sao, càng rơi vào tuyệt vọng hắn lại càng nhớ đến cô. Mỗi khi hắn nhắm mắt lại đều sẽ nhớ về khoảng khắc cô bước lên khán đài nhận giải, nhưng rồi không gian lại dịch chuyển đến khoảng khắc bóng dáng cô độc của cô rời khỏi nhà.

Hắn nhớ rất rõ vào cái ngày giông tố như cuồng cuộn kéo đến, mưa rơi rả rích khắp các nẻo đường nhưng hắn vẫn vì lời thúc giục của Liễu Xuân mà đuổi cô ra khỏi nhà.

Reng reng/ reng reng..

Dạ Ngọc bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nhìn ra bên ngoài đã nhận thấy sắc trời đã chuyển màu.

" Là Mặc Đông Quân "

Dạ Ngọc nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, trong lòng kích động không thôi. Cô không thể tin là anh chủ động gọi cho mình. Vỗ vào má để lấy lại tinh thần, cô cầm lấy điện thoại nhấc máy.

- Anh gọi tôi có chuyện gì sao?

" Tôi nhớ em"_ Từ trong điện thoại có thể nghe thấy tiếng anh có chút khàn đặc pha lẫn chút gió mùa.

Một câu nói chỉ tóm gọn trong ba từ nhưng lại khiến tâm hồn cô như nhẹ nhàng hơn cả. Mọi buồn phiền đều tan biến biệt tăm để lại sự thẹn thùng không nói nên lời.

" Vừa đáp xuống sân bay tôi phải đến điểm hẹn ngay nên không thể gọi cho em được. Em ở nhà một mình phải cẩn thận có biết không? Trong tủ lạnh tôi đã bảo người mang đến đầy đủ nguyên liệu em phải ăn hết..."

- Được được được_ Dạ Ngọc nghe đến đoạn này thì sự cảm động đã bay mất hút. Những lời này anh đã nhắc đi nhắc lại với cô không dưới mười lần.

" Còn nữa, tôi nghe nhân viên báo lại sáng nay em đến công ty mà không mang giày. Em có tin tôi sẽ bỏ hết việc mà bay về ngay trong đêm để chặt chân em không? "_ Mặc Đông Quân dù bị cắt ngang nhưng vẫn không thể ngừng nói.

Bị bắt trúng tim đen, cô có chút chột dạ mà ngoan ngoãn nghe anh mắng. Cái cảnh tượng này thật giống với lúc hồi nhỏ cô bị cha mắng.

Nghe một hồi Dạ Ngọc không tự chủ được mà bật cười khúc khích, cô không biết gọi tên cảm giác ấm áp hiện tại là gì. Nhưng người đàn ông này, làm cô hạnh phúc quá.

" Em cười cái gì hả? Lần sau phải mang giày vào có biết không? Còn như vậy nữa thì tôi sẽ trói chân em lên giường đó."_ Mặc Đông Quân nghe thấy tiếng cô cười lại giận hơn mà đe dọa.

- Cảm ơn anh_ Dạ Ngọc dù nghe anh mắng nhưng vẫn nở nụ cười tươi.

Mặc Đông Quân nhất thời bị cô làm cho bối rối, mặt đã bỏ bừng. Đây là lần đầu tiên cô dịu dàng với anh như vậy, từ trước đến giờ cô chỉ dịu dàng với anh lúc " tập thể dục " thôi.

Thật ra anh rất lo cho cô sau chuyện bị bắt cóc lần trước, trước khi đi anh đã cố tình bố trí vệ sĩ bí mật đi theo bảo vệ cô. Nghe tin cô như vậy đối với một ngày khác thì là chuyện nhỏ nhưng đối với anh là sự bất lực.

Cuộc trò chuyện bị đi vào ngõ cụt, hai người dù trong lòng còn nhiều điều nhưng lại không biết bày tỏ với đối phương như thế nào cũng đành chào tạm biệt nhau.