Âm thanh của Hoàng Thiên lạnh lùng phát tới, không gian liền như co lại, âm trầm phát ra sát ý ngợp trời.
- Ha ha… chuyện cười.
Mộng Tâm ha hả cười, hai tay vụt tới, kết động pháp quyết, bao phủ lấy vị trí của Hoàng Thiên. Cả toà hư không chớp mắt hoá thành một cái máy nghiền, ép vỡ thương khung, như muốn đem cả hư vô và Hoàng Thiên đều ép chết.
- Ngươi nghĩ ngươi sát lục liền thành ma sao?
Không gian vặn vẹo vỡ tan, khói bụi điên cuồng hội tụ, huyễn hoá ra thành một khuôn mặt khổng lồ, dữ tợn không gì tả nổi.
- Để ta cho ngươi biết, thế nào mới là Ma. Thế nào mới là ác.
Dung nhan hung thần, khuôn mặt ấy của Hoàng Thiên ngửa lên trời cười lớn. Ma uy quanh quẩn tại đất trời, dường như đang triệu hồi ra một thứ gì đó.
Chỉ thấy giữa hư không mịt mờ, sau giây phút ấy bỗng nhiên hiển hoá ra một toà tiên phủ. Chín thanh cự kiếm phóng thẳng trời cao, thôi động ra khí cơ ngợp trời, phủ lên toàn bộ bốn phương tám hướng. Ánh sáng từ chúng phát ra so với hạo dương càng thêm rực rỡ, trực tiếp xuyên phá thẳng qua hư ảnh đầu lâu của nguyên thần, đâm vào trong hắc ám.
Mà Hoàng Thiên, lúc này cũng đã ngưng tụ ra được một thân hình mới, đứng giữa chín mặt trời to lớn đó. Trái ngược với hạo dương, cả người hắn chỉ có một màu hắc ám, ma khí điên cuồng hội tụ, kinh khủng không thể nào miêu tả.
- Cửu Dương Tinh Cực trận?
Một màn khiến cho nụ cười trên môi Mộng Tâm cứng ngắc, lạnh lẽo hô lên mấy từ.
Nó biết Hoàng Thiên vẫn còn lá bài tẩy là Cửu Kiếm Thông Thiên trận, nhưng là vạn vạn không nghĩ tới, chỉ có từng ấy thời gian, hắn lại có thể lĩnh ngộ được chân ý của trận pháp này, thậm chí làm nó tiến hoá đến rất gần tạo hoá tự nhiên trận, Cửu Dương Tinh Cực.
- Tốt tốt…
Dưới uy năng khủng bố của trận pháp, dung nhan của nó trướng hồng, hai con ngươi càng thêm lạnh lẽo nhìn về phía Hoàng Thiên, không che giấu chút sát cơ nào.
Hiển nhiên, nó cảm nhận được uy hϊếp, và cũng chắc chắn Hoàng Thiên sẽ gϊếŧ mình, cho nên nó không muốn đùa cợt nữa.
- Gϊếŧ…
Thần uy thiên địa gia trì, nó không nói nhảm thêm câu nào, mà trực tiếp lao mình gϊếŧ tới.
Hoàng Thiên đứng giữa trận pháp của mình, sắc mặt cũng là ngưng trọng đến cực điểm, toàn lực đón đỡ thế tới của Mộng Tâm này.
Ầm ầm!
Tinh không sụp đổ, hỗn độn trào ra. Sức mạnh mà hai người thi triển đã vượt quá phạm trù thường thức, trực tiếp chấn vỡ ức vạn dặm nguyên thần, sau đó thẳng tiến vào trong vũ trụ hắc ám, kinh khủng vô cùng.
- Chết đi.
Hoàng Thiên đạp giữa sao trời, gầm lớn. Thiên Kiếm trong tay phát ra lệ khí ngút trời, sát phạt quyết đoán chém vào đầu Mộng Tâm.
- Cút.
Nhưng kiếm của hắn còn chưa kịp chém qua, Mộng Tâm đã cười lạnh đón trước. Nó dù sao cũng đang trên đà khôi phục lại sức mạnh của mình, tự nhiên không sợ Hoàng Thiên dựa vào ngoại lực để chiến. Rất nhanh hai người liền chém gϊếŧ không ngừng.
- Oành… oành…
Thời không vỡ nát, hỗn độn lan tràn.
Hoàng Thiên có được Cửu Dương Tinh Cực trận bảo hộ, có thể nói là phòng thủ vô song, dù cho thánh thần cũng không thể nào phá vỡ.
Nhưng Mộng Tâm cũng không phải kẻ yếu, dưới sức mạnh cực cường của bản nguyên không ngừng truyền tới, sức khống chế của nó đối với thiên địa lực lượng ngày càng hoàn mỹ, cơ hồ áp chế Cửu Dương Tinh Cực trận, cùng Hoàng Thiên giữ thế giằng co, nhất thời không ai làm gì được ai.
Chỉ là bọn hắn không làm gì được nhau, không đồng nghĩa với việc bọn hắn không làm gì được vũ trụ. Cấp độ thánh thần đại chiến, đáng sợ đến không thể nào miêu tả. Dù cho vũ trụ cũng có chút không thụ nổi lực lượng này, chưa tới một ngàn năm kể từ khi bọn hắn đánh lên, không biết đã có bao nhiêu tinh hà huỷ diệt.
Cũng may là, một ngàn năm, liền cũng là giới hạn lớn nhất mà một người trong đó có thể kéo dài. Trong chiến đấu điên cuồng, khí tức của Hoàng Thiên bỗng nhiên giảm xuống kinh hoàng. Cửu Dương quanh người càng là ảm đạm, dường như trở thành chín ngôi sao sắp tắt lửa thần, cận kề cái chết.
- Ha ha… Hoàng Thiên, ngươi rốt cục cũng có một ngày này. Đi chết đi.
Liên tục chém gϊếŧ gần ngàn năm, Mộng Tâm cũng là mệt mỏi không chịu nổi, nhưng trông thấy Hoàng Thiên đã đèn cạn dầu, nó nhiều hơn là hưng phấn, điên cuồng vọt lên, muốn cho hắn chôn vùi vào trong cõi chết.
- Phanh… anh…
Một đòn này thật sự quá kinh người, gần như ẩn chứa toàn bộ sức mạnh của nó lúc này. Cả người Hoàng Thiên đều bị đánh bay ra, đại trận vỡ nát, hoá thành chín thanh hư kiếm trở về bên tiên phủ.
Chỉ còn một mình Hoàng Thiên không còn đại trận gia trì, hắn làm sao sánh được Mộng Tâm lúc này. Một đòn đánh hắn vỡ nát thân người, máu tươi ướt đẫm, hai cánh dằng sau càng là nổ tung thành nhị khí, sau khi hắn đâm vào vẫn thạch đều tán đi, phải mất gần nửa ngày mới dần dần hội tụ lại, hoá thành hai đầu chó nhỏ bù xù, mệt mỏi nằm bên hắn, tựa hồ kiệt sức rồi.
Nhưng không hiểu sao, hắn mất đi toàn bộ trợ lực, dưới một kích của Mộng Tâm vẫn còn sống sót.
Một màn cũng khiến cho Mộng Tâm biến sắc, nhìn qua liền không khó để thấy được trước mặt Hoàng Thiên lúc này đang bay một cây kiếm.
Nặng nề tựa tinh không, lăng lệ trong hắc ám, nó chỉ lẳng lặng bay quanh người Hoàng Thiên, nhưng mỗi một lần lượn quanh đều đem không gian xé nát, đáng sợ không gì tả nổi.
- Ha hả… những năm này, thật khổ cực cho các ngươi.
Cảm nhận mình sắp không được nữa rồi, Hoàng Thiên có chút thê lương cười lớn, vươn tay ôm vào nhị thú, ánh mắt buồn bã nhìn về Thiên Kiếm bên kia.
- Chỉ biết trốn sau binh khí, phế vật như ngươi cũng xứng làm ma?
Mộng Tâm sừng sững đứng ở phía trên tinh không, khí tức băng lãnh vô tình, khinh thường nhìn xuống Hoàng Thiên.
Chỉ có điều, Hoàng Thiên chẳng thèm quan tâm tới nó khích tướng. Hắn vỗ vỗ hai thú như là an ủi chúng, sau đó nỗ lực ngắm nhìn tinh không này.
- Một ngàn năm rồi. Cuối cùng cũng phải chết sao?
Phong thiên khốn địa, hắc ám vô biên, Mộng Tâm vẫn đang không ngừng công kích tới, hòng vượt qua sự bảo hộ của Thiên Kiếm, nhưng Hoàng Thiên đã không còn quá để tâm đến nữa.
- Tinh không, thật là đẹp. Không nghĩ tới, ta sẽ có một ngày phơi xác ở đây, cũng không thua thiệt lắm. Đáng tiếc chẳng thể được nhìn mọi người một lần cuối, ngàn năm rồi, cha, mẹ, tiểu Vân, ta nhớ mọi người a.
Âm thanh của hắn yếu ớt, gần như là thì thào, nhưng lại chấn động khắp vũ trụ, át đi cả âm thanh của Mộng Tâm đang điên cuồng chém gϊếŧ.
- Thật muốn khóc rồi. Các ngươi biết không, ta lúc này chỉ ước gì đây chỉ là giấc mơ, chỉ cần mở mắt, liền có thể trở về ngày mưa hôm đó. Có cha mẹ và đệ đệ bên mình.
Phút giây cuối cùng, ánh mắt hắn nặng đi, hơi thở dần dần tắt hẳn, chỉ còn quanh quẩn trong tâm trí những bóng hình thân quen, khiến hắn không cam lòng nỉ non nói mãi.
- Mơ… giấc mơ.
Nhưng rồi, ngay tại thời điểm mà hắn tưởng chừng như sẽ chết, ba con mắt lại đột nhiên mở bừng, trừng lớn. Hai chữ “giấc mơ” như ám ảnh, lại như là một thứ gì mấu chốt khiến cho hắn ngộ ra, không ngừng nói.
- Hoá ra là vậy… Ta hiểu rồi.
Cũng vào lúc đó, một cỗ khí tức bàng bạc bỗng nhiên từ thân thể hắn trào ra, lan tràn khắp chốn.
- Ngươi, vì sao không chết?
Trông thấy Hoàng Thiên vốn đã chết, vậy mà sau đó lại sống lại, Mộng Tâm bỗng nhiên giật mình, thét lớn.
- Ha ha… Không hổ là ý chí của thiên vương thượng cổ, thật đáng sợ ah. Ta suýt nữa cũng bị ngươi lừa rồi.
Không để ý Mộng Tâm, Hoàng Thiên kích động nhìn thẳng hư không mà nói. Một chút, chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi là hắn đã bị chính cảm giác của mình lừa gạt. Nếu như phút giây cuối cùng kia hắn không ngộ ra được điều này, chỉ sợ hắn sẽ thật sự chết đi, tâm thức chìm sâu vào trong một tầng mộng cảnh, vĩnh viễn chẳng thể thoát ra ngoài.
- Mộng Tâm, ca không biết trong quá khứ đệ đã trải qua những gì mà đến mức vô số năm sau nguyên thần vẫn còn lệ khí, cũng không biết như thế nào mới là tốt nhất cho đệ sau này. Ca chỉ có thể mong đệ luôn giữ được bản tâm của mình, luôn là Mộng Tâm mà ca từng quen biết. Tỉnh lại đi, ta đợi đệ trở về. Bạo…
Hắn vừa dứt lời, thân hình liền như bị một loại lực lượng nào đó hàng lâm lên ép tới, tựa hồ muốn bài xích hắn khỏi không gian này. Hắn dĩ nhiên sẽ không để cho nó đạt được điều đó, không chút do dự tự bạo thân mình, tan biến giữa hư không, để lại phía sau là Mộng Tâm đang ngẩn ngơ tại đó, khoé môi không ngừng lẩm bẩm mấy từ:
- Bản tâm, trở về.