Phong Cảnh Dưới Váy (Thập Niên NP)

Chương 20: Bị cha dượng làm trong rừng, nghe thấy... (H)

"A..."

"Tiểu tao hóa sướиɠ không?"

Khương Đại Sơn rút côn ŧᏂịŧ ra, lớp thịt non hồng phớt bị côn ŧᏂịŧ kéo ra ngoài, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c chảy dọc xuống bắp đùi sau khi côn ŧᏂịŧ rút ra, ngay cả côn ŧᏂịŧ cũng đầy ắp tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Vét tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên côn ŧᏂịŧ rồi bôi hết lên khe mông của Khương Linh, toàn bộ mảnh đất nằm trong nếp nhăn của rãnh mông đã nhơm nhớp tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Thấy dáng vẻ quyến rũ đó của Khương Linh, Khương Đại Sơn không kìm được tát mông cô mấy cái, đến khi cặp mông đỏ ửng cả lên mới thấy sảng khoái.

"Ưm, đau quá, cha hư quá đi!"

Mặc dù Khương Linh thấy xon xót nhưng bên cạnh đó nỗi sung sướиɠ tê người của lan khắp toàn thân cô. Thậm chí, cô còn mong Khương Đại Sơn sẽ đánh mông mình mạnh hơn nữa.

Khương Đại Sơn bắt trọn sự uốn éo phóng đãng của Khương Linh, côn ŧᏂịŧ mới nãy còn mềm oặt nay đã có dầu hiệu ngóc đầu lên lại. Hắn hôn lên bờ môi anh đào nhỏ nhắn của con gái mình, hai người trao nhau nụ hôn lưỡi nồng cháy.

Bỗng nhiên, tiếng pạch pạch pạch cùng với tiếng rên la dâʍ đãиɠ của phụ nữ truyền tới từ cách đó không xa, cắt ngang bầu không khí gợϊ ȶìиᏂ của cả hai.

Hai người tách môi khỏi nhau, một sợi tơ bạc dài còn vương giữa kẽ môi hai người.

Khương Linh tựa vào vai Khương Đại Sơn, nhẹ nhàng thở dốc bên tai hắn.

"Cha, cha đoán thử xem có khi nào chúng ta đã bị phát hiện rồi không?"

"Tao hóa, con muốn người ta biết con đang bị cha dượng thao thế à?"

Khương Linh nhướng mày, điều làm cô tò mò hơn cả là danh tính của đôi nam nữ đang ăn nằm với nhau ở nơi hoang dã giữa ban ngày ban mặt kia. Cũng không thể trách cô tò mò được, bình thường chẳng có đôi vợ chồng nào sáng ra không ra đồng làm việc mà lại tới đây "cày cấy" cả.

"Chẳng lẽ cha không tò mò sao? Cha nghĩ thử ai đang ở đó xem nào?"

Khương Đại Sơn không thèm quan tâm tới những người ở đằng kia. Dưới tác dụng của thuốc, côn ŧᏂịŧ đã bắn một lần chẳng mấy chốc đã cương cứng trở lại.

"Tao hóa nhỏ, tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ của con nghe hay hơn bọn đàn bà kia nhiều. Mặc kệ bọn họ đi, giờ con nên tập trung hầu hạ côn ŧᏂịŧ của cha thì hơn đấy. Con xem, nó đã cứng như sắt, không thể nhẫn nhịn thêm nữa này."

"Cha đúng là đồ xấu xa, tự dưng quyến rũ làm gì cho tiểu huyệt của người ta lại ngứa rồi nè!"

Hai bên đều chơi trò làʍ t̠ìиɦ ở nơi hoang dã nên đương nhiên ít nhiều gì cũng có lòng so bì. Khương Linh luôn luôn rất hiếu thắng về phương diện này, nhất là tiếng rêи ɾỉ kiều mị và dâʍ đãиɠ của cô, có ai hơn được cô khoản này chứ?

Cúc áo sơ mi của Khương Linh đã bị Khương Đại Sơn cởi ra bằng miệng từ lâu, mái tóc đen buông xõa, trần làn da trắng muốt, mềm mại đầy ắp dấu đỏ.

Vì hình ảnh ấy mà gương mặt thật thà, chất phác của Khương Đại Sơn ngẩn ngơ ra ngay, hắn nở nụ cười mập mờ.

"Con gái dâʍ đãиɠ của cha, con kêu da^ʍ hơn người phụ nữ đó đấy, nghe tiếng của tao hóa kia là biết hạn hán rất lâu, không khéo tuổi xấp xỉ mẹ con cũng nên."

"Cha thật là đáng ghét!"

Khương Đại Sơn hừ một tiếng, đáng ghét? Hắn vẫn còn có thể đáng ghét hơn nữa đấy!

Côn ŧᏂịŧ cường tráng vỗ lên khu rừng đen của Khương Linh, lông trên cánh rừng đen dựng thẳng lên, bao bọc toàn bộ côn ŧᏂịŧ.

Hai cánh môi mềm mại ma sát côn ŧᏂịŧ làm Khương Đại Sơn trầm giọng rêи ɾỉ.

"Ưʍ..."

Khương Linh lướt đầu ngón tay hồng hào qua lại trên ngực hắn, nghịch ngợm day núʍ ѵú đỏ thẫm.

"Hạt đậu của cha cứng thật."

Núʍ ѵú của Khương Đại Sơn phơi bày trong không khí, dựng thẳng lên vì bị Khương Linh nắn bóp liên hồi.

Cố gắng kìm chế sự bứt rứt muốn đút côn ŧᏂịŧ vào, Khương Đại Sơn quan sát bốn phía xung quanh. Đây là lần đầu tiên hai người dựa vào cây thao tiểu huyệt ở nơi rừng hoang núi dã này, bình thường cho dù đi nhăng nhít, vụиɠ ŧяộʍ thì cũng làm ở nhà mình hoặc tìm nơi khác mà làm.

Chẳng dễ gì mới có cơ hội làm trong núi, đâu phải nói đổi chỗ là đổi được ngay.

"Con bé da^ʍ này, chờ đấy, côn ŧᏂịŧ của cha cứng lại rồi, chút nữa cha sẽ thao da^ʍ huyệt của con đến chết đi sống lại ngay."