Tô Cẩn đã sớm ở ngoài cửa sổ chờ ông ta, kim may trong tay đâm về phía Tô Đại Hà, Tô Đại Hà lập tức ngã xuống đất, làm thế nào cũng không thể bò dậy được.
Trên cái kim may này không chỉ có độc rắn mà còn có cả độc dược do Tô Cẩn tự điều chế, không khiến người khác mất mạng nhưng sẽ lập tức làm tê liệt thần kinh của người ta khiến toàn thân người bị đâm không còn sức lực, mất đi năng lực phản kháng.
Một bên khác, Tô Lương đã một cước đá văng cửa phòng lao vào, nhìn thấy tình trạng trong phòng thì bừng bừng tức giận, ông bực tức chỉ vào Dương thị: "Dương Dung Phương, không ngờ ngươi lại đưa nam nhân về nhà để tằng tịu, ngươi... Sao ngươi xứng đáng với ta được chứ?"
Tô Uyển và Tô Kha nghe thấy tiếng động lớn cũng chạy đến, thấy tình cảnh trong phòng thì vô cùng chấn kinh.
Tô Uyển nhìn Dương thị với ánh mắt không thể tin được: "Mẫu thân, sao ngài lại có thể làm ra chuyện này được chứ?"
"Ta không có." Dương thị hoảng hốt lo sợ bắt lấy tay Tô Lương, muốn thanh minh cho mình: "Phụ thân đứa nhỏ, chuyện không phải như những gì ngươi thấy đâu, là hắn, là Tô Đại Hà nhân lúc ngươi không có ở đây lẻn vào muốn giở trò đồϊ ҍạϊ với ta, ta cũng chỉ bị ép buộc mà thôi."
"Bốp bốp bốp!" Tô Cẩn vỗ tay đi vào phòng, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Dương thị, cười lạnh nói: "Đã bị bắt gian trên giường rồi còn muốn biện hộ cho bản thân, đổ tội cho gian phu, Dương Dung Phương, thủ đoạn của bà cũng thật hay!"
Dương thị vô cùng kinh hãi: "Tô Cẩn, sao ngươi lại ở đây? Ngươi... Cổ họng của ngươi sao lại khỏi rồi? Không phải ngươi nói..."
Đột nhiên Dương thị phản ứng lại kịp: "Ngươi lừa ta, cổ họng của ngươi không hề hoại tử hoàn toàn, Tô đại phu đã chữa khỏi cổ họng cho ngươi, hôm đó ngươi cố tình nói như vậy, tất cả những chuyện tối nay cũng do ngươi làm."
Tô Cẩn lạnh lùng nói: "Không sai, sáu năm trước nhờ bà ban tặng mà ta đã bị câm, bây giờ chúng ta cũng nên thanh toán cho tốt món nợ này đi."
Nàng lại khiến người ở chỗ này kinh hãi một lần nữa.
Tô Lương nói: "Cẩn Nhi, con nói cái gì? Con bị câm là do bà ta làm?"
"Không sai, năm đó con biết chuyện bà ta và Tô Đại Hà thông da^ʍ, bà ta uy hϊếp con phải giấu diếm việc này cho bà ta, lúc ấy con sợ phụ thân biết chuyện này sẽ thương tâm khổ sở nên đồng ý giấu diếm cho bà ta. Nhưng bà ta vẫn chưa yên tâm, nhân lúc con phát sốt đã hạ độc trong thuốc hạ sốt của con, hại con bị câm. Nếu không phải hôm đó con đến chỗ Tô đại phu kiểm tra thì chỉ sợ cả đời này cũng không biết mình vì trúng độc nên mới bị câm."
"Ngươi nói bậy, cho dù ngươi bị người khác hạ độc trở nên câm thì cũng đâu có bằng chứng chứng minh là do ta hạ độc?"
"Muốn chứng cứ đúng không? Hiện tại ta có thể gọi Tô đại phu đến làm chứng, năm đó là phụ thân của Tô đại phu khám bệnh cho ta, phương thuốc cũng là do ông ấy kê, hiện tại phương thuốc kia đang trong tay Tô đại phu. Hơn nữa trước khi phụ thân của Tô đại phu qua đời vì bệnh năm đó đã nói việc này với Tô đại phu. Hiện tại ta có thể gọi Tô đại phu đến đối chứng."
"Không cần gọi." Hai mắt Tô Lương đỏ bừng, mạnh mẽ tát cho Dương thị một cái: "Độc phụ, Tô Lương của ta đúng là có mắt như mù, sao lại cưới một độc phụ như ngươi về làm thê chứ? Vì ngươi mà ta khiến nhi tử ruột của ta bỏ nhà ra đi, còn để ngươi hạ độc vào nữ nhi của ta, đúng là nghiệp chướng!"
Cả người Dương thị ngã ra đất, Tô Uyển và Tô Kha vội vàng đỡ bà ta lên nhưng lại bị bà ta đẩy ra.
Bà ta bò đến trước mặt Tô Lương, nắm lấy tay ông, đau khổ cầu xin: "Phụ thân đứa nhỏ, ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi, về sau ta không dám nữa, ngươi tha cho ta lần này đi, ta cam đoan sau này sẽ không qua lại với hắn nữa, ngươi tin ta đi."
Tô Cẩn cười nhạo nói: "Sáu năm trước bà cũng nói với ta như vậy, hiện tại còn muốn dùng những lời như vậy để lừa phụ thân ta, Dương Dung Phương, bà thật sự nghĩ hai cha con chúng ta dễ lừa gạt như vậy sao?"
Tô Lương không thể kiềm chế được sự tức giận của mình, ông vung tay đẩy Dương thị ra: "Đồ nữ nhân lẳиɠ ɭơ nhà ngươi, độc phụ, nhà Tô Lương ta không chứa nổi ngươi, hiện tại ta sẽ một phong thư hưu thư để từ ngươi, từ đây ngươi và Tô Lương ta không còn liên quan đến nhau."
Dương thị nghe xong thì sắc mặt trở nên trắng bệch, bà ta ôm lấy chân Tô Lương, khóc lóc thảm thiết: "Không, ngươi không thể bỏ ta được, ta sinh là người của Tô Lương ngươi, chết cũng là người của ngươi, nếu như ngươi bỏ ta, ta sẽ chết cho ngươi xem."
Dương thị nói xong lao đến cây cột bên cạnh, Tô Uyển và Tô Kha vội vàng ngăn bà ta lại.
"Mẫu thân, ngài không thể không coi trọng bản thân mình như vậy được!" Tô Uyển ôm lấy Dương thị, cầu xin Tô Lương: "Phụ thân, mẫu thân thật sự biết sai rồi, dù ngài không nể tình phu thê nhiều năm cũng nể tình mẫu thân đã sinh Vũ Nhi mà tha thứ cho mẫu thân một lần đi."
Dương thị than thở khóc lóc: "Đúng vậy, phụ thân đứa nhỏ, Vũ Nhi là nhi tử ruột của ngươi, nó còn nhỏ như vậy, sao ngươi nhẫn tâm để nó không có mẫu thân chứ? Nếu như ngươi bỏ ta, sau này ai cũng sẽ trêu chọc sau lưng nó, sao ngươi nỡ lòng chứ?"
Tô Vũ là điểm yếu cuẩ Tô Lương, trong nháy mắt ông mềm lòng.
Tô Cẩn lại không chút lay động, nghiến răng nói: "Tô Vũ có người mẫu thân như ngươi mới là nỗi khổ lớn nhất của hắn, không có ngươi hắn mới có thể sống một cách đàng hoàng."
"Tô Cẩn, ta không chết ngươi không hài lòng đúng không! Được, vậy bây giờ ta chết cho ngươi xem."
Dương thị thấy Tô Cẩn không muốn buông tha cho mình, trong lòng tàn nhẫn, bà ta tránh tay nữ nhi của mình ra, lao đến đập đầu vào cột.
"Mẫu thân." Tô Uyển và Tô Kha hoảng sợ la lên, ôm lấy thân thể Dương thị ngã xuống đất, thấy trên trán bà ta có máu tươi, hai tỷ muội bị dọa sợ: "Mẫu thân, ngài sao vậy? Ngài đừng dọa chúng con!"
Dương thị nhân cơ hội giả vờ ngất.
"Yên tâm, bà ta không chết." Tô Cẩn liếc mắt nhìn bà ta làm trò, sau đó nàng nói với Tô Lương: "Phụ thân, Dương thị làm nhiều việc ác như vậy, bà ta phải bị trừng phạt, ngài không thể mềm lòng."
Tô Lương vô cùng đau lòng, ông thống khổ nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới mở mắt ra, hai mắt ông đỏ bừng, giọng nói bi thương: "Cẩn Nhi, Dương thị làm nhiều chuyện sai như vậy, lẽ ra bà ta phải bị trừng phạt. Nhưng Vũ Nhi vô tội, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì chỉ sợ Vũ Nhi sẽ không ngẩng đầu làm người được nữa."
Tô Lương khiến Tô Cẩn cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân, trong lòng lạnh như băng, nàng cười chế giễu: "Ta đã biết, hôm nay là ta xen vào việc của người khác, về sau chuyện nhà các ngươi ta cũng không quan tâm nữa, Tô Cẩn ta từ ngày hôm nay không có quan hệ gì với nhà các ngươi, tự ngài bảo trọng." Nói xong quay người rời đi.
"Cẩn Nhi..."
Tô Lương ở sau lưng gọi nàng, Tô Cẩn coi như không nghe thấy, ưỡn ngực thẳng lưng rời đi, đi từng bước từng bước ra khỏi cửa.
Nàng chỉ có thể làm như vậy cho nguyên chủ, từ nay về sau nàng chỉ là Tô Cẩn, là Tô Cẩn đến từ hiện đại, chuyện của nhà bọn họ không liên quan đến nàng.
Tô Trường Trạch đứng trước cửa sân chờ nàng, thấy nàng ra thì vội vàng hỏi: "Tô Cẩn, sao rồi?"
Tô Cẩn cười khổ nói: "Tô đại phu, hôm nay vất vả cho ngươi rồi, cảm ơn ngươi, ngươi về đi!"
Tô Trường Trạch ngẩn người, nói chung cũng đoán được kết quả: "Tô Cẩn, ngươi cũng đừng quá khó chịu, chắc chắn phụ thân của ngươi có nỗi khổ của mình."
"Ta biết, ta cũng không khó chịu, ta chỉ cảm thấy buồn cười." Tô Cẩn mỉm cười đầy châm chọc.
Nàng vốn cho rằng khi Tô Lương thấy Dương thị thông da^ʍ với người khác nhất định sẽ không thể dễ dàng tha thứ được, nào ngờ đó chỉ là mong ước của riêng mình. Người trong cuộc đã có thể nhẫn nhịn được thì sao nàng phải lo chuyện bao đồng chứ?