Dịch Cẩn ngồi, Tạ Mạnh Chương quỳ, Dịch Cẩn nhìn rõ Tạ Mạnh Chương, khi nhìn hai tròng mắt đen nhánh của người nam nhân này thì bị khí thế mạnh mẽ tỏa ra trên người hắn ép tới nói không nên lời.
Dịch Cẩn không dám từ chối.
Hắn nói: “Được.”
Tạ Mạnh Chương quỳ tiến lại mấy bước, tới gần Dịch Cẩn, duỗi tay ra nắm lấy chân phải hắn, Dịch Cẩn sợ tới mức đột nhiên rụt chân lại, trừng mắt kinh ngạc nhìn Tạ Mạnh Cường.
Hắn muốn gì?!
Tạ Mạnh Chương nâng mắt lên, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Dịch Cẩn một cách khó hiểu, nhưng không có hề có tính nguy hiểm, hắn nói: “Bệ hạ, thần giúp người cởi giày.”
Dịch Cẩn thở nhẹ ra, cũng may không phải muốn đánh hắn, thì ra chỉ muốn giúp hắn cởi giày thôi à?
Dịch Cẩn rất muốn nói không cần, hắn tự cởi được, nhưng đối diện với hai mắt Tạ Mạnh Chương, lời khước từ bị hắn nuốt xuống.
Dịch Cẩn chỉ đáp: “Được.”
Lời vừa nói ra, Dịch Cẩn cảm giác được khí áp xung quanh đột nhiên giảm xuống.
Dịch Cẩn: “...”
Quả nhiên không chọc Tạ Mạnh Chương được.
Tạ Mạnh Chương lại cúi đầu, ngón tay thon dài hữu lực nắm lấy chân phải Dịch Cẩn, dùng một tay khác giúp hắn cởi giày, tiếp theo cởi y phục vàng của thú hoàng ra, rồi lấy cùng phương thức cởi giày trái.
Động tác Tạ Mạnh Chương rất từ tốn, dù là làm việc hầu hạ cũng vô cùng ưu nhã.
Chân Dịch Cẩn không lớn, da thịt trắng nõn, bởi vì ít đi lại nên rất mịn màng, mu bàn chân đầy đặn lộ rõ mạch máu, ngón chân cực kỳ xinh đẹp.
Đêm mùa xuân se se lạnh, chân Dịch Cẩn hơi lạnh, Tạ Mạnh Chương nâng chân hắn trong lòng bàn tay, kéo từ gót chân đến ngón chân nhẹ nhàng, không mang theo chút tình sắc nào, chỉ giống như dùng nhiệt độ lòng bàn tay ủ ấm chân Dịch Cẩn.
Dịch Cẩn cũng bị bàn tay ấm áp của Tạ Mạnh Chương làm cho thoải mái, thậm chí thích đến nỗi muốn rên khẽ.
Nhưng hắn nhịn xuống.
Tay Tạ Mạnh Chương rất đẹp, Dịch Cẩn có cảm giác muốn khinh nhờn mỹ nhân, mất tự nhiên động đậy ngón chân.
Tạ Mạnh Chương lập tức buông chân hắn ra, khẽ ngồi dậy, đến mở đai lưng bên hông Dịch Cẩn.
Dịch Cẩn tắm xong, mặc áo choàng như khi quấn áo tắm dài ở hiện đại, chẳng qua áo tắm dài cũng có màu vàng, quá đáng nữa là hơn nó được dệt bằng vải trong suốt, gần như chẳng che được gì, làm cho thân thể hắn như ẩn như hiện dưới lớp vải mỏng, càng thêm quyến rũ.
Bên trong hắn không có mặc qυầи ɭóŧ, nội quan không cho hắn mặc, nói là bộ áo choàng này từ trước đến giờ không có qυầи ɭóŧ, bệ hạ không cần mặc qυầи ɭóŧ, và tất cả đồ của bệ hạ đều không có thứ này.
Dịch Cẩn cực kỳ hoài nghi điều này chính là tác giả tiểu thuyết cố ý giả thiết, để tiện cho thú hoàng chơi với hậu cung.
Đai lưng bị tháo ra dễ dàng, khó khăn lắm bộ ngực trắng nõn của Dịch Cẩn mới lộ ra, hắn túm lấy vạt áo, nhanh chóng nói: “Được rồi, đi ngủ thôi!”
Nói xong hắn co hai chân lên, cả người lăn vào mép long sàng, còn chừa không ít chỗ lại cho Tạ Mạnh Chương.
Long sàng lớn như một cái phòng ở nhỏ, tốt nhất Tạ Mạnh Chương đừng lăn đến sát hắn.